Doctor

Chương 47: Mối quan hệ của Tiểu Chu và Lã Hứa Lệ



Mối quan hệ của Tiểu Chu và Lã Hứa Lệ

Tiểu Chu là người bận rộn nên rất ít có thời gian thư giãn, tỉ dụ như ra rạp chiếu phim - cô không có thời gian cho việc đó kể từ sau khi bắt đầu đi làm.

Cũng lâu rồi không có đến đây, nhiều kỉ niệm thời học sinh viên ùa về, khiến tâm trạng cũng thoải mái hơn hẳn.

"Nữ chính thực sự rất yêu nam chính!"

Trong rạp đương nhiên hai người chỉ tập trung vào bộ phim, trên đường tới đây cũng chỉ hỏi một vài điều nhàm chán, lý do là vì cả hai đều ngại ngùng nên mới phát sinh khó xử. Là vậy nên Lã Hứa Lệ biết nếu mặc nhiên sẽ hình thành im lặng đến lúc kết thúc chuyến đi chơi, do đó đã mở lời trước. Nàng không muốn cái hẹn này kết thúc bằng chuỗi yên lặng.

Tiểu Chu giống mở cờ trong lòng, vốn đang không biết nói gì nay được mớm lời thì hào hứng ra mặt: "Phải, người như vậy thật khó kiếm, đúng là chỉ có trong phim!", cười ngu ngốc, Tiểu Chu gãi gãi vành tai, gương mặt phiếm hồng.

"Ừ, diễn viên cũng rất đẹp. Đúng là không phải tự nhiên họ được làm diễn viên!", Lã Hứa Lệ gật đầu, thêm chút mắm muối cho cuộc hội thoại.

"Nhưng nhan sắc của diễn viên không bằng Giám đốc Lã được!"

"...!?"

Ể??????

Tiểu Chu đỏ bừng mặt khi nhận ra mình mới lỡ lời, lập tức ấp úng: "K-Không đúng...ý...ý tôi l-l...là diễn viên đó đẹp... đẹp ha... đúng rồi, rất đẹp!!!"

Lã Hứa Lệ nào đâu có "buông tha" dễ dàng đến vậy!? Nàng cười, nâng mày hỏi vặn lại: "Vậy tôi không đẹp sao, Giáo sư Trương???"

"A! K-không phải ý đó... Gi-giám đốc.... đương nhiên đẹp... đương nhiên..!"

Nhìn vẻ ngốc nghếch của Tiểu Chu, không nhịn được, Lã Hứa Lệ bật cười.

"Hahaha... Nhìn cô kìa, tôi đâu có ăn thịt cô chứ, mang bộ mặt như vậy thật khiến họ Lã tôi tổn thương!"

"T-Tôi..." C-Cô ấy cười đẹp thật... Lòng Tiểu Chu khi nhìn sự vui vẻ của Lã Hứa Lệ thực sự dịu lại.

"Không muộn lắm, Dương Dương đã có người chăm lo, tôi muốn đi dạo chút, cô đi cùng tôi chứ Giáo sư Trương?"

Tiểu Chu như cây héo tìm thấy nguồn nước, vẻ xám xịt căng thẳng ban nãy đã tan sạch, thay vào đó là sự phấn khởi trẻ con. Một cái gật rụp dứt khoát từ vị Giáo sư 32 tuổi: "Tất nhiên rồi!"

Tống Mẫn ăn mặc gọn gàng, gương mặt tuy trang điểm nhẹ song nét đẹp nữ tính không vì thế mà không bị phai mờ.

Hai người một nam một nữ ngồi trong tiệm café, người đàn ông mặc tây phục kín cổ lịch thiệp, thỉnh thoảng lại cười đáp lời người phụ nữ đối diện mình.

"Mẫn, bữa trước bận bịu nên anh phải ra ngoài gấp chưa kịp hỏi han em nhiều. Công việc, cuộc sống gần đây thuận lợi chứ!?"

Trương La Tân đến giọng nói cũng nam tính như vậy, việc Tống Mẫn bị thu hút nhiều năm không thể không xảy ra.

Gật đầu, mỉm cười nhẹ, Tống Mẫn e thẹn đáp: "Em vẫn ổn, mọi thứ đều rất tốt! Còn anh thì sao? Việc trong quân đội hẳn rất vất vả!?"

"Ừ, có chút vất vả nhưng anh được chuyển công tác về gần thành phố rồi, cũng được thăng chức nên có thể về nhà mà không cần đóng quân trong doanh trại!"

Đột nhiên không khí im lặng.

Nhấp tách café nhẹ bẫng, song, Trương La Tân mang nhiều ưu phiền mà không ai biết.

Cuộc đời người đàn ông này trải qua nhiều thăng trầm ẩn, chỉ đơn giản là một mình chịu đựng, đến hạnh phúc bản thân cũng không màng nghĩ đến.

Khi mọi thứ đã ổn định, muốn nắm lấy dây tơ duyên năm xưa mình khó khăn muốn rũ bỏ, chỉ sợ đã không còn.

Nhìn Tống Mẫn, anh xúc động, biết tin cô ấy chưa lập gia đình thì rất mừng rỡ.

Nhưng bao nhiêu năm như vậy không liên lạc chút đỉnh, anh nhận ra mình là một người đàn ông tệ bạc, hoàn toàn không xứng đáng với người kia.

"Gặp lại em anh rất vui, cảm ơn em vì vẫn khỏe mạnh!"

Trương La Tân đứng lên trước con mắt kinh ngạc của Tống Mẫn.

Bất động một lúc như vậy, rốt cục Tống Mẫn cũng phải hối hả đứng lên theo.

"Anh Tân..."

"Không còn sớm nữa, anh sẽ đưa em về!"

Tống Mẫn gương mặt mang u uất. Thất vọng... người phụ nữ đã mong đợi cái hẹn riêng này từ lâu, tại sao khi gặp rồi vẫn không thể mở lời nói ra tình cảm...

Không được, mình phải làm... nếu không sẽ hối hận cả đời...

Hít sâu một hơi, Tống Mẫn nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt Trương La Tân: "Anh Tân, em có chuyện muốn nói với anh, hãy nghe thật kĩ vì em sẽ không đủ dũng khí để nói lại!"

"A... À, ừ... e-em... nói đi!"

"Em...."

"Sau đó tôi đã dựa vào động mạch phình vô lý để tìm ra cục máu đông, bệnh nhân đó được cứu sống, đó cũng là ca phẫu thuật thành công đầu tiên của tôi."

Tiểu Chu tự hào khoe chiến tích sau khi được Lã Hứa Lệ mở lời hỏi han. Nàng cười, trong lòng hết thảy là khâm phục.

"Còn cô thì sao Giám đốc Lã!?"

"Hửm?", Lã Hứa Lệ nâng mày hỏi lại.

"Thì... tôi muốn biết thêm về cô, nãy giờ chỉ có chuyện về tôi thôi.... Vậy cuộc sống ở Mỹ của cô như nào? Tôi chưa từng được nghe qua!", Tiểu Chu ngại ngùng.

"... chuyện đó sao?", Lã Hứa Lệ trầm ngâm hồi tưởng.

Mà... vì là trầm ngâm khá lâu nên cũng khiến không khí lâm vào khó xử.

Tiểu Chu không muốn vậy, vạn lần không muốn Lã Hứa Lệ phải lúng túng. Là vậy nên cô chủ động đổi đề tài: "À! Tôi còn một người anh nữa, anh ấ-"

"Giáo sư!"

"H-Hả? Vâng!?", Tiểu Chu giật mình nhìn sang.

"Không cần chuyển đề tài, tôi sẽ không giấu gì Giáo sư!", nàng mỉm cười, ôn nhu đến rung động lòng người.

Tiểu Chu cảm nhận rõ ràng nhịp đập trái tim lúc này. Nó tựa tiếng trống, liên tục vang rền trong lòng cô, khiến cô thực sự muốn bủn rủn chân tay.

Cô ấy... đẹp quá... thực sự rất đẹp...

Cười như vậy... càng đẹp hơn...

Tiểu Chu ngẩn ngơ ngắm nhìn Lã Hứa Lệ một cách si mê như vậy.

Lã Hứa Lệ đương nhiên hiểu ánh mắt của người này mang ý "thưởng thức mình". Nàng nhịn cười, khéo léo trở về chủ đề đang dang dở: "Nhưng trước khi bắt đầu câu chuyện của tôi, tôi có một điều muốn xác nhận!"

"V-Vâng?"

Một lời này vừa dứt, Lã Hứa Lệ đổi ánh mắt thành nghiêm túc nhìn trực diện người kia. Nàng không cười nữa, chỉ là đồng tử long lanh dao động.

Lã Hứa Lệ tiến tới nhẹ nhàng, gần sát...

Nàng nâng bàn tay trắng nõn, từ tốn áp lên lồng ngực ai kia...

Hệt như lúc đó, khi người nọ vì lo lắng mà đến tận nhà nàng...

Nàng nhắm mắt, cảm nhận...

Thình thịch....

Để rồi khi mở mắt, trên gương mặt hiện lên nụ cười hài lòng thỏa mãn.

"Giáo sư Trương, hãy thành thật với tôi. Cô muốn chúng ta có mối quan hệ thế nào?"