Đoán Thiên Mệnh

Chương 50



"Không cần nói như vậy, trong nhà có trẻ con. Tôi tên Phượng Sở Lan."

Phượng Sở Lan? Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tên của bà ấy, rất cổ điển, làm tôi có cảm giác bà ấy đã sống vài trăm năm. Bên cạnh, Ninh Vũ Hi cũng đang nhìn chăm chú không rời mắt. Sau khi Dương Siêu nghe danh tự này, lộ ra vẻ trầm tư, như thể đã nghe thấy ở đâu đó.

Ma Vương sau khi nghe xong, mở quạt xếp ra, mỉm cười nói:

"Phượng vũ thượng cửu thiên, Sở Nguyệt hạ chi điên, lan nhược khinh tự điềm, thử danh khả hội duyên. Tên hay.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Quân Hôn Khó Cầu: Gả Cho Đô Đốc Thực Vật
2. Vì Anh Yêu Em
3. Thoát Khỏi Trái Đất
4. Bác Sĩ Sở, Hãy Yêu Đi!
=====================================

Mẹ tôi im lặng đi tới bên cạnh rót cho hắn một chén trà. Ma Vương sửng sốt, sắc mặt có chút thay đổi, bởi vì trà chỉ rót một nửa.

"Mẹ anh có ý gì vậy?" Ninh Vũ Hi hỏi

Tôi nói: "Bình thường châm trà có một số chú ý. Rót quá đầy chính là khinh người, ý muốn đuổi người ta đi. Bình thường là rót hai phần ba, bởi vì trà nóng, đây là lượng vừa đủ để cầm chén trà mà không bị phỏng, mà...."

Tôi còn chưa nói xong, Ninh Vũ Hi đã hỏi: "Vậy một nửa thì sao?"

"Một nửa cũng không có ý gì đặc biệt. Bây giờ mẹ tôi rót như vậy, chính là nói cho anh ta biết, mẹ tôi không có ý này." Tôi nói. Thấy Ninh Vũ Hi vẫn còn nghi hoặc, tôi nói tiếp: "Trà một nửa, như vậy chén trà này sẽ không được coi là trà, tức là tôi nhìn anh không vừa mắt...."

Tôi vừa nói vậy, quả nhiên Ma Vương kia liền trầm mặc, lập tức nói:

"Thật sự còn có rất nhiều phương diện cô không biết. Tôi nghĩ hai chúng ta nên..."

Ma Vương nói được nửa lời, đột nhiên không nói nữa, tôi cũng ngây ra. Bởi vì tôi thấy mẹ cầm lấy một hạt dưa ở trên bàn, bóc ra, lấy nhân hạt từ bên trong ra ngoài. Dương Siêu cũng sửng sốt.

"Cô, chưa kết hôn, sao có thể làm như vậy? Không biết xấu hổ!" Ma Vương rất tức giận.

"Tình huống gì đây vậy?" Ninh Vũ Hi kinh ngạc. Dù sao mới vừa rồi còn bình thường, hắn lại đột nhiên nổi giận. Tôi nhìn chằm chằm hạt dưa trên bàn, trong lòng có chút dậy sóng. Nhưng mà Ma Vương nói như vậy, tôi cũng phát hỏa.

"Tôi không thấy điều anh nói là hổ thẹn." Mẹ tôi lắc đầu.

"Cô...Chuyện này là thật hay giả?" Ma Vương hỏi

"Thật." Mẹ tôi nói.

Sắc mặt Ma Vương âm tình bất định.

"Hiện tại cô đã không có ý này, về sau tôi sẽ lại đến."

Anh ta nói xong liền dứt khoát quay người bỏ đi. Đương nhiên Dương Siêu cũng bất lực đuổi theo. Hai người nói gì đó, Dương Siêu mang đồ trả lại cho Ma Vương. Ma Vương không cần, ngồi kiệu rời đi, vẫn là bộ dáng rất tức giận.

Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm, dọn dẹp qua một chút, mắt hướng cửa phòng của tôi, tôi xấu hổ vội vàng không nhìn nữa. Mà Dương Siêu đi tới, anh ấy đương nhiên nhìn ra thái độ của mẹ tôi, cho nên cũng không nói gì về chuyện này, nhìn chằm chằm hạt dưa trên bàn mấy lần, đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, ý vị thâm trường liếc nhìn phòng của mẹ tôi rồi yên lặng nằm xuống ngủ. Tôi đoán là ngày mai anh ấy sẽ rời đi. Dù sao thì chuyện này cũng do anh ta mà ra.

"Ý gì vậy? Vì sao Ma Vương nhìn thấy nhân hạt dưa xong lại tức giận?" Ninh Vũ Hi hỏi.

Tôi không quá chắc chắn, vì lần này bà ấy mới ra ngoài được khoảng 1 tuần, chưa đến 10 ngày. Tôi chỉ có thể nói rằng bà ấy gặp người nào đó, hoặc là lúc trước gặp, hơn nữa là ở cùng nhau trong 10 ngày. Mẹ tôi là thầy tướng số, cảm giác được là sau này ở cùng nhau, có khả năng hơn một tháng sau, trong bụng sẽ thay đổi. Nói thẳng ra là sẽ có thai. Nhưng tôi không nhìn ra được đây là trai hay gái. Nhưng nếu thật sự như vậy thì 9 tháng sau tôi sẽ có em trai hay em gái. Người mang thai 9 tháng, nhưng bà ấy là tinh quái, sẽ phải mất bao lâu? Mấy tháng? Hay là một hai tháng là được rồi? Cái này tôi không quá chắc chắn, dù sao tôi cũng không biết bản thể của mẹ là gì. Tôi nói điều này ra, Ninh Vũ Hi kinh ngạc:

"Thật sao?"

Tôi gật đầu, khả năng mẹ tôi biết sẽ có thai, cho nên sớm chuẩn bị tiền để mua gì đó, chắc là như vậy.

"Cô vào phòng mẹ tôi ngủ đi." Tôi nói. Chuyện này để ngày mai hỏi.

"Ừ. Cô ấy nhìn thật dịu dàng, em trò chuyện cùng cô ấy là được rồi, em muốn hỏi chút chuyện. Em đi qua đó đây." Cô ấy nói xong liền bỏ qua cửa phòng và đi ra ngoài.

Tôi im lặng. Không biết một người an tĩnh như mẹ tôi có thể chịu được bà tám này không. Tôi có chút mệt mỏi, vừa nhắm mắt lại đã ngủ ngay.

Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Dương Siêu chào tôi rồi đi. Tôi cũng không suy nghĩ nhiều. Ngược lại, mẹ tôi từ trong phòng đi ra, một chút mệt mỏi cũng không có. Tôi đến thắp cho cô ấy nén nhang. Ninh Vũ Hi nói với tôi:

"Mẹ anh tại sao một chút cũng không thấy em phiền? Hôm qua em nói đến 3 giờ sáng, em đã mệt rồi, mà cô ấy vẫn nhìn em, em bị nhìn đến mức thấy xấu hổ luôn rồi."

Tôi cạn lời, cô ấy còn biết xấu hổ sao? Tôi hỏi cô ấy hỏi được gì rồi? Cô ấy nói:

"Mẹ anh thừa nhận, mười ngày sau sẽ có thay đổi."

Mười ngày sau? Tổng cộng hai mươi ngày sao?

"Nhưng những chuyện khác cô ấy không nói." Ninh Vũ Hi nói tiếp.

Tôi gật đầu và nói biết rồi. Mẹ tôi đã về, tôi liền nói cho bà ấy biết mấy ngày nay tôi buôn bán được lời hơn 3 vạn. Mẹ tôi cũng chẳng ngạc nhiên, gật đầu:

"Ừ, con đã có thể kiếm tiền, như vậy thì mẹ không cần phải xem mệnh cùng con nữa."

Tôi hỏi bà ấy có phải lên núi nữa không? Bà ấy lắc đầu:

"Gần đây mẹ cần ít tiền, lại thêm việc con ở cùng với mẹ quá lâu cũng không tốt, yêu khí của mẹ sẽ làm ảnh hưởng đến con. Cho nên chắc cũng phải đi ra ngoài."

Tôi nói tiền tôi kiếm được đưa cho bà ấy, bà ấy lắc đầu: "Con tự giữ đi."

Nàng tiếp cận hắn, sát cánh hóa giải bao vụ án, đâu ngờ thân thế và mục đích của nàng có nhiều uẩn khúc

Bị cô lập trong chính GĐ mình, cô gai góc với thế giới nhưng lại là công chúa nhỏ của riêng anh

Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, nàng vừa chạy thoát gã đàn ông đáng chết, thì lại đúng trúng một kẻ vô lại hơn!

Nổi máu anh hùng cứu cô một lần, 3 năm sau, tình cờ gặp lại, hai từ duyên phận dường như trở nên càng trớ trêu

"Mẹ, người..." Tôi do dự một chút rồi nói: "Về sau con sẽ gọi người là cô, nếu không chồng của người sẽ hiều nhầm..."

Tôi rất nguyện ý gọi bà ấy là mẹ, nhưng điều này sẽ làm trì hoãn nhân duyên bà ấy, làm người khác tưởng rằng bà ấy đã kết hôn, hơn nữa còn có đứa con lớn thế này.

Bà ấy lắc đầu: "Sẽ không đâu, con đừng nghĩ nhiều."

Tôi hỏi bà ấy khi nào sinh? Tự mình cảm thấy câu hỏi không ổn lắm. Dù sao bà ấy cũng là hình người, hẳn là dựa theo thời gian mang thai của con người?

Bà ấy suy nghĩ rồi nói: "Người là 9 tháng, nhưng mẹ thì khác, ba tháng là được rồi. Cho nên hai tháng sau con sẽ có một em gái..."

Điều này làm tôi vô cùng vui sướng. Nhưng mà bà ấy nói như vậy, đã thoáng trầm mặc, giống như có chút kỳ lạ. Tôi thấy sắc mặt bà ấy không tốt lắm, liền hỏi có chuyện gì vậy? Bà ấy lắc đầu:

"Không sao. Hy vọng có thể bình an sinh ra...."

Lời này khiến tôi ngạc nhiên, tình huống gì đây? Là thời điểm sinh không thuận lợi? Tôi cảm thấy có một chút gì đó không ổn.

"Ta đi đây, phải chuẩn bị một ít đồ vật, tiền, còn có một ít thứ khác. Nha đầu trong phòng, rất...hay nói." Sau khi cho Ninh Vũ Hi đánh giá này, bà ấy thu dọn đồ đạc rồi cùng thỏ trắng đi ra ngoài. Tôi vội vàng đưa cho bà ấy tiền tiết kiệm của tôi. Bà ấy sửng sốt, mỉm cười: "Không cần đâu. Con cầm đi."

Bà ấy nói xong thì rời đi. Tôi có chút không nỡ, bà ấy trở về thì rõ ràng sẽ rời đi. Nhưng từ phương diện nào đó mà nói, cũng vui, bà ấy nuôi tôi bao nhiêu lâu, hiên tại cuối cùng cũng có cuộc sống riêng của mình. Hai ba tháng sau, tôi sẽ có em gái? Tôi cảm thấy rất vui, nếu chuyện này xảy ra thì tôi nhất đinh sẽ chiều chuộng em ấy đến tận trời xanh. Nghe đến đây tâm trạng của tôi trở lên đặc biệt tốt. Vài ngày kế tiếp, Dương Siêu đều không tới đây, chắc là cảm thấy phiền tôi. Nhưng mà cũng gọi điện cho tôi, đặc biệt nhờ tôi xem tướng mạo một người, cũng gửi ảnh chụp cho tôi. Bởi vì người này cũng không phải là người bình thường, tôi miễn cưỡng xem qua, chỉ có thể bảo anh ấy chú ý một chút. Dương Siêu cũng gặp phải chuyện không tốt lắm, tôi nói ra thì anh ấy nói biết rồi.

Tôi dặn dò anh ấy phải chú ý, đây không phải là chuyện đùa, dù sao công việc của Dương Siêu nguy hiểm hơn của tôi rất nhiều.

Hơn nữa tôi cảm thấy mấy ngày này Quách Đình Đình sẽ phải tới tìm tôi, nhưng không ngờ vừa nghĩ đến thì thấy ngoài cửa có một chiếc xe đỗ lại. Cửa xe mở ra, một người đẹp thời thượng bước xuống. Đúng là Quách Đình Đình. Trong lòng tôi rất vui vẻ, bởi vì cô ấy lại đến để đưa tiền cho tôi rồi.