Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 46: Tài không đợi tuổi



Bọn hắn lôi kéo nhau ra bàn trống sát gần hành lang, ở chỗ này âm điệu kia đánh tới tác động không cao. Ngược lại ngồi tại chỗ này từng lọn gió non gió già lãng đãng cà qua da thịt bỗng chốc hơi men bên trong hồi trở lên, mặt mũi đỏ kè trở lại, đồng tử đồng dạng mất đi minh mẫn đung đưa theo vũ điệu say xỉn thông thường.

Hai người lúc này mới nhận ra vì gì khi vừa sang chỗ này, mấy gã bàn bên cạnh bộ dáng thiếu nghiêm túc, lắc lư chẳng theo một tiết tấu nào. Thì ra bọn hắn cũng từ lầu dưới đi lên, sẵn đã say mềm.

Đang lúc Đan Đồng bàn bạc với Hàn Phi có nên ngồi xích lên một chút không.

Một nữ phục vụ siêm y bó sát khơi gợi đường cong mềm mại uyển chuyển từ xa đi đến, thanh lãnh cất lời:

- Hôm nay bọn ta có Linh Quả 100 năm kết trái, trái để 10 năm 300 kim tệ 1 phần, trái để ba mươi năm 1000 kim tệ một phần.

- Trà thượng đẳng sâm 500 năm, hóa Sâm Tinh. Sâm Tinh 100 tuổi 5000 kim tệ 1 bình trung đẳng. 800 năm Sâm hoá Tinh, Sâm Tinh 100 tuổi 1 vạn kim tệ một bình.

- Nếu quý khách thanh toán bằng Linh Thạch sẽ được giảm 10%. Quý khách muốn gọi dùng loại mĩ vị nào?

Một bên tưởng chừng không ai chú ý, cặp mắt Đan Đồng như phát quang, hơi thở lén thoát qua cửa miệng thành âm thanh sụt sùi. Mà nữ phục vụ kia trên mặt cũng thoáng một chút không được tự nhiên.

Hàn phi nhướng mày cười cợt, ho nhẹ một tiếng khiến hắn phút chốc tối sầm mặt, cúi đầu quay đi một hướng khác. Nữ nhân trước mặt này, không cần tinh ý mà nhìn cũng có thể phát giác nàng lớn hơn Đan Đồng ít nhiều bốn, năm tuổi.

“Tiểu tử này thật là.. anh hùng không hỏi tuổi..”

Chép miệng, bỏ qua đoạn chú ý nọ vừa xong, lại vô tình trông rõ sắc độ nữ phục vụ nọ có phần xem rẻ bọn hắn, Hàn Phi ném ra 300 Linh Thạch hạ phẩm, bộ dạng như một kẻ tiêu pha sành sỏi, mắt không nhìn theo chiếc túi thậm chí còn bận ngắm nghía kiến trúc tửu lâu, nhạt giọng nói ra:

- Linh quả 30 năm, hai bình trà thượng đẳng Sâm Tinh.

Nữ phục vụ cự động tay về hướng quầy ra hiệu cho hầu gái khác đem đồ dùng đến, thoáng ghi nhớ gương mặt hai gã khách nhân này, thu lấy Linh Thạch, cung kính thi lễ:

- Đa tạ hai vị công tử, chúc ngon miệng!

Lúc nữ phục vụ quay lưng rời đi còn lắc đầu thở dài lẩm bẩm:

- Quả thật không thể đánh giá người qua cách mặc đồ.. ài..

Đan Đồng mát mặt, điều chỉnh bộ dáng tự hào nhưng vẫn lo đồng bọn vung tay quá trán, không khỏi nửa lời tán dương nửa thăm dò:

- Ngươi không chỉ lắm tiền mà còn rất sảng khoái tiêu pha!

Hàn Phi cười há há tựa đệm lời, lúc ngưng hơi lại buông lời trêu ghẹo:

- Đây còn không phải là vì mặt mũi của Đan công tử sao!

Quả thật Đan Đồng lần đầu được nữ nhân thấp điệu cung kính, tuy là nữ phục vụ thôi nhưng có lẽ yêu cầu ngoại hình của tửu lâu khá khắc khe nên bộ dáng ai nấy đều bảy tám phần mượt mà xinh đẹp, mê lòng mọi góc nhìn. Còn được người ta gọi mình là công tử, hắn thầm sướng đến tận mây xanh. Thế nhưng một lần vui chơi tiêu ra tài phú cả đời hắn chưa thấy qua, tâm tư cũng có phần xót của hộ đồng bạn.

Hắn bối rối khó che giấu, giống như đang ép mình miễn cưỡng nhắc nhở:

- Tiểu tử rót cuộc ngươi có bao nhiêu tài phú, không phải một lần tiêu liền tiêu hết sạch đấy chứ.

Hàn Phi thản nhiên điệu ngữ thành thật:

- Ngươi yên tâm ta có rất nhiều, đủ cho ngươi ở lại nơi này sinh hoạt thoải mái một thoáng, có điều phải kín đáo, phòng kẻ có ý xấu.

Đan Đồng gật đầu quả quyết:

- Được được, ta nghe theo ngươi.

Thưởng thức Linh Quả cảm giác yếu người bỗng chốc tan biết cứ như là ăn vào Thần Dược có vị ngọt cổ họng, lại uống đến Trà Sâm tinh thần phấn chấn tỉnh táo cực kì, hai món này đúng là một cặp Thực Bảo dùng cùng với nhau, ví như một người thường già bệnh xắp chết dùng đến một phần liền sống khỏe thêm mấy năm.

Du dương âm điệu một lúc, hai người đi đến trạm tin tức, xuất ra ít kim tệ lão giả ở đó phát cho bọn hắn cái Ngọc Bài chứa thông tin yêu cầu, bóp nát liền có thể sáng tỏ. Bọn hắn lại ghé một khách điếm nghỉ qua đêm. Ổn định nơi ở mới mở Ngọc Bài nhận tin tức:

“Cửa lớn Đông Hoàng Thành không có đại sự ít khi mở ra, ngoại nhân tiến vào thông qua cửa phụ đến Phụ Thành, ra vào Phụ Thành phải mua thẻ khách. Thông qua Phụ Thành mới có thể tiến vào thành chính trong Phụ Thành rất ít khi giao dịch bằng kim tệ. Thành Chính giao dịch chủ yếu bằng Linh Thạch”

Đang khi Hàn Phi hướng dẫn cho Đan Đồng cách vận khí tu luyện lực lượng và cách sử dụng tài nguyên tối ưu.

Đan Đồng chú ý đến cơ tay bắp thịt của đồng bạn có phần cứng có ít, khỏe khoắn hơn trước, ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi hiện tại là lực lượng gì?

Hàn Phi vừa rồi lỡ đà vận lực, quên bẽn mất đáng ra nên thu liễm một chút, hắn tín nhiệm Đan Đồng nên mấy điều căn bản ẩn giấu thực lực vô tình để lộ, ngày trước từng nói với Y chính mình không có khả năng tu luyện, lúc này đành phải thừa nhận một ít rồi:

- Ta Luyện Thể Cảnh nhị tầng, ngươi Luyện Thể Cảnh nhất tầng.

Đan Đồng reo lên:

- Như vậy chẳng phải đã mạnh lắm rồi sao, ngày trước còn chạy việc ở Quân Doanh, mấy tên đội trưởng cũng chỉ có tu vi Luyện Thể Cảnh tam tầng, Phó Đội Luyện Thể Cảnh nhị tầng.

Hàn Phi nhoẻn miệng cười, gật đầu đồng thuận:

- Nếu còn ở Đông Giao Thôn ngươi xác thực thuộc dạng mạnh rồi.

Đan Đồng mừng rỡ phấn chấn:

- Khi trở lại ta sẽ ứng tuyển quân đội ổn định sinh ý. Ha ha..

Nhìn Đan Đồng phấn khởi còn muốn hơn lúc Hàn Phi cho hắn tài bảo, Y cong mép phá vỡ nỗi niềm của hắn:

- Nhưng so với bên ngoài còn chưa đáng được tôn trọng, cấp độ này chỉ mãi mãi làm những việc nhỏ chịu sự sai khiến, lẫn chịu chèn ép, rất dễ mất mạng.

Đan Đồng một phút lại trở nên rầu rĩ:

- Trong cả Thôn chỉ có mỗi Thôn trưởng Luyện Thể Cảnh tầng tám, từ 5 năm trước vẫn thế, hiện tại vẫn vậy. Ngươi nói xem, tu luyện càng cao càng rất khó, người như chúng ta có thể mơ cao sao.

Hàn Phi chép miệng ngán ngẫm:

“Hừ.. Tiểu tử này tinh thần sao bi quan đến vậy, chẳng giống tâm tư của những kẻ có thể chất đặc biệt chút nào.”

Nhưng ánh mắt lại chân thành nói:

- Ngươi yên tâm chuyến đi vừa rồi ta gặp một lão nhân cường giả rất lợi hại, hắn chẳng biết vì gì lại thích ta, truyền cho ta không ít cách thức tuluyện và công pháp. Ngươi cứ nghe theo ta chỉ dẫn đảm bảo không bao lâu ngươi sẽ đạt được thành tựu lớn.

Đan Đồng trợn mắt, tâm tư mường tượng:

“Tiểu tử này đại số may mắn, trước một lần sau một lần đều gặp lão đạo cao nhân chiếu cố, không lẽ lão nhân bị ngốc đều chạy đến chỗ hắn hết sao, nhưng là hắn được còn hơn kẻ khác được.”

Vẫn nghĩ đồng bạn đùa giỡn, Đan Đồng nửa muốn nửa không hỏi lại:

- Ngươi không phải đang gạt, để an ủi ta đấy chứ.

Hàn Phi khí độ nghiêm túc, ngữ điệu không một chút giả trân:

- Ta không gạt ngươi, đều là thật.

Trong lòng lại thoáng nghĩ:

“Nói dối không hại người không thành lời nói dối, cũng may chút tình huống này tâm trí ta thường gặp tích kinh nghiệm có sẵn. Đành bịa chuyện với hắn vậy, không lẽ nói ta là cường giả thần cấp trùng sinh, mấy cái kiến thức ở lứa tuổi tu vi cấp thấp tựa cỏ dại dưới gốc cây đa, xuỳ.. có quỷ mới tin lời này.”