Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 40: Tai vách mạch rừng



- Những kẻ dám chống đối lại bổn cung, kết cục chỉ có thể là cái chết!

Người nào kẻ nấy đều e dè đi trông thấy, khi mà tận mắt chứng kiến cảnh tượng chưa từng được nhìn dù một khắc trong đời. Mùi máu tanh tưởi xộc vào mũi cùng mấy ngón tay đang nằm yên vị trong một vũng đầy máu đỏ tươi ghê rợn cũng đã đủ khiến cho đám phi tần được phen hú vía, ngất lên ngất xuống như ngả rạ. Có phải nàng đã quá mạnh tay rồi hay không? Bởi một nữ nhân hỗn xược nhỏ bé trong hậu cung giết người một cách tàn bạo đã bị nàng hạ lệnh cắt đi ba ngón tay nhỏ nhắn ấy? Nàng đang tự hỏi rằng liệu Hạ mỹ nhân kia vào lãnh cung rồi có bị thân tàn ma dại luôn hay không? Dẫu sao thì cũng đủ khiến cho nàng ta khiếp sợ đến cuối đời.

Nàng ra lệnh cho giải tán rồi An Kiều nhàn nhã đi vào trong hậu viên. Lâm mỹ nhân cùng đám hạ nhân khác đang dìu Hạ Dịch vào lãnh cung, sau đó truyền thái y vào cứu chữa kịp thời. Chỉ tiếc là đã bị cụt ba ngón tay trái. Cứ thế hôm ấy, cả hậu cung bàn tán xôn xao về sự việc vừa mới xảy ra rất sôi nổi. Nó truyền đến tai thái hậu, thái hậu chỉ hừm nhẹ tức giận rồi khó chịu đi vào mật thất.



Tại đại lao:

- Như Thanh! Như Thanh!

- Cha...cha tới rồi...

- Thanh nhi, con sao rồi, ổn không?

- Cha, mau cứu con. Ở đây thật ghê rợn quá! Con hết chịu nổi được nữa rồi...

Nàng ta thấy Châu đại nhân chạy lại liền sốt sắng chạy qua, khóc lóc ỉ ôi một hồi. Sau khi nghe Châu Như Thanh kể tóm tắt lại những gì xảy ra thì khuôn mặt Châu đại nhân lại càng tức giận. Không biết ông ta đang mưu tính chuyện gì mà sao khuôn mặt lại khó coi tới thế. Châu đại nhân tay nắm thành quyền giận dữ lôi đình, dặn dò nữ nhi cứ ở yên đây, ông ta nhất định sẽ tìm cách tới cứu nàng ta ra ngoài.

Châu đại nhân mau chóng quay về Châu phủ, mọi người ở Châu phủ đều lo lắng không nguôi mà đi tới đi lui, vừa thấy Châu đại nhân về tới cửa phủ đã ồ ạt chạy ra hỏi rõ sự tình. Châu phu nhân một tay cầm khăn lau đi vài giọt lệ, một tay bám lấy vạt áo phu quân mà khóc lóc chẳng ngừng. Từng cơn nấc cụt làm gián đoạn đi từng câu hỏi của bà ta khiến cho Châu đại nhân giận dữ phất áo khỏi tay bà, hùng hổ đi vào trong phủ thở hắt ra. Ông ta đập mạnh tay xuống bàn làm tách trà nóng hổi vừa rót bắn lên tung tóe rồi đổ lăn lóc trên bàn. Ông gằn giọng:

- Mẹ kiếp, hai cha con nhà đó ai nấy đều ngông cuồng. Hết tên khốn họ Cố lại tới Cố An Kiều, phủ thừa tướng toàn chứa những kẻ không ra gì cả. Chết quách đi cho xong!

- Phu quân, đừng gọi hẳn húy danh của hoàng hậu ra như thế. Cẩn thận lại tai vách mạch rừng, truyền vào trong cung lại càng thêm rắc rối.

- Hừ, nàng nghĩ xem, tội Thanh nhi cũng chưa tới mức phải vào đại lao chờ ngày xét xử, ấy thế mà Cố An Kiều kia lại dám đẩy nữ nhi của ta vào đại lao hôi hám ấy, há chẳng phải không coi Châu đại nhân này ra cái gì? Loạn, loạn thật rồi! Thời thế này càng ngày càng thay đổi một cách chóng mặt làm bổn quan cũng chưa kịp thích ứng kịp thời.

Châu phu nhân kêu người lau đi chỗ trà vừa bị Châu đại nhân làm đổ lênh láng trên bàn. Bà vẫn thút thít, vừa thương Thanh nhi vừa sợ tổn hại đến thanh danh của Châu phủ, lúc sau bà chợt nghĩ ra điều gì liền ghé sát vào tai của lão Châu, vừa nói thủ thỉ mờ ám:

- Ngài còn nhớ vụ mười lăm người chết do hỏa hoạn vào mười năm trước không? Nếu lão Cố không chấp thuận giúp đỡ thì hãy nêu điều đó ra, tức khắc lão ta sẽ hiểu.

- Chí phải. Thế sao ta lại quên mất vụ đó nhỉ? Được, ta sẽ đi ngay.

Lão Châu nghe thấy vậy đôi mắt liền sáng rực như vì sao Bắc Đẩu, vỗ tay cái đốp rất khoái chí. Lão nói xong vội vã lên ngựa phi tới phủ thừa tướng cùng hai binh sĩ. Lão vừa tới nơi đã đập phá cửa đòi vào gặp thừa tướng. Thừa tướng không nhanh không chậm vẫn ngồi tao nhã ở gần hồ cá, thuận tay cho cá ăn. Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài liền cho người ra mở cửa phủ, hạ lệnh cho kẻ nào dám tới làm loạn vào trong. Lão Châu thấy vậy hớn hở ra mặt, vội vã chạy lại chỗ Cố Trung Tấn, nói:

- Thừa tướng, ngài thật thư thái quá rồi thì phải. Trong khi thần lại sốt sắng lo lắng cho nữ nhi của thần như chết đi sống lại.

Cố Trung Tấn nhăn mặt nhìn kẻ trước mắt, ánh mắt vô hồn không chút lay động. Thừa tướng lại tiếp tục ném thức ăn cho cá, sau đó phủi tay rồi hai tay chắp sau hông rời đi, không quên hỏi ngược lại Châu đại nhân một tiếng:

- Nữ nhi của ngươi bị gì thì ngươi lo là phải, mắc gì bổn thừa tướng phải để tâm?

Lão vội lẽo đẽo chạy theo, cười cười khó hiểu:

- Không, ý thần là dù sao chúng ta cũng là đồng minh. Chẳng phải ngài nên giúp đỡ đồng minh của mình khi gặp nạn hay sao?

- Đồng minh? Ha, ngươi mà cũng đáng làm đồng minh của bổn thừa tướng hay sao?

Vì bị diễu cợt mà đâm ra thù hận càng lớn. Đã bao năm qua lão che giấu đi sự thật kinh hoàng về vụ hỏa hoạn do chính tay thừa tướng làm, che đi bao tội lỗi của thừa tướng chỉ vì muốn làm đồng minh thân cận nhất. Ấy thế mà hôm nay lão ta lại tuyệt nhiên từ chối, không những thế ngữ điệu ấy lại không ngừng mỉa mai. Chẳng lẽ bao năm qua những điều lão làm đều đổ sông đổ bể hết hay sao? Thật đáng căm phẫn, suy cho cùng cũng không kẻ nào đáng tin cậy cả, đến lúc hoạn nạn lại nhẫn tâm gạt bỏ sang một bên khác gì đẩy lão vào chỗ chết?

- Ngài quên vụ hỏa hoạn mười năm trước rồi hay sao? Nếu ngài giúp ta, ta hứa sẽ không nhắc lại đến cuối đời và mang xuống địa ngục trần gian. Chỉ cần ngài giúp ta lần này...

- Ngươi cứ hé răng ra nói đi, chắc bổn thừa tướng quan tâm?

- Tức là ngài tuyệt đối không giúp?

Cố Trung Tấn vẫn cười mỉa mai khiến lão Châu thở dài cười nhạt, ánh mắt vô tư lự nhìn lên bầu trời xanh ngắt, ánh nắng gắt xuyên xuống khuôn mặt lão khiến lão khẽ nhăn mày mà cúi xuống, một tay che đi ánh nắng ấy theo phản xạ. Lão nói tiếp:

- Một tay che trời sao? Haha, chỉ với bàn tay nhỏ bé của ngài sẽ không bao giờ che mãi được ánh sáng chói lòa này đâu. Ngài cứ chờ xem!

Nói rồi lão rời đi, biết là đã vô vọng khi nhờ vả thừa tướng rồi nên liền đi về Châu phủ nghĩ thêm kế sách. Thiết nghĩ tối nay sẽ hành động.

Màn đêm buông xuống che phủ đi một nửa địa cầu, lão tới gần bên hồ nhìn xuống làn nước, ánh trăng hôm nay thật đẹp, đẹp đến mê người. Không gian vốn tĩnh lặng nay lại ồn ào, náo nhiệt tới nhường nào. Cả Châu phủ hoảng loạn đi gấp gói đồ đạc chuẩn bị vượt biên bỏ trốn. Một khi đã động tới thừa tướng, ít nhiều cũng sẽ có thương vong. Nếu đã nói ra bí mật động trời ấy mà vẫn không được giúp đỡ thì chắc chắn đêm nay sẽ rất náo loạn. Sau khi sắp xếp ổn thỏa, lão cử hai thị vệ đột nhập vào đại lao cứu Châu mỹ nhân cùng bỏ trốn.

Hai tên thị vệ thầm nghĩ sao mà lính canh lại ít tới thế, phải chăng lại là cái bẫy của kẻ nào rồi không? Nhưng rồi chẳng kịp nghĩ gì nhiều nữa mà vội vã chạy vào cửa tử cứu người. Hai thị vệ mau chóng hạ gục binh lính, ăn cắp chìa khóa rồi chạy vào bên trong đại lao, lén lén lút lút hành động chớp nhoáng. Nhưng bọn chúng lại không hề hay biết trên cái sà ngang ở trần nhà kia lại có một hình bóng ai đó rất quen thuộc đang ngồi yên xem kịch hay.

Sau khi may mắn rời khỏi, cả ba tụ tập cùng mọi người lên xe ngựa đi vào rừng sâu, mục đích qua rừng sâu sẽ có một trạm kiểm soát, vượt qua cửa ải đó là thoát. Cùng lúc đó có người phi ngựa như bay tới bẩm báo:

- Báo... Châu đại nhân quả thật tính toán như thần, Châu phủ không biết có kẻ nào đã phóng hỏa, đang không ngừng cháy lớn rồi ạ!