Đoán Thiên Mệnh

Chương 25



“Bụp”

Hòn đá đập vào đầu làm con chuột tinh này choáng váng, máu chảy ra, nó ôm đầu đau đớn. Mặt hắn biến sắc, dần dần hiện ra nguyên bản là 1 con chuột lớn. Bộ râu dài như dây đồng của nó đâm vào mặt tôi, đau điếng người. Tôi nhân cơ hội này mà dùng chân đạp vào cái bụng béo của nó, không có nhiều tác dụng vì dù sao nó cũng là 1 tinh quái. Tôi bò ra, con chuột này có đạo hạnh hàng trăm năm, tôi làm sao đấu lại được nó. Tôi chẳng có kinh nghiệm chiến đấu gì bởi mẹ không dạy tôi. Tôi đành quay người bỏ chạy.

Con chuột tinh nhảy vọt lên đuổi theo tôi, tiếng bước chân của nó như nhịp tim của tôi vậy. “thịch…thịch…thịch”, trái tim tôi như bị treo lên, những con vật thành tinh đều đáng sợ thế này sao?

Đầu tôi như rối tung lên, lúc nãy nó biến thành mẹ tôi, còn nói mẹ tôi là thần núi, là thật sao? Hay là cố tình bịa ra để lấy được ấn thần núi?

Nếu mẹ tôi thật sự là thần núi thì sao?!

Tôi không có thời gian để nghĩ nhiều như vậy vì con chuột tinh kia đã đuổi kịp rồi. Làm sao để thoát khỏi nó, để chống lại được nó đây?! Tôi vội vàng nhặt hòn đá dưới đất lên, vừa rồi con chuột tinh này bị tôi đánh trúng, bây giờ nó đã đề phòng rồi. Nó nhìn tôi hằn học, đôi mắt chứa đầy thù hằn, đột nhiên nó kêu lên 1 tiếng, hòn đá trong tay tôi bị văng đi, hóa ra là chiếc đuôi mập mạp của nó làm. Chỉ bằng 1 cú hất thôi mà hòn đá như vỡ làm đôi, có thể tưởng tượng được chiếc đuôi của nó mạnh đến mức nào! Điều này khiến tôi đủ sợ hãi rồi, may mà vừa rồi chiếc đuôi của nó không đánh trúng tôi, nếu không tôi chết từ lâu rồi. Thế nhưng sợ cũng không có cách nào, mặc dù mẹ tôi không nói nhiều nhưng bà luôn dặn tôi khi gặp chuyện phải bình tĩnh. Càng hoảng sợ, càng chết nhanh.

Tôi bỗng trở nên khôn ngoan, vội chạy vào rừng. làm sao mà tôi có thể chạy thoát 1 con chuột to bằng người ở 1 nơi trống trải? Tôi phải tìm chướng ngại vật, vậy thì cách tốt nhất là chạy vào rừng. Rừng cây rậm rạp như vậy, tôi và con chuột tinh kia dần dần có khoảng cách. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng có gì không đúng lắm, tôi không nghe thấy tiếng con chuột tinh đuổi theo tôi. Có phải nó chạy vào đường mòn để đuổi theo tôi?! Tôi lại rung mình, tuyệt vọng chạy tiếp. Trong bóng tối từng đôi mắt nhỏ màu xanh hiện ra, tôi run lên vì sợ hãi, đó là mắt của 1 bầy chuột.

Những con chuột này nhảy chồm lên tôi làm da đầu tôi tê rần, tôi lấy tay đấm đá loạn xạ, nhưng chuột quá đông, cứ như có ai đó đổ cả xe cát vào người tôi. Hàng trăm con chuột nhào vào cấu xé, cắn đứt quần áo tôi, đè tôi xuống không để cho tôi vùng vẫy.

“Đừng” Tôi kinh hãi, 1 vài con chuột lấy ấn thần núi khỏi người tôi rồi mang đến phía con chuột tinh kia, giống như đang mang ấn ngọc cho hoàng đế vậy.

Con chuột tinh kia đã có trong tay ấn thần núi, trên mặt lộ rõ vẻ hưng phấn.

“Cuối cùng ta cũng có thể làm thần núi rồi. Các cháu của ta, giết hắn đi.” Chuột tinh nói xong, tất cả lũ chuột đồng loạt đứng lên, quay đầu lại, miệng há to lộ ra hàm răng sắc nhọn, chuẩn bị cắn khắp người tôi.

Tôi cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng. Tôi mới 17 tuổi mà đột nhiên bị mấy con chuột cắn chết trong khi trong đầu tôi giờ còn quá nhiều câu hỏi chưa được giải đáp. Tôi là con trai của ai?! Tôi vẫn không biết, tôi không gan tâm, nhưng chẳng còn cách nào, tôi sắp chết rồi…

Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết, 1 giây sau, tôi tưởng như từng bộ phận trên cơ thể sẽ phải chịu những cơn đau dữ dội vì bị cắn xé. Nhưng không, tôi cảm nhận được sự im lặng đến kì lạ, thậm chí còn thấy bầy chuột trên người tôi khẽ run lên, vài con còn tiểu luôn trên người tôi. Tôi mở mắt ra.

“Két két…”

Lũ chuột lập tức rời khỏi cơ thể tôi. Tôi vội vàng đứng dậy, lũ chuột đang nhìn chằm chằm vào con chuột tinh kia. Tôi cũng bị chấn động vì đăng sau xuất hiện 1 bóng người.

“Người, người không phải sẽ không trở về sao?” Giọng nói của con chuột tinh chứa đầy sự hoảng sợ.

“Ta, không, trở về, thì ngươi sẽ giết nó ư?” Vừa nghe thấy giọng nói này, 2 mắt tôi đỏ lên.

Tôi nhìn thấy mẹ tôi, không biết bà ấy đã xuất hiện sau lưng chuột tinh tự lúc nào. Bà ấy không làm gì cả, cũng không đánh lén nó, chỉ đi tới trước mặt nó. Cả thân hình chuột tinh run lên, ấn thần núi trong tay cầm cũng không vững. Tôi nhìn thấy cánh tay trái mẹ vẫn buông thõng xuống, lại vô thức nhìn ấn thần núi, cũng là cánh tay trái. Lúc này con chuột tinh và bây chuột sợ hãi tột độ, lẽ nào… Trong đầu tôi bật ra 1 ý nghĩ, lẽ nào mẹ tôi thật sự là thần núi sao?

Tôi hít 1 hơi thật sâu rồi nghĩ về lúc trước, thảo nào ngày mùng 3 hàng tháng bà ấy đều phải ra ngoài. Mà tay trái của bà ấy cũng bị gãy, vì ấn thần núi và bà ấy là 1. Khi ấn thần nũi bị gãy, tôi đã lấy keo dán lại, lúc ấy tay mẹ cũng bình thường trở lại nhưng đêm hôm đó, bà bảo tôi trong xương rất khó chịu, là do tôi đã dùng keo dán…

Mẹ đưa tay ra chuẩn bị lấy ấn thần núi, chuột tinh giãy dụa lắc đầu không cam tâm:

“Đừng, đây là của ta, đây là của ta…”

Nó nói như vậy nhưng tuyệt nhiên không dám chống cự. Tôi choáng váng, tôi vốn không hề ngờ tới việc người mẹ luôn trầm tĩnh của tôi có thể khiến con 1 con chuột có đạo hạnh hàng trăm năm sợ hãi như vậy. Rốt cuộc đạo hạnh của mẹ cao như thế nào, sao bà ấy lại không nói mạch lạc được?

Mẹ tôi nhìn ông ta 1 cái rồi trực tiếp giật lấy ấn thần núi. Con chuột tinh vội quỳ xuống:

“Xin tha mạng… tha mạng.”

“Quy tắc, trên núi, ta đã nhắc ngươi, rất nhiều, lần, không được, hại, người.” Mẹ lắc đầu, giọng nói không lớn lắm nhưng lại khiến con chuột tinh này vô cùng run sợ, những con chuột khác nằm lăn lóc khắp nơi, thật khiến da đầu người khác tê dại.

Đây thật sự là thần núi, giờ phút này, tôi có chút không quen bộ dạng bà ấy bây giờ, bà ấy lại có 1 hình dáng khác như vậy.

“Thuộc hạ biết sai rồi, biết sai rồi.” Chuột tinh quỳ xuống van xin.

“Ta có 1 việc cần người làm, làm xong, ta có thể, sẽ không giết ngươi.” Mẹ tôi nói.

“Đa tạ thần núi, xin người ra lệnh.” Nó vội vàng nói.

“Mang thứ này đến hồ Tây.” Mẹ lấy ra 1 chiếc hộp.

Chuột tinh vội vàng nhận lấy:

“Thần núi, ai ở hồ Tây?”

“Ngươi thành tinh đã được 1 thời gian rồi, thần sông hồ Tây là ai cũng không biết?”

Tôi tò mò quá, trong chiếc hộp này của mẹ có gì? Thần sông hồ Tây là ai? Suy cho cùng, núi có thần núi thì sông cũng phải có thần sông.

“Biết ạ, biết ạ, thuộc hạ đi ngay đây.” Chuột tinh đứng dậy, thân thể thu nhỏ lại, ba chân bốn cẳng chạy đi.

Nàng tiếp cận hắn, sát cánh hóa giải bao vụ án, đâu ngờ thân thế và mục đích của nàng có nhiều uẩn khúc

Bị cô lập trong chính GĐ mình, cô gai góc với thế giới nhưng lại là công chúa nhỏ của riêng anh

Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, nàng vừa chạy thoát gã đàn ông đáng chết, thì lại đúng trúng một kẻ vô lại hơn!

Nổi máu anh hùng cứu cô một lần, 3 năm sau, tình cờ gặp lại, hai từ duyên phận dường như trở nên càng trớ trêu

Có điều lần này đi đưa đồ có lẽ không suôn sẻ nếu không mẹ tôi đã không nói, nếu hoàn thành việc được giao sẽ miễn tội chết. Những con chuột khác run rẩy mạnh hơn, mẹ tôi đi lại nhìn chúng 1 cái rồi nói: “Tản”, chúng lập tức chạy mất tăm mất tích. Tôi thở phào nhẹ nhõm:

“Mẹ, hóa ra mẹ là thần núi.”

Tôi trước nay chưa hề nghĩ đến, dù sao mẹ mỗi ngày đều ở nhà, sau đó Dương Siêu lại đột nhiên thay đổi cái nhìn của ông ta, có lẽ đoán bà là thần núi.

“Bất ngờ không?” Bà hỏi tôi, 1 câu hỏi rất đơn giản.

Tôi bèn gật đầu nói vô cùng bất ngờ, sau khi gặp bà, trong lòng tôi có vô số thắc mắc:

“mẹ, sao ngày mùng 3 hàng tháng mẹ lại lên núi?”

“Vì…” Mẹ tôi đang nói thì từ xa truyền đến 1 bước chân, có người tới, là ai? Tôi lập tức nhìn sang.