Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 18: Giai nhân mĩ lệ (Thượng)



Chiều hôm ấy quả thật rất tấp nập. Những tú viện mà nàng thay mặt hoàng thượng ban cho các quý nhân trong cung mới tuyển về toàn là tiếng la hét rồi chửi mắng.

Chả là mấy quý nhân kia thật quá quắt, vừa chuyển tới đã rủ nhau chia phái lập bè, thi nhau tụ tập kể lể các thứ, rồi nói xấu sau lưng đủ điều. Mà...nàng đâu có điếc. Tai mắt nàng nhiều lắm, tuy vừa mới vào cung chẳng lâu nhưng mấy người hầu kẻ hạ của nàng ai nấy đều sợ một vố, nghe theo răm rắp. Nàng phân chia từng kẻ một tới hầu hạ từng người, có việc gì thì âm thầm về bẩm báo. Kẻ nào cả gan dám phản bội chắc hẳn cũng đã biết hậu quả là gì. Mới đây thôi, nàng mới bắt được một hạ nhân ăn cắp chiếc vòng ngọc của nàng, nàng chẳng mắng chẳng chửi, thay vào đó nàng chỉ cần đánh mắt một cái liền có người từ đâu nhảy vào tát nàng ta ra trò. Nàng chỉ để lại đúng một câu như thể cảnh cáo rồi rời đi:

- Dám qua mắt bổn cung, khắc sẽ chết!

Lần ấy còn tạm tha, chỉ bị đánh vài trượng mà bọn chúng cũng đã tím tái mặt mũi lại. Cứ thế từ đấy bọn chúng chẳng dám ho he gì thêm nữa. Chúng chỉ cần biết mọi lời đồn về nàng đều là giả dối mà thôi.

Xong hôm nay nàng đi tản bộ cho tiêu đói thì nàng bỗng nhiên gặp Ôn quý nhân đang ngang nhiên hô mưa gọi gió to tướng ở gần hậu hoa viên. Ái chà, nàng ta nói rằng nàng là kẻ hạ nhân bần tiện, khi mà một hoàng hậu lại thản nhiên ăn bánh hoa quế ở chốn đông người. Đã thế lại chẳng nghe bất kể người nào đang nói chuyện gì cả, lẽ nào hoàng hậu đang khinh thường bọn họ?

Đấy, thế rồi nàng tới lại gần hơn nghe cho rõ. Nàng ta thấy nàng liền giật mình, mải móng thỉnh an:

- Hoàng hậu nương nương, Hứa quý phi và Lục quý phi! Cơn gió nào đưa người tới đây vậy ạ?

Thấy cái liếc đểu của Ôn Như Quỳnh mà Lục Lạc liền cảm thấy tức giận mà bèn lên tiếng:

- Hoàng hậu đi đâu làm gì cũng phải bẩm báo với Ôn quý nhân hay sao?

- Dạ, ý thần thiếp không phải như vậy ạ. Vốn chỉ là tò mò nhất thời, mong hoàng hậu nương nương cùng hai quý phi bỏ qua cho thần thiếp ạ.

Nàng ta đang cố gắng mỉm cười thật tươi khi bị Lục Lạc hỏi vặn. Nàng lúc này mới đành cất lời muốn hỏi:

- Ai cho phép ngươi gọi gộp hai vị quý phi này như thế?

Nàng ta có vẻ căm phẫn liền phản bác ngay:

- Thưa nương nương, vậy chẳng nhẽ ở đây có mười quý phi, thì phải gọi từng người ra ạ?

Ôn quý nhân có vẻ tự đắc, vốn tưởng rằng mình đã nói rất chuẩn xác khiến cho nàng không nói lại được liền cười nửa miệng. Tuy rằng mặt cúi xuống tỏ vẻ tôn kính thế nhưng khuôn mặt kia quả là lừa người. Nàng mỉm cười, một nụ cười chết chóc, ánh mắt sắc bén quét qua nàng ta một lượt như thể dò xét. Nàng nói rất nhẹ nhàng:

- Không sai, riêng ngươi thì phải như thế!

- Vậy còn những người khác thì sao ạ?

- Những người khác miễn, riêng ngươi thì phải nói rõ từng người. Tiện...nhớ phải kèm theo hai tiếng " nương nương " nhé!

Nàng ta đen mặt ngước lên ngòn thẳng vào mắt nàng. Ôn quý nhân chau mày lại tỏ rõ vẻ tức giận, nàng vẫn cười như thể không mấy để tâm là bao. Xong nàng ta gằn giọng:

- Tại sao?

Hứa Di Nhiên lúc này mới chau mày, tiến lên vài bước rồi đứng trước mặt nàng ta. Vung tay thật cao rồi tát nàng ta một cái thật mạnh, quát:

- Ngươi là ai mà dám lớn tiếng như thế với hoàng hậu nương nương? Ngươi nghĩ hoàng hậu là gì mà ngươi dám vô phép tắc như vậy? Ôn gia các người quả là chẳng thể dạy nổi ngươi, được, để ta thay phụ thân ngươi dạy ngươi thế nào là trên dưới.

- Ngươi dám tát ta?

- Ôn quý nhân còn dám hỗn với ta?

Hứa Di Nhiên lại tiếp tục tát nàng ta một cái nữa. Lúc sau thấy nàng ta dường như bật khóc nàng liền giơ tay ngăn Hứa quý phi lại, từ tốn nhếch mép nói vài câu ngắn gọn:

- Nếu còn lần sau, ngươi sẽ bị phạt nặng đấy!

Rồi nàng rời đi, để lại cơn tức giận ngùn ngụt trong lòng nàng ta. Nàng ta nghiến răng ken két, vừa tức giận vừa chửi rủa trong lòng.

" Ta sẽ kéo ngươi xuống vực thẳm, xuống đáy cùng của xã hội. Chỉ cần hoàng thượng ân sủng ta, ta sẽ khiến ngươi bị phế truất và lưu đày. Trò chơi mới chỉ bắt đầu mà thôi, con ngốc nhà thừa tướng quả thực rất đáng ghét! "

Hứa Di Nhiên cùng Lục Lạc đang tính rời đi thì đột nhiên quay lại, nói:

- Ngươi nghĩ vừa rồi hoàng hậu chưa nghe thấy gì? Quả là lớn gan. Nếu còn lần sau, bổn cung sẽ khiến ngươi sống không bằng chết...

Nàng ta oán hận vô cùng, quyết sẽ có ngày đè cầu cưỡi cổ hoàng hậu và hai con ả vừa dám buông lời cảnh cáo nàng ta. Chỉ cần hoàng thượng sủng ái Ôn gia ta, các ngươi sẽ phải chết, kể cả hoàng hậu.



- Hoàng huynh, phải nói là mấy nữ tử của người rất được luôn. Mới về đây ở chưa được hai canh giờ đã dám hỗn với hoàng tẩu. Phải chăng hoàng huynh đã để họ tác oai tác oái rồi? Nhìn đi, hoàng tẩu đáng thương biết bao nhiêu khi lúc nào cũng phải giữ nụ cười như thế! Gặp phải ta, ta đã xé nát nàng ta thành trăm mảnh luôn rồi...

Vị vừa nói đây là Lý Hoành, là tứ vương gia ở Châu Tinh các cũng là đệ đệ thứ tư của hoàng thượng ( trước kia là tứ hoàng tử). Tứ vương gia đang ngồi trên cây sồi gần đấy cùng hoàng thượng, nấp nấp ló ló xem trộm kịch hay. Đồng thời cũng tức giận thay hoàng tẩu vì quá hiền lành rồi.

Còn vị hoàng thượng này thì đen mặt, nhéo tứ vương gia một cái rồi tức giận bỏ về. Kể ra thì...cũng rất bực tức. Vì nhìn thấy bọn chúng dám áp bức hoàng hậu của hắn. Nhưng được cái là hai vị quý phi kia của hắn cũng được đó chứ, thế mà lại về phe hoàng hậu, thay nàng hả giận. Hắn có nên trọng thưởng cho hai nàng ta không nhỉ? Mà, vụ này hắn có ra mặt đâu, tự nhiên trọng thưởng kể cũng hơi kì lạ. Chỉ mong sao có người thân thiết với nàng ấy, có thể cùng nàng ấy bồi dưỡng tình cảm bạn bè cũng là cái tốt. Cũng may trong cái đám đấy không phải ai cũng xấu cả.

Kết luận như vậy hơi sớm, nhưng với cái nhìn của hắn, hắn tin bọn họ sẽ mãi bên cạnh nàng dù có nhảu xuống biển lửa. Thật may mắn khi nàng ấy có thêm bạn bè chốn hậu cung này. Nhưng bạn thì bạn, chẳng bạn thì chớ. Người nào dám cướp nàng ấy khỏi tay hắn, kể cả nữ nhân hắn cũng không buông tha.

- Nhưng mà vừa nãy tiểu Kiều cười đểu thôi cũng đẹp nữa...

Hắn liền đỏ mặt mà lấy tay vội vã che khuôn mặt đang ửng đỏ ấy lại, cười cười.