Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 34: Triền miên (H)



- Gọi tên trẫm... Ha, hãy gọi tên trẫm...

Hắn vừa nhấp mạnh tới nỗi khiến cho An Kiều bỗng chốc nghẹt thở trong vài giây, như thể đang ra lệnh cho đối phương, hối thúc phải trả lời nhanh nhất có thể để thỏa mãn nhu cầu của hắn. Chỉ cần nàng gọi tên hắn, phút chốc tim gan hắn dường như sẽ nổ tung lên vì vui sướng. Chỉ cần ngay trong giờ khắc thiêng liêng này nàng gọi lên hai chữ " Lý Nghiêm " trong cơn mê muội kia cũng khiến cho hắn phát điên lên vì sự hưng phấn tột đỉnh ấy.

Nỗi niềm khao khát càng ghìm sâu trong con tim hoàng thượng, sự chiếm hữu vô bờ ấy sẽ khiến cho bất cứ ai trên thế gian này đều phải gào thét lên vì ghen tị. Si tình đến dại khờ. Một Ác Vương truyền kiếp như hắn lại nguyện một đời một kiếp say mê Cố An Kiều. Trên thế gian này liệu còn có người nào cao cả được như hắn? Sẽ chẳng có ai, chẳng một ai có thể ngông cuồng đi yêu thương một nữ nhân chưa từng thích hắn dù chỉ một chút.

Tuy ngày hôm nay, hắn được làm tới mức độ này hoàn toàn đều là do tác dụng của thuốc, nhưng trong đầu hắn từ lâu đã chẳng còn suy nghĩ nửa vời như thế nữa. Sâu thẳm trong thâm tâm của hắn, cái dã tâm lớn lao đang trỗi dậy mạnh mẽ hơn nữa, dù có phải dùng bao nhiêu thủ đoạn, dù có phải xuống sông nước mênh mông hay biển lửa đầy rẫy chông gai thì hắn vẫn cứ giữ vững lập trường sẽ mãi mãi yêu nàng, sẽ mãi mãi sủng hạnh duy nhất một mình tiểu Kiều. Chỉ cần nàng không ngu dốt tới nỗi đi phản bội lại hắn, hắn quyết sẽ một lòng một dạ yêu thương nàng.

Tiểu Kiều nửa mơ nửa tỉnh, đầu tóc mụ mị khó lòng mà giữ nổi vững tâm chắc chắn. Nàng đã sa vào lưới tình của hắn. Từ đây, từ bây giờ con tim nàng như chẳng nghe theo mách bảo của nàng được nữa. Nó đã hòa vào một nhịp cùng với từng hơi thở quyến rũ của Lý Nghiêm, nhẹ nhàng mà lại mãnh liệt đến lạ kỳ.

- Hoàng...

Hắn ngắt lời ngay tức khắc:

- Tên trẫm!

- Lý... Lý Nghiêm...

Hắn nở một nụ cười gian tà, hàm răng trắng muốt đều tăm tắp lộ ra trông thật tinh quái. Ánh mắt trìu mến nhìn nàng, hông hắn không ngừng nhấp mạnh liên hồi. Ngày một nhanh, ngày một tới tấp. Nhanh tới nỗi hơi thở nàng trở nên gấp gáp, tới nỗi khiến cho nàng cảm thấy như phía dưới đã rách ra rồi vậy, sự khoái lạc hòa lẫn vào trong cơn mê mẩn cùng cơn đau lan truyền khắp cơ thể. Tiếng hộc hộc phát ra thật mệt nhọc nhưng ai nấy đều rất hưng phấn, tiếng bành bạch do hai cơ thể nam nữ ma sát vào nhau đang không ngừng phát ra thành tiếng. Tình yêu lớn lao của hắn, hắn muốn nàng hứng trọn lấy hết tất thảy. Hắn thở hắt ra:

- Tiểu Kiều... Trẫm hết chịu nổi được rồi...

- Đừng... Ta chưa muốn mang nặng đẻ đau...

Hắn cười, nói từng câu như vừa xoa dịu đi nỗi sợ hãi trong lòng nàng, vừa muốn ép nàng phải đồng ý chấp thuận:

- Tuy chưa từng nếm trải nhưng trẫm không nghĩ sẽ bắn phát trúng hồng tâm!

Hắn chẳng thèm quan tâm tới nữa mà nhấp mạnh, dồn dập. Cái thứ to lớn ấm nóng đang không ngừng giật liên hồi bên trong cơ thể đang bóp chặt của nàng. Nó ngang nhiên phun ra thứ gì đó thật lạ lẫm, chẳng mấy chốc đã lấp đầy bên trong. Nóng như lửa đốt! Từng giọt mồ hôi trên người hắn chảy nhỏ giọt xuống cơ thể trắng nõn của An Kiều. Hơi thở nặng nhọc của cả hai cùng tiếng rên rỉ dần hòa quyện vào trong không khí xóa tan đi không gian tĩnh lặng của màn đêm.

Từng tiếng dế kêu ngoài bụi cây nghe sao mà rân ran tới thế, ấy vậy mà vẫn chưa át đi tiếng kì lạ của hai người trong tẩm cung của hoàng hậu. Ai mà nghe thấy được cũng đều phải đỏ mặt mà quay đi. Chỉ tiếc là nơi đây đã bị hắn ra lệnh cho tất cả lui xuống, ra lệnh cho thị vệ canh trừng nghiêm ngặt. Từ giờ phút này, bất cứ kẻ nào dám tới phá đám chuyện tốt của hắn, kể cả thái hậu cũng đều bị xử trảm...

Một sự ưu ái hiếm có của một vị quân vương chưa từng động chạm tới bất kỳ nữ nhân nào trong đế quốc. Nàng là người đầu tiên hắn bất chấp tất cả để chiếm đoạt lấy nàng và tuyệt nhiên cũng là người cuối cùng trong đám hậu cung được hắn chiều chuộng đến mức độ này. Một nữ nhân số hưởng chưa từng có trong triều đình, cả dàn hậu cung mỹ nữ đủ cả cũng đều không nhận được bất kỳ sự ưu ái nào từ hắn, kể cả là ánh nhìn. Cứ thế, Vân Nam Quốc là một đất nước đầu tiên mà hoàng thượng không cần tới phi tần, không quan tâm tới việc kéo bè phái về dưới trướng của hắn.



Hắn rút thứ đó ra khỏi cơ thể nàng, trong phút chốc hắn thấy khuôn mặt nàng có chút nuối tiếc thì hắn liền cười nhẹ, Lý Nghiêm muốn chơi đùa với nàng mà lấy thứ đó mơn trớn chỗ nhạy cảm nhất của nàng mà chẳng thèm cho vào trong. Hắn thấy khuôn mặt nàng đang nhăn lại, đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng vẫn tỏ rõ thái độ tức giận. Hắn cười nửa miệng thích thú, phần dưới không ngừng mơn mởn quanh chỗ đó của nàng, tay trái hắn đùa nghịch bầu ngực, tay phải với lên chế ngự hai tay nàng trên đỉnh đầu. Hắn lại tiếp tục cúi xuống hôn nàng như thể rất thèm muốn bờ môi đỏ mọng cũng như cơ thể không ngừng rướn lên trên, đòi hỏi tình yêu nồng nhiệt của hắn tiếp tục trao cho hoàng hậu.

- Tự dưng...trẫm không muốn nữa...

Nàng nhăn mặt lại, hắn để ý thấy hình như hắn chưa thực sự chạm tới điểm G của nàng. Hắn cười nham hiểm mà tiếp tục trêu chọc hoàng hậu. Nàng đỏ cả mặt, hông nàng vẫn rướn lên như thể khó lòng chịu nổi. Lý Nghiêm điều chỉnh tư thế cho nàng chổng hông lên, hắn thì quỳ xuống, lần này hắn định chơi trò cưỡi ngựa xem hoa nhưng vẫn không quên hôn lên tấm lưng nhỏ bé của nàng. Từng chút, từng chút một, hắn cẩn thận và tỉ mỉ, hắn để lại những dấu vết yêu thương ngọt ngào của hắn lên người ái hậu rồi cười thỏa mãn.

Lúc này Lý Nghiêm bắt đầu cuộc vui tiếp theo, hắn đẩy hông mình thật mạnh khiến cho nó chui thật nhanh vào bên trong làm cho hoàng hậu chưa kịp thích ứng mà kêu to:

- Aaaa...

Hắn vỗ cái mông hư đốn của nàng một cái, rồi lại vỗ cái thứ hai. Mông nàng trắng trẻo nay đã ửng đỏ lên trông thấy, hắn đẩy mạnh thêm nhiều nhịp rồi nhiều nhịp hơn nữa. Hai cơ thể chạm vào nhau phát ra tiếng kêu dâm đãng, dục vọng trong cơ thể hắn lại một lần nữa sản sinh một cách nhanh chóng. Tính chiếm hữu lan tỏa lên khắp cơ thể, cơ bắp cuồn cuộn, săn chắc không ngừng nở rộ. Lý Nghiêm đẩy mạnh dữ dội, lại dần dần tăng tốc độ. Chơi đùa chán chê lại vào nhịp độ ngông cuồng. Cứ thế làm cho tâm trí nàng lúc lên cao trào lúc tụt dốc không phanh. Hắn thích thú kêu lên:

- Nàng thấy sao? Kỹ thuật của trẫm không tồi đâu nhỉ?

Lúc sau hắn bắt tay vào công cuộc chinh phục ái nữ. Cuối cùng nàng không chịu đựng được nữa mà rên la:

- Ta... Ngài đừng như thế! Thật khó chịu.

Hắn thúc mạnh vào người nàng lại đánh vào mông nàng, hễ cứ đánh một cái là nàng lại kêu lên. Từng tiếng rên của nàng đều khiến cho hắn tấm tắc tự hào. Lần đầu tiên hắn thấy hứng thú tới thế, lần đầu tiên hắn thấy khoan khoái đến như vậy. Hắn cùng nàng chơi đủ mọi tư thế mà hắn biết, không thiếu bất kỳ loại nào. Cứ như thế, một người khao khát nhận được từng sự mạnh bạo của nam nhân, một người lại liên tục trêu đùa chẳng ngừng. Suốt đêm hôm ấy họ quấn quýt bên nhau, không giây ly biệt.

Nàng chưa bao giờ dám nghĩ Lý Nghiêm hắn lại dồi dào sinh lực đúng như lời hắn nói tới thế. Mãi không thấm mệt, mãi không chịu buông tha cho nàng. Hắn đã cố gắng nhốt mình lâu tới mức độ nào mà tới nay lại bộc phát nhiều tới như vậy? Phải chăng suốt bao năm nay, hắn thực sự chưa từng chơi đùa nữ nhân đúng như người đời đồn đại? Mãnh thú nhốt trong lồng cuối này cũng được giải thoát. Hắn đã cố gắng biết nhường nào để có thể kiềm chế lại nhu cầu sinh lý mãnh liệt vốn có ấy của nam nhân? Đến nay nàng mới nhận ra một điều, hắn điển trai tới mức khó mà mường tưởng được, thân hình hắn đẹp như trong tranh, sức bền cộng với sự dẻo dai thật hiếm thấy. Chết dở, cứ thế nàng lại mê muội hắn mất...

Cả hai triền miên đến khi nàng kiệt sức mà ngất lịm. Hắn như đã thỏa mãn mà thở cái phào nhẹ nhõm. Lý Nghiêm vuốt ve mái tóc nàng, trìu mến nhìn nàng mà ngẫm nghĩ. Chẳng biết đến khi nàng tỉnh lại sẽ tức giận đến mức độ nào được nữa? Khi hắn lại dám làm điều cấm kị với nàng lúc mà nàng đã bị chuốc xuân dược? Có lẽ nàng sẽ nổi giận lôi đình mà cự tuyệt với hoàng thượng cũng nên.

Hắn thở dài, sau đó hắn nhẹ nhàng bế nàng đi rửa sạch sẽ cơ thể của nàng cũng như bản thân mình. Sau đó hắn quấn qua y phục cho nàng rồi đặt nàng lên giường, nhẹ nhõm mà đắp chăn cho nàng. Còn hắn...hắn lại tiếp tục công việc còn dang dở của mình. Cả một sấp tấu chương chưa phê duyệt đã được Hy Đình cầm tới tẩm cung của hoàng hậu. Hắn thắp nến nho nhỏ rồi ngồi một mình ở một góc duyệt tấu chương. Vừa phê duyệt... Hắn lại vừa mỉm cười...