Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Chương 17-1: Cứu Người Bị Người Bắt - Thấy Chưa Sáu Người Là Quá Ít



Ngày đại tiệc đón sứ giả cuối cùng cũng tới. Xung quanh cung điện được trang hoàng lộng lẫy, hai dãy bàn hai bên được xếp đối xứng với nhau, dành cho văn võ bá quan. Người ngồi trên cao nhất chính là thái tử, kế bên còn thêm hai vị phi tần hầu hạ. Xa xa cung điện, ẩn ẩn hiện hiện sáu bóng người.

Nhìn bộ quần áo vô cùng lộng lẫy trên người, Tiểu Điệp có chút choáng váng: "Sư phụ, tại sao con lại phải mặc cái bộ đồ rườm rà này?" Mặc cái này làm sao mà đánh đấm gì chứ?

Vừa hỏi xong, lão bà bà trong trang phục hắc y liền giáng cho Tiểu Điệp một cú trời giáng lên đầu. "Nha đầu ngốc, không mặc vậy thì làm sao trà trộn vào đoàn vũ công"

"Tại sao lại nhất định phải là đoàn vũ công?"

"Cốp" Cú trời giáng lần nữa giáng xuống, Tiểu Điệp ủy khuất ôm đầu.

"Nha đầu ngươi lúc nhỏ cặp đất mà sống hay sao mà bây giờ đần thế. Ngươi không trà trộn làm vũ công thì làm sao đứng ngay cung điện mà quan sát tình hình". "Đây, cầm lấy" Ngay lập tức, bà bà rút trong túi ra đưa cho Tiểu Điệp vài quả pháo sáng và một cái túi.

Tiểu Điệp cầm cái túi lên, tò mò hỏi: "Sư phụ, đây là gì?"

"Bã đậu"

Ặc!

Tiểu Điệp khẽ chao đảo, mặt cứng ngắc không nói nên lời.

Lăn lộn trong gian hồ nhiều năm, bà bà tự cảm thấy, muốn hạ gục một người, không gì tốt nhất là cho ăn bã đậu. Một con voi khi bị tiêu chảy nhiều lần nhất định lết không nổi huống chi là người.

Bà bà mặt không biến sắc vỗ vai Tiểu Điệp: "Này, cả hai bảo trọng, bọn ta qua bên phía ngục" Dứt lời, bốn thân ảnh lập tức biến mất.

Chỉ còn Lôi Phong với Tiểu Điệp, Lôi Phong vội niệm chú gì đó vào trong trán Tiểu Điệp, sau đó hắn cầm một viên pháo lên nói: "Nếu có chuyện gì thì muội đốt quả pháo này, đây là pháo thần chú chỉ có những người trong thần chú mới nhìn thấy"

Lôi Phong cầm quả pháo đốt thử làm mẫu, Tiểu Điệp nhìn sau đó gật đầu: "Ân, muội đã biết"

"Hiểu rồi thì tốt" Nói rồi Lôi Phong cũng biến mất hút.

Còn một mình trong bụi rậm Tiểu Điệp thầm than khổ. Sao nàng lại vướng phải của nợ này kia chứ. Còn cái túi bã đậu này, thôi thì cất tạm vậy. Tiểu Điệp nhanh chóng lẩn vào đoàn vũ công, tiến vào cung điện.

Ngồi trên ghế dành cho sứ giả, chân mày Hoắc Dĩnh sớm dính chặt vào nhau. Những kẻ ở đây miệng lưỡi giảo hoạt, đua nhau khoe khoang những công trạng. Nếu không phải vì cái bản giao ước kia, hắn đã sớm rời khỏi đây.

Ngồi ở vị trí chủ tọa, thái tử được hầu hạ bởi mỹ nhân, vui vẻ nói: "Để tiếp đại sứ giả của Lạc An quý quốc, ta có mời một đoàn vũ công nổi tiếng đến để biểu diễn, vương gia ngài không phiền chứ?"

"Không phiền"

Thái tử vui vẻ vỗ tay lớn ba tiếng, ngay lập tức, đoàn vũ công lộng lẫy lần lượt bước ra.

Đứng trong đoàn vũ công, nhìn bữa tiệc xa hoa Tiểu Điệp thầm bỉu môi khinh bỉ, đúng là lãng phí. Nhưng ngay khi dàn ra đội hình, ánh mắt Tiểu Điệp vô tình chạm phải ánh mắt lạnh băng của Hoắc Dĩnh, bất giác cả người nàng trở nên cứng đờ.

Tam vương gia?

Tại sao hắn lại ở đây? Hắn ở đây là để bắt nàng sao? Không đúng, nếu là để bắt nàng hắn sớm đã bắt mới phải nhưng nhìn vẻ mặt kia, hắn rõ ràng không biết nàng ở đây. Vậy không lẽ vị sứ giả mà Mộc Vân đón tiếp chính là hắn, chỉ có khả năng này.

Ngay lập tức lấy lại tinh thần, nàng vội cùng với dàn vũ công xếp đội hình bắt đầu múa.

May mắn là trang phục của đoàn vũ công có khăn mạng che mặt, hơn nữa khuôn mặt nàng đã bị biến đổi, tên vương gia kia nhất định sẽ không nhận ra.

Động tác nàng uyển chuyển phối hợp với đoàn vũ công khiến cho những người xem không thể rời mắt. Thái tử phấn khởi nói: "Hảo hảo, không hổ danh là đoàn vũ công bậc nhất"

Đến màn nhào lộn hạ màn, nàng chợt phát hiện, tên vương gia kia đang nhìn chằm chằm vào nàng, dường như phát hiện ra nàng là ai, Tiểu Điệp thoáng giật mình, thân thể đáp xuống khẽ chao đảo.

Không thể nào, làm sao hắn lại có thể nhận ra nàng được chứ? Phải mau tìm cách chuồn khỏi đây, sau đó báo tin cho mọi người biết.