Đoán Thiên Mệnh

Chương 8



Mùi nhang mỡ người thơm nức lại không thể hấp dẫn chú ấy?

Ngay ở thời điểm tôi đang do dự, đột nhiên bên trong yên tĩnh, tôi nghĩ tới điều gì, mau mau tìm chỗ trốn, sau đó tôi nhìn thấy Trương Trường Sinh từ bên trong phòng đi ra, từng bước từng bước, đôi mắt không có con ngươi nhìn đặc biệt rõ ràng, tôi sợ đến không dám thở mạnh, trực tiếp cắm cây nhang vào trong đất, nhang tắt mất.

Trương Trường Sinh nhìn bốn phía tìm kiếm vài lần, trước tiếp đi thẳng, thật giống muốn rời khỏi, tôi ép mình tỉnh táo lại, vào lúc này trong tay tôi đang cầm cây chùy sắt, nhất định tôi phải làm rõ ràng chuyện này như thế nào mới được.

Tôi ngừng thở, đi theo phía sau Trương Trường Sinh, chú ấy rất giống một xác chết di động đang đi lại trên con đường thôn, bởi vì trưởng thôn đã nói với từng nhà, vì lẽ đó tối hôm nay, nhà nhà không chỉ đóng chặt cửa, mà ngay cả đèn đều tắt hết, trên đường căn bản không nhìn thấy một người.

Tôi cứ như thế mà đi theo sau lưng một người đã chết, tôi cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu tới, theo một hồi, tôi nhìn thấy Trương Trường Sinh lại hướng về nghĩa trang của làng đi tới, đây là muốn "Về nhà"??

Quả nhiên tôi thấy Trương Trường Sinh đi vào nghĩa trang, sau khi chú ấy tìm quanh một vòng, lại dừng lại trước một phần mộ bị đào xới, nhìn chú ấy giống như là nằm lên giường, trực tiếp nằm vào trong hố sâu, hơn nữa tôi thấy đôi tay lem luốc tràn đầy bùn đất của chú ấy, làm động tác giống như là đắp chăn, cào cào đất bùn xung quanh lên người giống như đắp chăn, hơn nửa đêm, tôi đột nhiên nhìn thấy một màn ghê rợn như thế, dọa cho tôi suýt chút nữa kêu thành tiếng.

Tôi thấy không có động tĩnh, đây là "Đắp kín mền rồi?"

Tôi cảm thấy tôi nên lập tức đi nói cho trưởng thôn, để ông ấy gọi người của toàn thôn đến đây, nhất định Trương Trường Sinh là trá thi (xác chết vùng dậy), nhất định phải đốt thi thể ngay trong đêm nay, nếu không thì ngày mai lại xuất hiện nữa, tới lúc đó phải làm sao bây giờ?

Nhưng mà ngay lúc tôi chuẩn bị chạy trở về, đột nhiên phát hiện Trương Trường Sinh lại ngồi dậy, thật giống như là "Rất không thoải mái ", điều này làm cho tôi sợ đến không dám thở mạnh, chú ấy lại muốn làm cái gì nữa đây? Lại muốn đi ra một lần nữa?

Tôi trốn ở đằng sau một cái bia mộ, mắt thấy tất cả những thứ này, căn bản không dám di chuyển, lỡ đâu bị phát hiện thì làm sao bây giờ? Ngay lúc tôi do dự không quyết định được, đột nhiên, tôi nghe được một thanh âm truyền tới, trong đêm đen, đột nhiên nổi lên, giống như là quỷ mị.

- Đều là mấy thứ, không có kiến thức, đồ vật, chôn người, tùy tiện chôn? Cũng không có nhìn, chôn người ở nơi nào.

Tôi biết giọng nói này, đúng là người phụ nữ không phải người tôi coi tay lúc nãy, làm sao cô ta lại tới nơi này?

Tôi nhìn chằm chằm cô ta, nhìn thấy cô ta đi tới trước mặt Trương Trường Sinh, trong lòng tôi đều là căm tức, thực sự là cô ta đang chơi xỏ tôi? Nhưng vì cái gì phải làm như vậy?

Trong đêm tối, cô ta ngồi xổm xuống, cũng không biết Trương Trường Sinh có nhìn thấy được cô ta hay không, ngược lại chú ấy cứ ngồi trong cái hầm đó, cô ta nói tiếp.

- Không thoải mái?

Trương Trường Sinh thật giống nghe hiểu, khẽ gật đầu.

- Biết, tại sao không thoải mái không?

Trương Trường Sinh lắc đầu, thật giống một con rối.

- Bởi vì, khi những người thôn dân kia chôn cậu, tìm một chỗ, là tùy tiện tìm, là có lỗi với cậu, đương nhiên cậu ngủ không thoải mái.

Cô ta cứ tiếp tục nói, âm thanh vang trong đêm đen rất là quỷ dị.

Giống như Trương Trường Sinh nghe hiểu, từ trong hố sâu bò ra ngoài, lại dùng ngón tay đào phía bên cạnh, giống như muốn đào lại một chỗ cho mình, thấy cảnh này, tôi nhất thời trợn mắt, chú ấy muốn làm gì? Tự mình tìm chỗ chôn mình sao?

- Mọi người chú ý nhất, là mồ yên mả đẹp, không nghĩ tới, loại người như cậu, cũng chú ý những thứ này.

Giọng cô ta có chút châm chọc.

Xác thực đúng như thế, danh tiếng Trương Trường Sinh ở trong thôn chúng tôi không được tốt cho lắm, chú ấy là người đầu cơ đồ cổ, kiếm lời từ tiền của người chết, nghe nói lúc chú ấy còn trẻ, còn cùng người khác đi trộm mộ.

Trương Trường Sinh không để ý đến cô ta, cứ tiếp tục đào.

- Ở nhà đó, tìm được cái gì?

Cô ta hỏi.

Trương Trường Sinh bỗng nhiên lắc đầu, cô ta khẽ hừ một tiếng.

- Cái tiểu tử thúi kia, tôi sớm biết nó không, nghe lời, nói cho nó biết cách tránh né cậu, nó không cần, có điều vẫn tính là nó cơ linh, nếu như không phải thi mắt của cậu không nhìn thấy món đồ gì, nếu không phải thế, ngày hôm nay tiểu tử thúi chắc sẽ sợ đến tè ra quần!

Cô ta nói chuyện đứt quãng, tôi nghe được mà trong lòng kinh ngạc, chú ấy thật sự không muốn hại tôi?

- Sơn Thần Ấn đâu?

Cô ta lại hỏi.

Trương Trường Sinh không có phản ứng, nhất thời bà ta nổi cơn tức giận.

- Cậu vẫn có chút thông minh, biết tác dụng của Sơn Thần Ấn, cố ý đem giấu Sơn Thần Ấn đi? Hay là bán? Lại chỉ chừa lại một cái tay cụt, cậu phải biết, Sơn Thần Ấn đứt đoạn mất, có người sẽ rất khó chịu... Không biết cậu là thông minh thật, hay là có người chỉ điểm cậu, còn không chuẩn bị nói ra?

- A, a.

Thanh âm khàn khàn từ trong miệng Trương Trường Sinh truyền tới, mồm miệng không rõ, phía tôi bên này căn bản nghe không hiểu chú ấy đang nói cái gì, thế nhưng cái này làm tôi sợ đến quá chừng, thi thể lại nói chuyện được?

Cô ta nghe hiểu.

Nàng tiếp cận hắn, sát cánh hóa giải bao vụ án, đâu ngờ thân thế và mục đích của nàng có nhiều uẩn khúc

Bị cô lập trong chính GĐ mình, cô gai góc với thế giới nhưng lại là công chúa nhỏ của riêng anh

Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, nàng vừa chạy thoát gã đàn ông đáng chết, thì lại đúng trúng một kẻ vô lại hơn!

Nổi máu anh hùng cứu cô một lần, 3 năm sau, tình cờ gặp lại, hai từ duyên phận dường như trở nên càng trớ trêu

- Coi như cậu thức thời!

Rất nhanh Trương Trường Sinh đã đào được một cái hố sâu, tôi thấy mười ngón tay chủ ấy toàn là nước bùn, hơn nữa có ba ngón tay máu me đầm đìa, thậm chí móng tay bởi vì đào đất mà không còn nữa.

Trương Trường Sinh ngồi vào trong hầm, bắt đầu tự mình lắp đất "Đắp chăn".

Mà cô ta lại nhìn phần mộ trước đây của Trương Trường Sinh một chút, khẽ hừ một tiếng.

- Hừ! Ngủ cái gì? Lấp cái này lại, cho tôi, lấp lại một lần nữa, không lấp, tôi ăn cậu!

Quả nhiên sau khi cô ta nói xong câu đó, Trương Trường Sinh lại đi ra, bắt đầu dùng tay đào đất, lấp phần mộ trước đây lại, đặc biệt nghe lời, thật giống đặc biệt sợ hãi cái người phụ nữ không phải người này.

- Nếu như cậu nói láo, tôi sẽ để cậu, cậu xuống mồ bất an!

Cô ta nói xong, liền trực tiếp rời đi.

Chờ đến khi cô ta đi rồi, tôi đứng ở rất xa nhìn, cô ta muốn làm gì đây? Tìm Sơn Thần Ấn đúng không? Lúc tôi đang đứng do dự, đột nhiên nhìn thấy một màn để tôi giật mình, bởi vì lúc trước chỉ thấy Trương Trường Sinh lấp cái hố đầu tiên chôn chú ấy, sau đó lại tiến vào trong cái hố do chính mình đào ra, tôi cho rằng chú ấy lại muốn một lần nữa cào đất "Đắp chăn", nhưng không phải, chú ấy lại dùng tay viết lên mặt đất cái gì đó, sau khi viết xong vài chữ, chú ấy mới bắt đầu cào đất "Đắp chăn".

Trong mồ không có bất kỳ thanh âm gì, tôi cắn răng, thực sự là không nhịn được hiếu kỳ trong lòng, lê thân thể đi tới, muốn nhìn một chút chú ấy vừa mới viết ra những gì, chờ khi tôi cẩn thận từng li từng tí một tới gần, thấy rõ dòng chữ chú ấy dùng tay viết, vặn vặn vẹo vẹo, lại là: Phía dưới tôi có người...