Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 49: Cái đùi vững chắc



- Bổn cung sẽ rất mong chờ, thưa thừa tướng đại nhân...

- Ngươi... Hừ, thôi được! Dù sao ta cũng là cha ruột của ngươi, lần này ta sẽ không thèm chấp với ngươi nữa. Nhưng một khi đã phản bội lại ta thì ta không chắc sẽ cho ngươi sống yên ổn.

Nói rồi lão ta rời đi, ánh mắt lão hung tàn nhìn trừng trừng vào nàng tỏ vẻ rất phẫn nộ. Răng lão nghiến kêu lên từng tiếng ken két ghê rợn, phải chăng lão đã rất tức giận vì những gì mà nàng đã làm đối với những gì mà lão đã đổ bao mồ hôi ra để xây dựng kế hoạch trong mấy năm nay. Lão càng hi vọng về con tốt của mình bao nhiêu thì nay lại càng trở lên căm phẫn. Nuôi dưỡng một kẻ chỉ để làm quân cờ cho từng bước đi của mình, để lấy đó làm bàn đạp mà tiến lên phía trước không chút ngại ngần. Sau bao năm cố gắng gây dựng lên một thành lũy vững chắc, nay lại vì quân cờ béo bở ấy mà dần dần lụi tàn. Quả là chẳng khác gì nuôi ong tay áo!

Cứ ngỡ khi đưa nàng lên làm hoàng hậu, nhờ đó là lấy lòng tin của hoàng thượng, sau đó đợi thời cơ chín muồi mà nổi dậy lật đổ chính quyền, cướp đi ngôi vua trong tay của kẻ tàn độc và nhẫn tâm ấy. Khi mà biết tin hoàng thượng độc sủng hoàng hậu mà lòng như mở cờ, lá cờ không ngừng bay phất phới trong lòng. Ấy thế mà mấy ai ngờ được đến ngày hôm nay, kẻ mà lão luôn cho là quân cờ hữu dụng nhất lại là người từ từ đạp đổ bao kế hoạch của lão, khiến cho bao người đang ở phe lão lại tự dưng đồng loạt rút lui. Càng nghĩ lão lại càng cảm thấy không thể chấp nhận nổi sự thật phũ phàng ấy...

Giờ trong tay lão chỉ còn phân nửa những người theo phe mình, như thế lại không đủ khả năng để lật đổ nổi hoàng đế. Thiết nghĩ phải tìm ra người có quyền thế và địa vị vững chắc để lôi kéo theo phe mình cùng nhau giết chết tên vua hiện tại. Đột nhiên lão mỉm cười kì lạ, ánh mắt gian xảo nhìn về hư không. Có lẽ, lão đã nghĩ ra có kẻ cực kì thích hợp rồi...

An Kiều thở dài. Phải làm gì để tách bản thân ra khỏi sự kiểm soát của thừa tướng trong khi lão vẫn là cha ruột đây? Nếu nàng cứ dựa hơi vào hoàng thượng cũng không phải cách hay. Hơn nữa, hơn một năm nữa " người đó " sẽ tới nên đó cũng là thời điểm thích hợp để nàng rời đi không một dấu vết nên cạnh hoàng thượng lâu ngày nàng chỉ sợ sẽ lại rung động mà siêu lòng. Nam chính không thuộc về nàng và dĩ nhiên nàng cũng không hề có ý muốn cướp giật. Nàng chỉ mong sau cùng nàng sẽ được sống, thế thôi!

Hôm nay nàng đã nói những lời như thế thì hiển nhiên một điều là lão sẽ tìm nàng tính sổ cho dù nàng có là hoàng hậu của Vân Nam quốc đi chăng nữa. Dù sao thì mới đây nàng mới cải thiện được quan hệ của nàng trong hoàng cung. Phi tần có vẻ sẽ không gây khó dễ cho nàng nữa, Hạ mỹ nhân cũng đã ngoan ngoãn ngồi chép kinh phật trong lãnh cung nên cũng sẽ không thể manh động. Giờ nàng cần tìm một cái đùi vững chắc để bấu víu thật chặt.

Trần tướng quân? Không thể được, vì nàng đã nhất quyết từ bỏ hắn từ lâu, giờ quay lại nhờ vả cũng không phải lẽ. Nếu thật sự muốn chống đối lão, lẽ nào cứ phải nhờ tới hoàng thượng hay sao? Ôi, đau đầu quá rồi! Vì muốn sống sót mà lao lực nhiều quá! Quanh đi quẩn lại, vẫn là hoàng thượng là người có khả năng khử lão ta nhất...

Nàng suy nghĩ nhiều đến nỗi đau cả đầu, nàng thờ dài ngao ngán cực độ. Dạo gần đây hoàng thượng thi thoảng vẫn lui tới viện của nàng dùng bữa nhưng vì hắn cũng đã làm theo ý nàng mà thị tẩm phi tần nên nàng cũng chẳng buồn đuổi hắn về nữa. Cứ mặc kệ cho hắn muốn làm gì thì làm, dù sao thì quyết định cuối cùng của nàng vẫn là chọn cái đùi siêu to khổng lồ đang sừng sững ngay trước mắt đây. Một người hoàn hảo để giúp nàng thoát khỏi sự khống chế của thừa tướng. Nàng cười nhạt nhẽo cho số phận bi kịch của mình, nói:

- Ngài nghĩ sao về thừa tướng?

- Nhạc phụ sao? Hừm...

- Ngài cứ nói thẳng, dù sao ta cũng không ưa gì lão, mặc dù là cha ruột.

Hắn hiểu rõ những gì nàng vừa nói, trong suốt thời gian vừa qua hắn thường hay để ý tới nhất cử nhất động của nàng. Dù sao nàng cũng là con gái rượu của thừa tướng nên hắn cũng phải điều tra kĩ lưỡng. Đúng như hắn nghĩ, nàng không hề cùng một phe với chính cha ruột của mình. Nhưng cũng không dám chắc rằng nàng theo phe của hắn, Lý Nghiêm tặc lưỡi:

- Thảo nào nàng lại làm thế, hóa ra là không hòa thuận với nhau à?

Nàng khó hiểu nhăn mặt hỏi ngược lại hoàng thượng:

- Làm thế là làm gì?

- Thì đó, nàng kêu trẫm phải để ý tới đám phi tần. Kể từ ngày ấy trở đi, một số quan lại trong triều cũng đã có vẻ nghiêng về bên trẫm thay vì thừa tướng. Đó chẳng phải thực sự là những gì nàng muốn hay sao?

- Ngài đang cho rằng ta đây sẽ về phe ngài khi đã làm như thế à?

Hắn lắc đầu, xua tay rồi cười tít mắt lại:

- Không hề, không hề! Dù biết nàng sẽ không hoàn toàn đứng về phe của trẫm, nhưng trẫm tin chắc nàng sẽ không phải là kẻ địch.

Hắn thật tinh ý và xảo quyệt, bảo sao lại có thể từ một tam hoàng tử bị bỏ rơi trong lãnh cung, không được sủng mà lại ngoi lên được ngôi vị. Vượt qua nhị hoàng tử - Lý Dung Cẩn - thì không nói, nhưng lại có thể qua được đại hoàng tử độc ác thì quả thật không tồi. Phải mất bao nhiêu công sức mới có được như ngày hôm nay?

Nàng đứng dậy khỏi bàn ăn rồi cười nhẹ, ánh mắt vô hồn nhưng lại cực kì cuốn hút. Khi nàng nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm ấy của hắn, con tim Lý Nghiêm như muốn nhảy luôn ra ngoài dù biết rõ sâu trong đôi mắt kia không hề hàm chứa bất kì cảm xúc nào.

- Ngài thật thông minh...

Hắn chống cằm và nhìn ngược lại nàng, đôi môi quyến rũ mỉm cười và mấp máy từng lời nói, nó nghe vẻ rất bình thường nhưng sâu trong đó lại mang nhiều hàm ý khiêu khích đối phương. Dẫu sao thì câu khen ngợi khi nãy của nàng cũng không phải dạng vừa.

- Cảm ơn vì lời khen...

Những ngày sau đó trôi qua rất êm đẹp, thừa tướng cũng không tới quấy rối nàng nữa. Còn hoàng thượng vẫn cứ thế, vẫn tới dùng bữa, thi thoảng vẫn qua đêm trong viện của nàng mặc dù bị nàng tàn nhẫn tống khứ ra cái chõng tre nằm.

Hai tuần sau,

* Ọe *

Nay nàng giở chứng thèm lẩu bèn gọi đầu bếp làm lẩu cho nàng ăn. Ai ngờ khi họ vừa đem thịt bò sống lên nàng vừa ngửi vào đã cảm thấy buồn nôn. Nàng ăn bất cứ thứ gì cũng cảm thấy không ngon, ngửi mùi cũng thấy nổi gai ốc. Nàng vội vã chạy mải đi mà nôn thốc nôn tháo. Những thứ nàng vừa cố gắng nuốt xuống khỏi cổ họng giờ đã ra hết ngoài. Đám nô tì thấy thế liền sợ hãi mà mau chóng gọi ngự ý nhưng bị nàng can ngăn. Đêm rồi, nàng cũng chỉ nghĩ dạo này ngủ không đủ giấc nên có chút hơi mệt, chóng mặt, buồn nôn là chuyện rất bình thường nên không có gì đáng lo ngại. Mặc dù A Đào có khuyên như nào nàng cũng không cho gọi ngự y vào khám cũng như cho hoàng thượng biết vì sợ hắn lại làm lớn chuyện lên. Ngày hôm sau vẫn thế, nàng ăn gì cũng không thấy vừa miệng, chỉ cần ngửi đã thấy buồn nôn, mệt mỏi, đau đầu, chóng mặt thậm chí còn cảm thấy tức ngực như có ai đó đấm thật mạnh vào vậy. Trong khi nàng đang nghỉ ngơi thì hoàng thượng vội vã chạy vào, hỏi rối rít:

- Sao thế? Nàng sao thế? Hai hôm nay trẫm bận việc chính sự nên không tới thăm nàng được. Nàng nhớ trẫm quá nên ăn không ngon đúng không?

- Ngài nói nhiều quá đấy!

Nàng bị hoàng thượng phá vỡ giờ nghỉ ngơi nên có chút cáu kỉnh, mở đôi mắg kiều diễm ra nhìn hắn như thể muốn ăn tươi nuốt sống. Hắn vừa chạy vào chưa kịp thấy nàng đã nói như pháo rang nên không hề nhận ra, ba giây sau mới phát hiện ra khuôn mặt hốc hác của nàng khiến hắn có chút không hài lòng mà gọi A Đào lên hỏi rõ sự tình.

A Đào tường thuật lại những biểu hiện của hoàng hậu ngày vừa qua, hoàng thượng tức giận đập bàn một cái rồi quát:

- Sao không gọi danh y? Bọn chúng chết hết rồi à? Gọi bọn chúng tới đây ngay cho trẫm.

- V...vâng.

Nàng vắt tay lên trán, đôi mắt lim dim rồi nhắm nghiền lại mà than vãn:

- Ngài nhỏ tiếng một chút, nghe ngài nói thật đau đầu!

- À ừm...

Hắn vội đi lại bên giường nàng khẽ ngồi xuống. Hắn nhìn gương mặt nàng mà thương, mới có hai ngày không gặp mà trông nàng gầy gò quá! Đôi mắt hắn trùng xuống thật u buồn, Lý Nghiêm vươn tay vuốt nhẹ mái tóc nàng mà thương xót cho cơ thể nhỏ bé ấy. Lòng thầm nghĩ:

" Có lẽ ái hậu của trẫm ốm mất rồi! "