Đoán Thiên Mệnh

Chương 38



Tôi vừa nhìn thấy con rồng này đã nghĩ đến 1 câu chuyện cổ xưa “Vẽ rồng điểm mắt”. Họa sĩ Trương Tăng Diêu thời nhà Lương đã vẽ 1 con rồng trên tường ngôi chùa An Lạc ở Kim Lăng, con rồng này sinh động, xuất thần như thật nhưng nhược điểm duy nhất lại là không có mắt, nói cách khác là do họa sĩ không điểm mắt cho nó. Có người hỏi ông rằng, có phải ông quên điểm mắt không, Trương Tăng Diêu đáp: “Điểm xong nó sẽ bay mất.” Tức là nếu ông ấy vẽ thêm mắt cho rồng thì nó sẽ sống động, bay đi mất.

[…]

*Đoạn này chỉ diễn giải câu chuyện “vẽ rồng điểm mắt” nên mình lược đi cho gọn ^^ nếu mọi người chưa đọc câu chuyện này thì có thể lên gg search nhaaa.

Câu chuyện “vẽ rồng điểm mắt” có thật hay không, tôi cũng không thể biết được vì dù sao thời của Trương Tăng Diêu quá xa rồi. Nhưng thật kì lạ, thật sự có 1 bức tranh như vậy sao? Tôi nghĩ là không thể nào nhưng mà bức tranh trước mặt tôi đây vẽ 1 con rồng sống động đến mức không tưởng nổi, mà nó lại không có mắt. Tôi nhìn chằm chằm vào khoảng trống trên mặt con rồng rồi nghĩ, có phải nếu giờ tôi vẽ thêm mắt cho nó, nó cũng sẽ biến thành thật rồi bay ra ngoài?

“Sao con rồng này lại không có mắt thế?” Quách Đình Đình vừa ngạc nhiên, vừa tò mò.

Tôi kể lại câu chuyện cổ kia thì cô ấy lắc đầu không tin:

“Không thể nào có chuyện thần kì như vậy được. Tôi không tin rồng có thật, rồng chỉ là do tổ tiên chúng ta tưởng tượng ra thôi. Cậu nhìn đi, sừng hươu, thân giống con rắn, móng vuốt thì giống móng vuốt đại bàng. Tất cả là do tưởng tượng mà ra, vốn dĩ rồng không hề có thật.”

Tôi cũng không biết trả lời thế nào. Suy cho cùng tôi đã nhìn thấy thỏ tinh, chuột tinh. Vậy rồng có thật hay không, tôi cũng không có cách nào biết được.

“Nhưng tại sao tôi cứ liên tục xuất hiện bên bờ sông?” Thái Mẫn khó hiểu.

Thật sự tôi nhìn tướng mạo cô ấy nhưng không nhìn ra nhiều lắm. Đây chắc chắn là vấn đề về âm dương gì đó rồi. Tôi do dự 1 chút rồi bảo cô ấy đưa tôi đến bờ sông nơi nhặt được bức tranh kia. Thái Mẫn gật đầu, nhỏ giọng hỏi tôi:

“Vậy sau khi ra ngoài, tôi có gặp họ không?”

Tôi nhìn cô ấy, tướng mạo của cô ấy cho thấy sẽ không gặp người vợ kia nữa. Nghe tôi nói xong, Thái Mẫn thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy lại hỏi tôi làm cách nào giải quyết chuyện này. Tôi do dự 1 chút, cô ấy nhân lúc Quách Đình Đình không để ý mà lấy trong túi ra 1 xấp tiền nhét cho tôi, ánh mắt đầy mong đợi. Xem ra lúc nãy tôi dùng câu chuyện quả táo ra ám thị với cô ấy, cô ấy đã hiểu tường tận rồi. Tôi vô thức nhìn số tiền cô ấy đưa, chắc phải đến 3-4000 tệ. Tôi chợt thấy trong lòng lâng lâng. Cô ấy thấy tôi không nói gì, tưởng là tôi chê ít, nhưng thực ra là tôi đang tận hưởng cảm giác có tiền.

Em chính là ánh sáng của anh, vạn năm không bao giờ đổi thay, bây giờ và mãi mãi.

2 năm sau chia tay, hắn không ngờ mình sẽ gặp lại vợ cũ ở nơi tăm tối tột cùng

Dụng cụ chà gót chân hàng nội địa Châu âu - Siêu mềm mại, chống nứt nẻ da - Giá sale cực rẻ!

Mang mối thù gia tộc, cô bắt đầu thân phận mới để gả cho con trai kẻ thù, nhưng tình cảm lại là bài toán không đoán được

Cô ấy lại nhét cho tôi thêm 1 ít tiền nữa. Tôi cũng không khách sáo, cất tiền đi, lần này cô ấy đưa thêm 2000. Nếu giả sử hôm nay tôi không giải quyết được chuyện “vẽ rồng điểm mắt” này, thì hiện tại tôi cũng kiếm được 5-6000 tệ rồi, cộng thêm 1 vạn tệ (10.000) hôm qua nữa. Tôi giờ cũng là phú ông vạn tệ rồi đấy nhỉ.

Nhưng người phụ nữ này rất thông mình, dù thực chất vẫn có điểm yếu. Tôi vui mừng nói để tôi nghĩ chút xem. Cô ấy thở phào nhẹ nhõm:

“Đình Đình, đi thôi.”

“Đi, đương nhiên phải đi rồi, từ trước đến tay mình chưa từng gặp chuyện gì kì quái như vậy.” Quách Đình Đình nói, dường như có chút nóng nảy.

Không chần chừ nữa, chúng tôi xuống hầm gửi xe. Thái Mẫn lái xe đưa chúng tôi đến bờ sông kia, tôi cũng không quên cầm bức tranh đi.

Nhưng tôi bỗng thấy kì lạ, ngay cả Quách Đình Đình cũng vậy. Cô hỏi Thái Mẫn:

“Mẫn Mẫn, cậu đến nhà đại sư làm gì thế?”

Không sau, cô ấy đang đi về phía nhà tôi. Lẽ nào bức tranh cô ấy nhặt được là ở bờ sông chỗ tôi? Đây là trùng hợp sao? Nhắc đến sông, hôm nay tôi cũng ăn cháo gạo nếp nấu từ nước miếng của Long Vương đấy…

Xà phòng nghệ thiên nhiên siêu ưu đãi trên Shopee: Giảm mụn, mờ thâm, da căng mướt!

Dụng cụ chà gót chân hàng nội địa Châu âu - Siêu mềm mại, chống nứt nẻ da - Giá sale cực rẻ!

Miếng rửa mặt silicon siêu tiện lợi mang đi khắp nơi - Hàng nội địa Đức, siêu SALE trên Shopee!

Chậu kèm thớt đa năng 2 in 1 siêu tiện lợi, siêu bền - Giá hot sale duy nhất Shopee

Mà cô ấy thật sự có thể nhặt được thứ như thế này sao? Tôi thấy ngạc nhiên thật.

“Đây là hướng về nhà đại sư sao?” Thái Mẫn kinh ngạc hỏi, rõ ràng là cô ấy cũng không ngờ lại trùng hợp đến như vậy.

“Ừm, nhà tôi ở chỗ kia.” Tôi chỉ tay.

Thái Mẫn nhìn 1 cái, hình như đang ghi nhớ, có vẻ như cô ấy vẫn phải đến tìm tôi.

Chúng tôi rất nhanh đã đến nơi rồi. Bên đường có mấy chiếc ô tô đang đỗ, sông chỗ chúng tôi rất nhiều cá nên cũng có không ít người đến câu. Thái Mẫn đừng xe, cả 3 chúng tôi xuống xe đi theo cô ấy. Nơi này không có gì đặc biệt.

地方没什么出奇的,就是一个小迂回的口子边上。

“Chính là ở chỗ này.” Thái Mẫn chỉ tay.

Tôi vừa nhìn đã thấy hơi ngờ vực. Nhà tôi ở đây, tuy tôi không hay ra bờ sông chơi nhưng cũng chưa từng nghe nói có người nhặt được đồ gì ở đây. Tôi nghĩ tôi không biết cách giải quyết chuyện này rồi, đành ném bức tranh tại đây, đoán chừng ngày mai nó sẽ quay về nhà của Thái Mẫn. Tôi thật sự không giỏi như các cô ấy nghĩ, tôi bèn bảo Quách Đình Đình gọi điện cho Dương Siêu, hỏi anh ta chuyện này phải làm sao, dù sao thì anh ta cũng sành sỏi hơn tôi.

“Anh ta hông bắt máy, nhưng không sao, tôi gửi tin nhắn cho anh ta rồi, bảo là cậu tìm anh ta, thấy tin nhắn thì gọi điện lại.” Đình Đình nói, tôi cũng chỉ biết gật đầu.

Tôi im lặng không nói, Thái Mẫn có chút sốt ruột nhưng cũng không giục tôi. Mà tôi cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy, hi vọng tìm ra chút mạnh mối gì đó. Quả nhiên trời không phụ lòng người, hơn 10 phút trôi qua, cuối cùng cũng nhìn ra được 1 chút rồi.

“Ngoại trừ cô ra, ngày thứ 2 xuất hiện ở đây có phát hiện ra điều gì nữa không? Hay cô có mơ thấy gì không?” Tôi hỏi.

Thái Mẫn nghĩ 1 chút rồi lắc đầu:

“Không, lúc tôi tỉnh dậy thì không nhớ gì cả.”

Cung sinh mệnh của cô ấy có 1 tướng mạo tương thích với bức tranh kkia, nhưng kì lạ thật, sao cô ấy lại trả lời là không nhớ gì cả. Lông mày Thái Mẫn hơi bất cân xứng, như thế thiếu 1 thứ gì đó.

Thái Mẫn nhặt được bức tranh này, ngày hôm sau ngủ dậy thì thấy mình xuất hiện ở đây, có thể là thiếu 1 thứ, nói cách khác là cô ấy chưa nhặt hết. Ở đây vẫn còn thứ khác, ghép lại mới hoàn chỉnh.

Sau khi nghe tôi nói những điều này, Thái Mẫn rất ngạc nhiên:

“Lúc đó tôi thực sự không nhìn thấy thứ gì khác, nếu thấy thì tôi đã nhặt rồi!”

Như vậy tức là, có thể thứ kia ở dưới nước nên cô ấy không nhìn thấy?! Xem ra tôi phải xuống nước 1 chuyến mới có cơ may giải quyết được chuyện này. Tôi cởi giày, xắn quần định bước xuống nước. Nào ngờ 2 cô gái nhìn thấy vết thương ở chân tôi thì hoảng hốt bắt tôi đi bệnh viện. Mà giờ tôi cũng mới để ý, lạ thật, tôi đã ăn cháo gạo nếp nấu từ nước sông này theo lời Dương Siêu rồi mà sao không đỡ chút nào?

Dương Siêu nói dùng nước sông nấu gạo nếp, tôi làm theo đúng như vậy mà!



“Đại sư, cậu nên đến bệnh viện xem xem, tôi có bạn làm trong bệnh viện.” Quách Đình Đình nghiêm túc nói.

Tôi lắc đầu, loại thương tích này bệnh viên không chữa nổi rồi, tôi cũng không thể nói đây là do chất độc từ tử thi nên chỉ có thể gật đầu cho qua. Xem ra phải hỏi Dương Siêu xem tôi đã sai ở bước nào.

Tôi trực tiếp lội xuống nước, lần tìm trong bùn, nhưng tìm 1 lúc lâu vẫn không thấy có gì. Không lẽ tôi đã tính sai rồi, thật ra là không phải thiếu thứ gì cả? Tôi cứ tiếp tục tìm, trên bờ Thái Mẫn sốt rột hỏi tôi có thấy thứ gì không. Tôi lắc đầu bất lực, chuẩn bị lên bờ thì đột nhiên chân tôi chạm phải thứ gì đó khá cứng. Tôi đưa tay xuống lấy lên, dùng nước sông rửa sạch, đó là 1 chiếc hộp, phần nắp không viết chữ gì, nhưng không sao, cũng coi như có chút mạnh mối.

Tôi đưa hộp cho bọn họ, Đình Đình đưa tay đỡ lấy, còn tôi thì leo lên bờ. Tôi đi rửa chân tay sạch sẽ, đeo giày rồi đi tới:

“Có mở được không?” Tôi hỏi.

“Không mở được.” Quách Đình Đình đáp.

Tôi nói đây khả năng là món đồ còn thiếu, chỉ Thái Mẫn mới có thể mở được. Thái Mẫn lưỡng lự một chút rồi cầm lên, nhìn kĩ thì không khác gì mấy hộp bút cả. Nhưng vừa mở ra thì 1 vật rơi xuống đất. Tôi nhặt lên xem thì vô cùng choáng váng, đó là 1 cây bút lông bằng vàng, trên đầu có còn dính chút mực đen.

Thứ này có nghĩa là gì? Không lẽ là để Thái Mẫn điểm mắt cho con rồng trong bức tranh kia, để nó bay lên?

Tôi nghĩ không thể có chuyện thần kỳ như vậy được. Dù sao Thái Mẫn cũng không phải người họa sĩ truyền kì kia, cô ấy chỉ là một người bình thường. Làm sao mà có thể cầm bút lông lên, vẽ mắt làm con rồng này sống được? Lỡ như Thái Mẫn vẽ mắt bị lệch, một lớn một nhỏ khác nhau, kh rất buồn cười? Thậm chí là có thể vẽ ra con mắt không có đồng tử, cái này… với mù lòa có gì khác nhau đâu?