Độc Chiếm Tình Yêu

Chương 17



"Linh Linh, tôi yêu em... tôi sẽ không để em đi... em không được đi... em phải ở lại bên tôi..."

Thân thể nhỏ bé ngã xuống vai Kỳ Hạo Dương, máu nhuốm lên toàn bộ vai áo, cảm giác đau đớn bao trùm lên cơ thể, ánh mắt mơ màng cuối cùng chỉ còn lại một màu đen.

...

Tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc, Phong Hàn Linh bị đẩy ra bờ vực giữa sự sống và cái chết, Kỳ Hạo Dương ở trong phòng đợi, gương mặt anh tuấn lại ảm đạm như thường, dường như không hề có chút lo lắng.

Anh làm vậy chỉ vì anh quá yêu cô thôi. Anh muốn chặt đứt hoàn toàn ý định chạy trốn ngu xuẩn này, cho dù chỉ là suy nghĩ của cô cũng không được. Chỉ cần nghĩ đến lúc cô vì bỏ trốn mà bị thương, anh hận không thể tận tay bẻ gãy đôi chân ấy.

"Thiếu gia, tám phần là chân của cô ấy phế rồi."

Cuộc phẫu thuật kết thúc, Phong Hàn Linh nhanh chóng được chuyển vào phòng hồi sức tích cực. Kỳ Hạo Dương chẳng quan tâm tới vết thương trên lưng mình, cả đêm ở lại phòng bệnh của cô. Từng ngón tay thon dài khẽ lướt qua gò má của người con gái, Kỳ Hạo Dương khẽ nhếch môi cười, vô cùng hài lòng với cô của lúc này.

"Linh Linh, tôi yêu em... thật sự yêu rất nhiều, có trách... hãy trách em lại từ chối tình cảm của tôi."

Sau một tuần, Phong Hàn Linh tỉnh dậy với đầy trang thiết bị máy móc bên người. Nhìn thấy Kỳ Hạo Dương đang ở ngay bên cạnh mình, tâm trạng của cô lại không kiểm soát được, nhìn anh như nhìn một con ác ma.

"Em làm gì vậy? Phong Hàn Linh em điên rồi sao?"

"Bỏ tôi ra!"

Phong Hàn Linh phản kháng đến cùng, kiên quyết tháo bỏ những thứ dây nhằng nhịt đang duy trì sự sống trên người mình ra, mặc cho vết thương vùng bụng lại rách ra, toàn bộ cơ thể rã rời do bị tổn thương quá nhiều.

"Linh Linh!"

Phong Hàn Linh lại nắm chặt cổ tay Kỳ Hạo Dương, cắn mạnh đến nỗi thấu qua da thịt màu đồng rắn rỏi, mùi máu sộc vào trong khoang miệng, nước mắt cô nặng nề rơi xuống.

"Tại sao? Tại sao... lại làm vậy với tôi? "

"Vì tôi yêu em..."

Kỳ Hạo Dương mặc cho cô làm xằng làm bậy. Anh biết cô đang rất đau, nhưng cô đau một thì anh đau mười. Đôi chân của cô giờ đây có cũng như không, mọi uất ức, thống khổ cô đang phát tiết lên người anh đều là do anh mà thành.

"Tôi chỉ muốn về nhà..."

"Tôi không cho phép em rời xa tôi."

Những ngày sau đó đối với Phong Hàn Linh như là địa ngục. Kỳ Hạo Dương vô cùng thích thú với việc đôi chân của cô đã tàn phế, cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn, cuộc sống hàng ngày cũng phải nhờ đến sự trợ giúp của người khác.

Nhìn cô ngoan ngoãn nghe lời như một con rối như vậy, anh rất khoái chí.

Cho dù bây giờ anh mới chỉ trói chặt được thân xác của cô lại, nhưng sớm muộn sẽ có một ngày toàn bộ tâm trí cô sẽ chỉ có một người duy nhất là Kỳ Hạo Dương.

"Em như vậy, không phải rất tốt sao Linh Linh? "

Ánh mắt của cô lúc này đã đủ để trở thành câu trả lời cho anh, chất chứa biết bao hận thù, phẫn uất. Nhưng Kỳ Hạo Dương lại thích cái dáng vẻ này, cho dù cô có hận anh đến mấy, cô cũng không thể thoát khỏi anh, cứ ngoan ngoãn ở cạnh anh như một cái xác không hồn.

"Em hứa đi, cả đời này chỉ yêu một mình tôi, không rời xa tôi nửa bước, tôi sẽ trả lại tự do cho em."