Độc Lộ

Chương 118: Sỉ nhục



Tu giả trung niên lật vài trang của tàn quyển, rồi ngẩng đầu nhìn lão nhân bán hàng:

- Lão bản, phẩm cấp của bộ Ấn pháp này là gì vậy?

Lão giả tóc xám do dự, thật lâu sau hắn mới thở dài nói:

- Nói thật, ta cũng không biết. Bộ Ấn pháp này là do ta ở trong một di tích đoạt được. Bất quá theo như ta thấy bộ Ấn pháp này ít nhất cũng là Tuyệt phẩm linh thuật, vì chủ nhân của nó có lẽ là cường giả Bước thứ hai.

- Vậy ngươi vì sao không ghi là Tuyệt phẩm linh thuật, dù sao thì ngươi cũng không biết được phẩm cấp chính xác của nó!

- Buôn bán phải có uy tín, ta sao có thể làm như vậy!

Việt nghe câu này của lão nhân cũng phải cười thầm, gì mà uy tín chứ, nếu lão già này dám ghi phẩm cấp bên cạnh tàn quyển này, chẳng khác nào bô bô với thiên hạ là ta đang cố lộng huyền hư thu hút sự chú ý. Con người rất kỳ lạ, càng bí ẩn người ta càng tò mò, càng rõ ràng thì lại càng chán ngán.

- Một trăm hai mươi vạn, không thể hơn!

Trung niên tu giả nhìn chằm chằm vào lão nhân tóc xám, dù đã ra giá tăng lên không ít nhưng lão nhân vẫn không có phản ứng, chỉ chậm rãi lắc đầu.

Đám tu giả xung quanh đều là lão giang hồ, đương nhiên đều nhận ra vị trung niên tu sĩ này có ý muốn mua tàn quyển, không khỏi hứng thú tụ lại xem.

- Một trăm mười lăm vạn!

- Một trăm bốn chín vạn!

- Một trăm hai mươi vạn, giá cuối, không thể hơn!

- Một trăm bốn tám vạn, giá cuối, ta cũng không thể giảm hơn!

- Lão bản dù sao thì đây cũng chỉ là tàn quyển, không thể giảm được hay sao?

Đối phương liên tục cò kè bớt một thêm hai, nhưng lão nhân tóc xám vẫn vững như kiềng ba chân, chỉ bớt đúng hai vạn như lời nói ban đầu.

Trung niên tu giả gương mặt âm trầm, bộ dáng có vẻ như muốn bỏ đi ngay lập tức, nhưng đôi chân vẫn đóng đinh trên mặt đất. Tu giả xung quanh tụ tập càng lúc càng đông hơn, muốn xem một tàn quyển phế phẩm có bán được với giá trên trời đó hay không.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào trung niên tu giả, có người cho rằng y sẽ buông tha, cũng có người tinh ý cho rằng kiểu gì thì tàn quyển cũng được người này mua.

Đúng vào lúc kết cục chuẩn bị được định đoạt, thì một thanh âm ngạo mạn vang lên, xé tan sự yên tĩnh giả tạo lúc này:

- Một trăm năm mươi vạn, ta mua!

Mọi người giật mình nhìn về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy đang từ trong đám đông bước ra là một gã thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt anh tuấn, khí chất phi phàm, thái độ ngạo mạn vô cùng.

- Hà hà, tiểu tử này là ai mà lại thừa tiền đến vậy?

- Nhìn vẻ ngạo mạn của hắn thật muốn cho hắn một trận!

- Hà hà, có trò hay để xem rồi!

Đám người đang vây xem tản ra một chút, đứng cách đó không xa hứng thú nhìn diễn biến mọi chuyện.

Trong sự chú ý của quần hùng, Việt tiến đến bên cạnh quầy hàng, chồng đủ lên bàn một trăm năm mươi vạn linh tệ.

Lão nhân tóc xám cũng không mấy vui mừng khi bán được phế phẩm với giá hời, bởi thứ này đối với lão còn dùng để làm chim mồi, nhưng đối phương đã chồng đủ tiền, lý nào lại không bán, làm vậy thì sao làm ăn được nữa?

Lão khẽ liếc số linh tệ trên bàn, sau khi xác nhận đã đủ thì nhanh chóng thu về, sau đó quay sang nhìn tu giả trung niên.

- Một trăm năm mươi vạn linh tệ, ta cũng có thể bỏ ra!

- Nhưng ta đã nhận tiền của hắn rồi!

Bằng một thủ pháp không ai kịp thấy rõ, lão nhân tóc xám đã thu cuốn tàn quyển về, sau đó đưa cho Việt.

Tu giả trung niên ánh mắt càng âm trầm hơn, nnghiêng đầu nhìn về phía Việt nói:

- Tiểu huynh đệ, bán lại tàn quyển cho ta, sau này gặp nhau cũng dễ nói chuyện hơn!

Việt không mấy quan tâm, cất tàn quyển vào trong nhẫn không gian, sau đó cười ngạo mạn nói:

- Không có tiền thì vào rừng mà sống! Lại còn dám ở đây cò kè mặc cả!

Dù đã lường trước đối phương từ chối, nhưng không ngờ còn ngạo mạn sỉ nhục mình nh7w vậy, trung niên tu giả tức giận đến thiếu chút nữa thổ huyết, sự kinh ngạc đến liên tục làm cho khuôn mặt của hắn hồng lên, bàn tay chợt nắm chặt đến nổi gân xanh nổi lên.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết, đừng tưởng rằng Đông Bá Thành có thể bảo hộ ngươi cả đời, chỉ cần ra khỏi Đông Bá Thành, Huyết Thủ ta có rất nhiều biện pháp khiến ngươi giao đồ, đương nhiên, đến khi đó không chỉ vật mà cả người e là cũng không giữ được!

- Không mua được đồ thì giở trò Chí phèo! Đúng là những kẻ nghèo mạt hạng, muôn kiếp cũng không giàu lên được!

Nói xong không để ý đến ánh mắt đối phương, tách đám đông ra đi thẳng.

Nhìn theo bóng lưng ngạo mạn của hắn, mọi người đều nảy sinh sự đồng cảm đối với tu giả trung niên.

- Kháo, hắn ngạo mạn quá!

- Hắn nói chí phèo nghĩa là gì vậy?

- Chắc là tiếng địa phương, nghĩa là ăn vạ chăng?

Thu hết mọi lời nói của mọi người vào tai, Huyết Thủ toàn thân run run, hắn rất sợ bản thân không kiềm chế được mà xông tới đập cho tên khốn này một trận, xúc phạm thành quy, đến lúc đó thì đám linh thủ thành e là không tha cho hắn. Linh Phách hậu kỳ, căn bản không gây ra được chút sóng gió gì.

- Ngươi chờ đấy, lão tử nhất định sẽ lột da ngươi!

Phất ông tay áo, Huyết Thủ xoay người rời đi, hắn muốn đi tìm người giám thị kẻ này, miễn cho đối phương vụng trộm rời đi hắn cũng không hay biết.

Ở bên kia thương phố, Việt lặng lẽ quan sát Huyết Thủ rời đi, chỉ nhếch miệng cười khẩy. Hắn đi dạo thêm một lúc nữa, sau đó rời khỏi thương phố, tìm một khách điếm để nghỉ ngơi.

Đương nhiên, khách điếm mà hắn lựa chọn ở thành ngoại, chỉ là một chỗ để ngủ, không cần thiết phải tìm nơi chốn sang trọng đắt đỏ ở thành nội này. Quan trọng hơn, hắn vừa dùng hết số tiền cướp được của Từ Tiến, giờ trong người cũng không phải quá dư dả, không cần thiết phải hoang phí.

Ngồi trong phòng, Việt mới lôi tàn quyển ra xem xét.

Bộ ấn pháp bị người chia làm hai, phía trên chỉ có một nửa, nửa còn lại không có bày lên. Quyển linh thuật tàn cuốn này cơ hồ không cách nào tu luyện, nếu có người bỏ ra vài chục năm khổ tâm nghiên cứu thì may ra mới có chút thành tựu.

Thế nhưng đối với mọi người mà nói vài chục năm vô cùng quý giá. Không một ai chịu hao phí vài chục năm chỉ để nghiên cứu một một bộ linh thuật không trọn vẹn, cho dù nó là Tuyệt phẩm linh thuật đi chăng nữa. Vài chục năm, thà dùng để tu luyện nâng cao cảnh giới còn lợi hơn rất nhiều.

- Ngư Dương Ấn ư...

Ngư là cá, Dương là con dê, rõ ràng là biểu tượng của chòm sao Ma Kết, thực sự đúng là cung hoàng đạo thứ mười.

- Chỉ tiếc đây lại là tàn quyển, muốn có ấn pháp trọn vẹn, xem ra đành phải đặt hy vọng vào gã Huyết Thủ kia!

Hắn lên tiếng sỉ nhục đối phương, đương nhiên không phải do bản tính ngạo mạn, lại càng không thể nào do hứng thú nổi lên, tất cả đều có tính toán cả.

Trong giang hồ không có ai ngu cả, Linh Phách hậu kỳ tải sản có được bao nhiêu, bỏ ra một trăm năm mươi vạn mua một cuốn phế quyển, nếu không có lý do đặc thù thì cho tiền hắn cũng không tin.

Ngay khi nhìn thấy biểu tượng cung Ma Kết, ánh mắt của Huyết Thủ lóe lên tia vui mừng, hiển nhiên nhận ra biểu tượng này. Khả năng đối phương cũng đến từ Địa cầu là quá nhỏ, vì vậy chỉ có một khả năng, Huyết Thủ này nắm giữ thứ gì đó liên quan đến tàn quyển này, có thể là ấn pháp của một cung hoàng đạo khác. Khả quan hơn cả, đối phương đang nắm giữ nửa tàn quyển còn lại của Dương Ngư Ấn, hay chính là Ma Kết Ấn này.

Rốt cuộc là khả năng nào, ngày mai ra khỏi thành sẽ có câu trả lời!