Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 42: Chịu phạt



- Thừa tướng đại nhân...

- Thế nào?

- Dạ, chúng thần đã sắp xếp ổn thỏa rồi ạ.

- Tốt! Đây là tiền thưởng cho các ngươi, nhớ giữ mồm giữ miệng, hé răng ra nửa lời liền chết!

Thừa tướng gật gù trả lời lại đám thị vệ cùng phe với mình, mắt vẫn nhắm nghiền suy ngẫm đủ điều. Sau khi bọn chúng nhận tiền thưởng liền lui xuống, lão Cố thở dài, suy cho cùng cũng chẳng ai có thể để lão tin tưởng được cả. Lão Châu hành động lỗ mãng, chết cũng đáng.

Rạng sáng hôm ấy có một binh đoàn đi thị sát quay rừng, phát hiện ra một khung cảnh kinh hoàng. Máu me bê bết, chảy ngược thành dòng thê lương, lúc sau đi lên chút nữa lại phát hiện một cuộc thảm sát ghê rợn. Họ lập tức truyền tin về bẩm báo cho hoàng thượng, hắn nghe xong liền nở nụ cười mờ ám, quái dị đến lạ thường. Mấy ai hiểu được nụ cười gian tà khác người kia của hắn mang ý nghĩa như nào, đôi mắt hắn sâu hoắm không thấy đáy, đôi chân mày rậm đang cau có lại rất khó tính. Còn dưới đôi môi mỏng manh kia lại vén lên một nụ cười quái đản đang ngự trị trên khuôn mặt hoàn mỹ của hắn. Lý Nghiêm cho người lui cuống rồi mờ ám gọi Hy Đình lại, nói rất nhỏ nhẹ vừa nghe:

- Sử Hy Đình, trong phạm vi ngày hôm nay, hãy thu thập đầy đủ bằng chứng buộc tội thừa tướng đã vô cớ giết người.

- Rõ!

Cùng lúc ấy có hai kẻ là binh sĩ canh gác trong đại lao chạy lại bẩm báo:

- Báo... Bẩm hoàng thượng, Châu mỹ nhân đã biến mất rồi ạ!

- Cho người đi lục soát.

Hắn chẳng thừa biết chuyện đêm qua diễn ra, bởi lẽ cái bóng đen mờ nhạt thoắt ẩn thoắt hiện trên sà ngang ấy là Trần tướng quân. Trần Dã Lâm đã nhận lệnh của hoàng thượng chỉ được xem kịch không được ra tay nên sớm cũng đã đi về bẩm báo. Tất cả đã nằm trong kế hoạch của hoàng thượng. Chỉ tiếc là trong đầu hắn vẫn chưa thể nào chấp nhận được việc đám binh lính của hắn theo sát bọn chúng đêm qua lại để mất dấu Châu Như Thanh. Đến giờ này chắc hẳn nàng ta cũng đã trốn thoát thành công khỏi đất nước rồi. Lý Nghiêm ra lệnh cho người đưa những kẻ đêm qua theo lệnh của hoàng thượng vào trong rừng lại không tìm được người, liền quay về đây chịu phạt quỳ suốt ngày không cho ăn cho uống.

Cùng lúc đó, Hy Đình nghe xong mệnh lệnh liền hiểu ý đi thi hành nhiệm vụ ngay tức khắc. Hắn ta lao vun vút lên mái nhà, qua từng tán cây xanh rờn sương sớm. Khung cảnh dịu nhẹ của cánh rừng bạt ngàn sắc xanh lá thoáng mát, ẩm ướt do cơn mưa đêm qua đem lại. Hắn cùng binh đoàn của Hứa đại nhân đi tìm hiểu rõ ngọn ngành, cảnh tượng trước mắt hắn cũng đã khiến cho Hy Đình giật mình vì sự tàn bạo. Dù đã quá quen thuộc với cảnh máu me ghê rợn, cùng cảnh chém giết hung tàn như dã thú khi trên chiến trường, nhưng hắn cũng chưa thể ngờ được rằng sẽ có ngày thừa tướng lại gan lớn tới mức giết người diệt khẩu một cách đáng sợ như thế này được cả. Hơn hết, những kẻ bị giết lại là một đại quan trong triều đình, điều này thật khó lòng tưởng tượng.

- Hứa đại nhân, đã có phát hiện mới mẻ gì chưa?

- Thật sự là ta không thể đoán ra kẻ nào lại ra tay như thế ngoại trừ sơn tặc. Ngươi nhìn xem, Hy Đình!

Hứa đại nhân chỉ tay về phía đám người bị giết, thiết nghĩ chắc hẳn là do Châu đại nhân đã ra tay khi kháng cự. Hy Đình chỉ biết thở dài, thừa tướng quả thật biết tính toán, một vụ việc lớn như thế mà cũng thu xếp ổn thỏa được thì đúng là không tồi. Tự nhiên hắn chợt nhận ra điều gì đó, liền rời đi ngay tức thì, bỏ lại Hứa đại nhân ở lại xử lý nốt mấy cái xác, cẩn thận đưa về trong cung chờ hoàng thượng hạ lệnh.

Hắn lẩm nhẩm: Chết thật, cứ cái đà này sẽ bị hoàng thượng trách tội mất!

Hy Đình vội vã leo lên lưng ngựa phi đi. Sau hơn nửa ngày trời đi dò thám, cuối cùng hắn cũng tìm ra hang ổ của bọn thị vệ dưới trướng thừa tướng. Chỉ tiếc rằng vẫn chậm một bước, bắt được đúng ba tên trong số chúng mà không thấy kẻ cầm đầu. Kiểu này thể nào hắn cũng chết chắc! Hoàng thượng đáng sợ lắm, không nhẹ nhàng, ấm áp như khi ở cạnh hoàng hậu nương nương đâu... Hắn toát mồ hôi hột ra, mong sao bọn chúng thấy sợ mà khai ra thừa tướng. Nếu không...Hy Đình này chắc hẳn xuân này không về được rồi...

- Khởi bẩm hoàng thượng, là do Hy Đình vô năng, không thu thập được chứng cứ buộc tội thừa tướng, mong người trách phạt!

Đến tận đêm khuya Hy Đình mới trở về, chưa kịp để hắn nói gì, Hy Đình đã mong muốn chịu phạt rồi. Hắn vẫn không biết là Hy Đình kia đồng ý chấp thuận chịu trừng phạt hay trong thâm tâm đó vẫn đang không ngừng run rẩy vì sợ hãi? Chắc hẳn là ý thứ hai rồi... Dù sao thì hắn cũng hiểu Hy Đình rõ như trong lòng bàn tay. Có một điều kỳ lạ luôn luôn trỗi dậy mạnh mẽ trong con tim sắt đá của Hy Đình đó là không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ hoàng thượng ; không sợ chết, không sợ hành hình mà nỗi sợ lớn lao nhất của Sử Hy Đình chính là sợ hoàng thượng trách phạt. Thà rằng khi làm sai mà bị đánh còn hơn bị nghe chửi. Từng lời nói của Lý Nghiêm xưa nay không hề tục tĩu nhưng lại hàm chứa biết bao ẩn ý bủa vây xung quanh lời nói uyển chuyển ấy. Chí ít, theo Sử Hy Đình đúc kết lại, cuối cùng thì hắn vẫn sợ bị khiển trách nhất!

- Sao đây? Chút chuyện cỏn con ấy cũng làm không nổi?

Xong rồi! Người ngoài nghe vào sao biết đây là một kíp nổ hẹn giờ cơ chứ? Từng ngữ điệu, từng cử chỉ hành động của hoàng thượng rất từ tốn, rất kiêu sa, thậm chí là rất bình thản. Thế nhưng trong câu nói kia bao nhiêu là bình tĩnh, bao nhiêu là hung hãn cơ chứ?

- Hy Đình, nói trẫm nghe, ngươi bây giờ muốn trẫm làm gì?

- Dạ...dạ...

- Đừng ấp úng thế chứ!

Lý Nghiêm đang chăm chú đọc sách rất thư thái, vừa nói vừa chẳng thèm để ý điều gì. Ánh mắt hắn vẫn chăm chăm vào từng trang giấy trắng, một tay rà từng chữ trong cuốn sách, một tay ghi chép lại cực kì cẩn thận. Khi nghe thấy những từ ngữ ấp úng không thốt lên nổi của một thị vệ riêng oai phong của hắn thì Lý Nghiêm mới buông bút lông xuống rồi đứng dậy. Hắn đến đứng ngay bên người đang quỳ một chân dưới đất, hai tay chắp phía trước, đôi mắt Hy Đình không dám mở to ra nhìn vào hoàng thượng khiến cho hắn có chút không vừa ý.

Khi nghe thấy tiếng bước chân dừng lại ngay bên cạnh mình, Hy Đình mới mở mắt ti hí ra nhìn vì có đôi phần tò mò. Lý Nghiêm cúi người xuống, một tay chống hông, một tay nâng cằm Hy Đình lên, nói khàn giọng:

- Nhìn thẳng vào mắt trẫm, Hy Đình!

Nói rồi Hy Đình vội vã mở to đôi mắt đen tuyền lên nhìn hoàng thượng, đôi môi hắn ta mím lại, đôi chân mày không ngừng giật lên vài cái. Sau khi Hy Đình đã thi hành mệnh lệnh của hắn mà nhìn hắn thì Lý Nghiêm cười nửa miệng mờ ám, nhếch mày nói nhỏ:

- Trẫm phải phạt!