Đoán Thiên Mệnh

Chương 20



Bản thể của mẹ tôi? Tôi đương nhiên chưa từng thấy, bởi vì trong hai ngày nay tôi mới biết rằng bà ấy không phải là người, còn những lúc khác thì tôi đâu có chú ý mấy thứ này làm gì? Lại càng không suy nghĩ bản thể gì gì đó?

Tôi lắc đầu, có điều người này hỏi như vậy, lẽ nào là vì dù là thần núi, cậu ta cũng không biết bản thể của mẹ tôi là gì?

Điều này làm cho tôi cảm thấy kinh ngạc, là do đạo hạnh của mẹ tôi cao hơn cậu ta hay sao? Nhưng mà Dương Siêu nói mẹ tôi còn không vượt qua được lôi kiếp, đạo hạnh căn bản là không cao. Có khả năng là vào mỗi ngày mùng ba hàng tháng mẹ tôi lên núi, tìm một chỗ nào đó không ai thấy, rồi hiện ra nguyên hình, cậu ta là thần núi cai quản một phương, sao lại không biết? Giống như trưởng thôn mà không biết người trong thôn mình là nam hay là nữ, chuyện này có bình thường chút nào không? Chắc chắn là không bình thường.

Tôi nhất thời có chút cảnh giác, tiếng Lão Lưu lần nữa lại vang lên bên tai tôi: “Cẩn thận với lũ chuột.”

Tôi lùi về sau một bước. "Cậu chưa từng nhìn thấy?"

"Ta đương nhiên muốn thấy, nhưng mà bà ta rất nhút nhát, xưa nay đều không lộ ra nguyên hình trong mắt của người khác bao giờ. Mới bắt đầu, ta cho rằng bà ta là thỏ, cho nên mang cà rốt ra dụ nhưng bà ta lại không ăn, sau đó ta mang thịt ra nhưng bà ta cũng không cần, bà ta dịu ngoan như thỏ nhưng tâm lại độc như rắn, có nhiều tính cách như thế, rốt cuộc bản thể của bà ta là thứ gì?"

Lúc cậu ta nói chuyện để lộ ra hai cái răng to ố vàng, tôi có ảo giác giống như mình có thể thấy được vài tia máu trong kẽ răng con chuột này, giống như là lúc cắn đứt cổ người ta đã lưu lại vậy. Điều này làm cho sống lưng tôi càng thêm lạnh lẽo.

Thỏ dịu ngoan, tôi có thể cảm giác được, thế nhưng tàn nhẫn như rắn độc, tôi không có cảm nhận được chút nào, có lẽ là do mẹ tôi khá trầm tính, chưa bao giờ nổi giận.

Mà thật ra tôi cũng có thể biết, vì trong tay tôi có kính chiếu yêu Dương Siêu đưa, chỉ cần chiếu một cái là có thể biết bản thể mẹ tôi là gì, chỉ là tôi chiếu như vậy, không tin mẹ tôi như vậy, mẹ nuôi tôi hơn mười năm vì thế nếu tôi dùng kính chiếu yêu để xem bản thể của bà, nhất định bà sẽ rất đau lòng.

Tôi không muốn nhiều lời nữa. "Mẹ tôi đang ở chỗ nào? Tôi muốn đi tìm bà ấy."

"Tìm bà ta? Bây giờ tự bảo vệ bản thân đã khó rồi." Cậu ta khẽ nở nụ cười lạnh lùng.

"Tự bảo vệ bản thân cũng khó?" Tôi theo bản năng mà nhìn về Dương Siêu đứng cách đó không xa, ý của cậu ta là nói Dương Siêu?

"Đúng, tự bảo vệ bản thân cũng khó!"

Nghe cậu ta nói như vậy, Tôi trong lòng thầm cảnh giác càng hơn nữa. Tôi hỏi nó rốt cuộc thì mẹ tôi đang ở đâu? Cậu ta nhún vai một cái không nói, dùng thái độ cười như không cười mà nhìn tôi.

Thật ra lúc tôi mới nhìn thấy cậu ta, tôi cũng đã muốn xem tướng cậu ta, trên mặt cậu ta chắc chắn sẽ có chuyện tôi muốn biết, nhưng mà cậu ta lại là tinh quái, tôi rất khó để có thể nhìn ra được, trừ phi chủ động phối hợp với tôi, loại bỏ hết yêu khí trên mặt, như vậy tôi mới có thể thực sự nhìn ra.

Điều này làm cho khó tôi, làm sao để cậu ta có thể chủ động phối hợp với tôi đây? Tôi do dự một chút hỏi.

"Cậu tên là gì?"

Cậu ta hơi nhướng mày, "Hừ, ngươi hỏi để làm gì?"

Đương nhiên là tôi không muốn biết tên của cậu ta, tôi chỉ muốn biết ý đồ cậu ta mà thôi, xem bói ngoại trừ xem tướng, xem chỉ tay, còn có khí toán và tự toán.

Nếu xem tướng không thể thực hiện được, vậy tôi chỉ có thể dùng phương pháp khác vậy, giờ tôi muốn dùng tự toán, có điều tự toán là phải lấy từ đầu tiên từ trong lòng nói ra, từ này nhất định phải là từ cố ý nghĩ tới mới có thể làm tự toán. Lúc tôi hỏi tên của cậu ta, cậu ta có chút tức giận, hừ một tiếng, vậy tôi là có thể dùng cái từ "Hừ" này, miễn cưỡng coi như là một chữ.

"Cậu muốn hỏi tôi những vấn đề khác không?" Tôi nhìn cậu ta chậm rãi nói.

Dương Siêu đừng cách đó không xa lộ ra một tia kinh ngạc, nhìn tôi.

"Hừ, ngay cả bản thể của bà ta là gì ngươi cũng không biết, ta còn có vấn đề gì có thể hỏi ngươi được sao?" Lông mày của cậu ta nhếch lên một cái phản đối.

"Cậu mới vừa nói một chữ Hừ, trong bói toán của chúng tôi có thể dùng tự toán để xem, "Hừ", có thể tách ra thành "Khẩu" và "Hanh"*, lấy khẩu là lưỡi, cho thấy rõ cậu có chuyện gì đó muốn nói với tôi, nói gì cơ? Chắc chắn không phải nói với tôi chuyện của tôi rồi, mà là nói về cậu, cậu muốn tôi xem tướng cho cậu." Tôi chậm rãi nói ra.

*哼: “口”,“亨”

"Nói tiếp." Cậu ta có 1 chút thay đổi sắc mặt.

"Tiếp theo, chữ "Hanh" có ý to lớn, thuận lợi, cho thấy rõ cậu muốn làm chuyện lớn, muốn thay đổi tình hình hiện tại của bản thân, chỉ tiếc."

"Đáng tiếc cái gì?" Cậu ta hơi nhướng mày, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào tôi.

"Hanh cùng khẩu tụ lại cùng nhau." Tôi lắc đầu.

"Là có ý gì?" Cậu ta đứng lên khỏi chiếc ghế sofa rách nát.

"Bởi vì dựa theo chữ "Hừ", khẩu ở mặt trước, hanh ở phía sau, trong miệng có hỏa, thuận lợi đằng sau sẽ bị hỏa thiêu đốt, thậm chí là ăn mất, vì lẽ đó, ý nghĩ thay đổi hiện trạng, muốn làm to của cậu không thể thành, lấy giỏ trúc múc nước, dã tràng se cát, không thể thành được." Tôi nói tiếp.

Đây là do tự toán cho tôi thấy, chính là thay đổi hiện trạng, thực ra cái này tôi chỉ hơi chạm đến mà thôi, cũng không rõ ràng cho lắm.

Bởi vì "Hanh" (亨), nói thế nào nhỉ, và "Hưởng" (享) trong hưởng thụ so sánh, thiếu một nét "Nhất" (一), hưởng thụ là sau khi làm xong chuyện, càng nói rõ chuyện này của cậu ta không thể thành, bởi vì khuyết một nét "Nhất" (一).

Như vậy vì sao chuyện lại không thể thành? Là bởi vì phía dưới "Hanh" (亨) không có "Nhất" (一), cũng chính là không có "Tử" (子), tử tức là người, người quan trọng nhất chính là "Nhất", cũng chính là "Tâm" (心) mà không có, như vậy chuyện này làm sao mà thành được?

Còn nữa, cậu ta làm chuyện không tốt, bởi vì "Tâm" (心) không có, cậu ta vì thay đổi hiện trạng mà làm chuyện xấu.

"Ta dùng giỏ trúc múc nước, công dã tràng? Hừ, buồn cười! Ngươi có biết ta đã làm gì không? Ta đưa bà ta…” Cậu ta bị những lời này của tôi làm cho tức giận, hoàn toàn không khống chế được những gì muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này, đột nhiên tôi nghe thấy Dương Siêu lạnh lùng nói.

"Không nói nữa."

Đột nhiên một tiếng hét thảm vang lên, tôi nhất thời cả kinh, phát sinh chuyện gì sao?

Tôi quay đầu lại xem, phát hiện Dương Siêu ngón tay bấm quyết, sử dụng đạo thuật, triệu kiếm gỗ đào của ông ta về, kiếm gỗ đào chém đứt con chuột mập mạp dẫn đường lúc nãy, nó kêu thảm thiết, sợ hãi chạy trốn, nhưng mà Dương Siêu không cho nó thời gian trốn, dùng tốc độ của tia chớp, một chiêu kiếm trực tiếp đâm vào con chuột mập mạp này một nhát. Nó rên rỉ, co quắp ngã trên mặt đất, rất nhanh đã tắt thở.

Tôi bị hành động đột ngột của Dương Siêu làm kinh hãi, nhưng đồng thời lại cảm thấy ông ta không làm sai.

"Ngươi dám giết con ta?" Giọng nói căm hận vang lên, toàn bộ những con chuột khác trong sơn động nhất thời hoang mang chạy trốn bốn phía, loạn đến không chịu được.

"Chuột thành hoạ, ông trời đều muốn tiêu diệt các ngươi, sao lại để 1 con chuột làm thần núi được chứ? Như thế không phải trên núi này nuôi chuột thành họa hay sao? Thứ khác còn có đường sống sao? Ngươi cho rằng lẽ thường này ta không biết hay sao? thần núi thật sự ở đâu? Có phải ấn thần núi đã xảy ra vấn đề rồi không?" Dương Siêu tay cầm kiếm gỗ đào, vẻ mặt lạnh lẽo.

Con mắt cậu trai kia đầy oán hận, "Ngươi tới đây làm gì? Rốt cuộc ngươi là ai."

"Bên dưới ngọn núi có nhiều chuyện mất kiểm soát, nhất định là do ấn thần núi gặp vấn đề, nói, có phải là ấn thần núi bị ngươi trộm đi rồi không?" Dương Siêu lạnh lùng hỏi.

Nàng tiếp cận hắn, sát cánh hóa giải bao vụ án, đâu ngờ thân thế và mục đích của nàng có nhiều uẩn khúc

Bị cô lập trong chính GĐ mình, cô gai góc với thế giới nhưng lại là công chúa nhỏ của riêng anh

Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, nàng vừa chạy thoát gã đàn ông đáng chết, thì lại đúng trúng một kẻ vô lại hơn!

Nổi máu anh hùng cứu cô một lần, 3 năm sau, tình cờ gặp lại, hai từ duyên phận dường như trở nên càng trớ trêu

Tôi nhất thời bừng tỉnh, chẳng trách mới vừa nãy lúc tôi phân tích, nhìn ra nó làm chuyện gì đó không tốt, hóa ra là nó lén trộm đi ấn thần núi, khả năng là sau khi trộm về, buổi tối nó ngủ say, hoặc là có thể lúc nó không ở đây, Lão Lưu uống rượu say lơ ngơ đi vào, mơ hồ tỉnh lại, cho nên mới thuận lợi mang được ấn thần núi đi.

Cậu ta không nghĩ tới xảy ra chuyện như vậy, càng không nghĩ tới ấn thần núi sẽ bị Lão Lưu bán với giá ba trăm đồng, càng thêm không nghĩ tới còn có thể bị Trương Trường Sinh làm vỡ. Nó thẹn quá giận nên mới giết chết Trương Trường Sinh, cũng giết Lão Lưu, vì lẽ đó trước khi Lão Lưu đi đến âm tào địa phủ, mới nói với tôi rằng cẩn thận với lũ chuột, Lão Lưu nhìn thấy thứ cắn chết ông ta chính là một con chuột lớn.

Nó muốn thay đổi hiện trạng, muốn soán vị làm thần núi, như vậy thần núi thật sự là ai?

"Đúng như vậy thì thế nào? Ta là chuột thì không thể nào làm thần núi được sao?" nó uất hận nói.

"Còn muốn ta phải nhắc lại? Ôn thần trên trời hằng năm đều tạo ra bệnh dịch cho loài chuột, để giảm bớt số lượng của bọn ngươi, bọn ngươi là loài gây hại hiểu không? Để ngươi làm sơn thần còn ra thể thống gì? Để thần núi ra đây gặp ta!" Dương Siêu nhìn chằm chằm nó, lạnh lùng thốt ra từng chữ.

"Không có thần núi, ngọn núi này không có thần núi nữa, ấn thần núi bị tên kia làm vỡ rồi, ta tìm tới kẻ đó, nó cầu xin ta tha thứ, hừ, làm vỡ đồ vật quan trọng như thế, cầu xin có tác dụng gì sao? Cho nên ta liền cắn đứt cổ nó!" Nó cười lạnh một tiếng, nhe răng để lộ hàm răng lớn gớm ghiếc.

Nghe được những lời này của nó, tôi sởn cả tóc gáy, Lão Lưu không có kiến thức, Trương Trường Sinh không nghe lời “bàn tay vàng”, hai người bọn họ chết tôi không có gì để nói.

Vậy thần núi thật sự rốt cuộc là ai?