Đôi Môi Anh Đào

Chương 1: Chủ động




Editor: Yu
Khoảng tám giờ tối, Lâm Sương tắt bếp.
Canh xương ngô hầm với cà chua trong ba giờ tỏa ra mùi thơm, cô nóng lòng muốn ăn cơm ngay lúc này.
Tuy nhiên, Lục Tử Câm ở đầu bên kia của video còn không chịu cúp máy, "Sương Sương, sao cậu vẫn còn bình tĩnh như vậy?"
"Cố Lễ muốn đính hôn! Anh ta sắp cưới một người phụ nữ khác đó!"
Lục Tử giọng nói gấp gáp, so với cô ấy thì bên này Lâm Sương lại bình tĩnh khác thường.
Mắt liếc nhìn chiếc điện thoại đặt ở trên bếp, cô liếm môi hồng hồng nhìn người phụ nữ trên màn hình: "Tớ biết, cậu nhắc lại lần thứ ba rồi đó?"
"Cậu có phản ứng một chút được không? Chẳng lẽ là bi thương quá độ?"
"Cậu muốn tớ phản ứng gì?" Lâm Sương cười khẽ, đặt canh và cơm lên bàn, rồi quay lại lấy điện thoại.
Lúc tìm được chỗ để điện thoại, cái bụng teo tóp của cô đã chịu đựng tới cực điểm.
Cô liếm môi, lấy chiếc bát rỗng bên cạnh múc cho mình một bát nước hầm xương còn ấm.
Lâm Sương húp một ngụm canh, cô thở ra một hơi thoải mái.
Ngả thân hình mảnh khảnh ra sau ghế, cô mím môi nhìn người bạn thân trong video với ánh mắt u ám: "Muốn tớ đến chỗ anh ta khóc lóc, quậy phá rồi treo cổ sao?"
"Rất khó coi a."
"Với cả, nếu tớ bảo anh ta không kết hôn, anh ta sẽ không kết hôn?"
"Tớ là bạn giường của anh ta, không phải mẹ anh ta, người ta dựa vào cái gì mà nghe tớ?"
Lục Tử Câm ở đầu bên kia sững sờ, cô nàng không nghĩ tới Lâm Sương sẽ nói như vậy.
Cho nên?
"Vậy cậu có yêu anh ta không?" Lục Tử gần như phát điên.
Quả thực cô ấy không thể hiểu nổi Lâm Sương, người có khuôn mặt bình tĩnh đang nghĩ gì.
Lâm Sương không trả lời cô ấy, chỉ khẽ cười nói: "Cậu để cho tớ yên lặng ăn bữa cơm đi, được rồi, tớ cúp máy——"
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lâm Sương phớt lờ sự phản đối của Lục Tử ở đầu bên kia của màn hình video và trực tiếp cúp máy.
Thế giới rốt cuộc cũng yên tĩnh.
Trong căn nhà rộng lớn như vậy, cũng chỉ có mình cô. Lâm Sương đột nhiên cảm thấy cô đơn trong lòng.
Cô khẽ thở dài, đặt bát xuống, đi đến tủ lạnh lấy vài lon bia.
...
Cùng lúc đó, ở sân bay quốc tế Đông Thành.
Cố Lễ, người mặt vest và đi giày da, bước ra khỏi sân bay và ngồi vào ghế sau của chiếc Bentley màu đen đậu bên đường.
Ngồi ở ghế sau, một người đàn ông mệt mỏi tựa vào ghế da liếc nhìn cảnh đường phố lướt qua ngoài cửa sổ.
Ánh mắt anh lạnh lùng, nhướng mày, "Anh đưa tôi đi đâu vậy?"
Tài xế vội vàng đáp: "Phu nhân bảo tôi đưa ngài về nhà."
Cố Lễ trầm mặt, tưởng tưởng đến cảnh trở về Cố Trạch, lại bị ba mẹ nhét một đống cẩu lương, hắn liền đau đầu.
Anh xoa xoa thái dương, nói bằng một giọng nói lạnh lùng: " Đến Long Island International đi."
Sau khi đi công tác một tuần, anh có chút nhớ cơ thể mềm mại của Lâm Sương.
Người tài xế muốn nói điều gì đó, nhưng anh ta phải nuốt lại vì cái lạnh tỏa ra từ người đàn ông kia.
Yên lặng quay xe ở ngã tư phía trước.
...
Long Island International
Chiếc Bentley màu đen dừng ở tầng căn hộ, người đàn ông đang ngồi ở ghế phía sau nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở mắt, chờ người tàu xế mở cửa hàng ghế sau cho mình, sau đó anh ta bước chân ra khỏi xe.
Anh cũng chưa nói tối nay có về nhà không, tài xế cũng không dám hỏi, chỉ có thể nhìn người đàn ông đi vào căn hộ, đành lái xe đến bãi đậu xe gần nhất yên lặng chờ đợi.
...
Trong khi chờ thang máy xuống, Cố Lễ lấy điện thoại di động ra, do dự có nên gọi cho Lâm Sương trước như thường lệ hay không.
Thang máy vừa đến.
Người đàn ông không còn cách nào khác, đành cất điện thoại trở lại túi quần, vào thang máy và bấm nút số 15.
Anh có rất nhiều bất động sản đứng tên mình, nhưng nơi anh thích nhất là Long Island International.
Căn nhà này là món quà trưởng thành dành cho anh từ cha mẹ của mình.
Nghe nói, mẹ anh ở nơi này khi có bầu anh trong căn nhà này.
Đang miên man suy nghĩ thì thang máy đã lên đến tầng 15.
Sau khi ra khỏi thang máy, Cố Lễ một tay đút vào túi quần, tay kia nhập một dãy số vào điện thoại.
Các cuộc gọi đã được thực hiện, nhưng không ai trả lời.
Anh dừng lại ở cửa gọi hai lần, nhưng vẫn không có câu trả lời.
Cố Lễ cau mày, khuôn mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, giơ tay bấm chuông cửa.
Sau khi đợi khoảng ba đến năm phút, trong nhà có động tĩnh.
Cửa bị người từ bên trong kéo ra, gió thổi qua đại sảnh mang theo mùi rượu nồng nặc, phả vào mặt Cố Lễ.
Đôi lông mày hơi cau lại, người đà ông nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang say rượu bên trong cánh cửa với đôi mắt sâu thẳm.
"Uống rượu sao?" Thanh âm của anh trầm hơn một chút, nhìn không ra cảm xúc.
Lâm Sương, người đã uống năm lon bia, chớp đôi mắt đào hoa, đôi mắt khẽ gợn lên đôi môi anh đào cong lên: "Là anh nha——-"
Bởi vì rượu, nên cô có phần quyến rũ, giọng nói của cô yếu đuối và quyến rũ.
Người đàn ông hô hấp khó khăn, anh đỡ Lâm Sường, người đang hơi run lên và bước vào nhà bằng đôi chân mảnh khảnh.
Cơ thể mềm mại của Lâm Sương bị anh ôm vào trong lòng, anh buông ra một tay đóng cửa lại.
Rầm-
Ngay khi cánh cửa bị đóng sầm lại, người phụ nữ trong vòng tay của Cố Lễ đã giơ hai tay lên như một con mèo, uyển chuyển duỗi eo. Quấn quang cô anh, được thế duỗi người.
Người đàn ông không nhúc nhích, sắc mặt có chút cứng ngắc.
Sau khi Lâm Sương duỗi em, cô nhìn anh với nụ cười và nói: "Anh vừa xuống máy bay đã trực tiếp đến đây à?"
Cố Lễ bị ánh mắt của cô quyến rũ làm khô miệng lưỡi, trầm giọng "ừm" một tiếng.
Người phụ nữ mỉm cười quyến rũ, vòng tay qua cổ anh, nhón chân lên.
Đôi môi có chút mùi rượu ghé sát vào tai anh, giọng nói say sưa: "Muốn em? Hửm?"
Cố Lễ: "..."
Thật lâu sau, anh áp chế sóng đen trong mắt. Lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay mảnh mai của người phụ nữ.
"Em say rồi." Cố Lễ cố gắng kéo tay người phụ nữ ôm lấy cổ mình xuống.
Cô không nghĩ rằng Cố Lễ sẽ từ chối, vì vậy cô càng ôm cổ anh chặt hơn.
Người đàn ông sửng sốt, đôi mắt phượng cụp xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc.
Yết hầu lăn lên lăn xuống, dường như anh muốn nói điều gì đó.
Đột nhiên bị Lâm Sương đẩy một cái, sau lưng đụng vào cánh cửa.
Người phụ nữ trong ngực anh đi tới, tay quàng qua cổ anh và dẫm lên chân anh.
Cố Lễ luôn cảm thấy mình là một người có khả năng tự chủ tốt.
Nhưng ngay khi đôi môi màu anh đào của Lâm Sương áp lên đôi môi mỏng mát lạnh của anh, ngọn lửa sắp tàn trong lòng anh như được đổ thêm dầu, hừng hực và bốc cháy.
Lâm Sương tối nay rất chủ động.
Ý thức của Cố Lễ dần dần bị nụ hôn này mê hoặc. Nhưng anh nhớ rằng đây là lần đầu tiên Lâm Sương hôn anh trong ba năm họ bên nhau.
Không những thế, cô còn dùng một tay để cởi cà vạt và nút áo sơ mi của anh.
Động tác nhanh, nhưng chúng rất khiêu khích.
Lâm Sương một tay kéo cà vạt của anh, hồi lâu không cởi ra được, trong lòng có chút nóng nảy.
Cơ thể mềm mại áp vào anh, cô hơi mở mắt ra, ánh mắt rơi vào cà vạt đó, cau mày khó chịu.
Vốn đã sắp thành công, nhưng lại bị phân tâm vì cà vạt.
Cố Lễ khẽ căn lên môi cô, dùng một tay bế cô lên, vác cô lên vai.
Trong khi đi về phía phòng ngủ chính, anh kéo cà vạt và cởi hai nút trên cùng của áo.
Lâm Sương không giãy giụa, khi anh đặt cố lên giường, cô cũng không ngoan ngoãn chờ đợi như trước.
Cô ngồi dậy, vòng tay qua cổ anh một lần nữa và đè anh lên chiếc giường rộng lớn.
Mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ như trước, nhưng Cố Lễ cảm thấy có gì đó khác thường.
Ví dụ như hai người thân thiết như chưa từng quen biết, và cho đến tận bây giờ, Cố Lễ mới phát hiện ra Lâm Sương, một cô gái ngoại hình ưa nhìn, còn có một giọng hát hay chết người.
Âm thanh đó... khiến anh mấy lần làm anh bại trận trước cô.
Nói như thế nào đây?
Cũng có cảm giác tối nay Lâm Sương giống như một con mèo hoang nhỏ đang vui vẻ.
Cô để lại những vết đỏ khác nhau trên cổ, ngực và thậm chí cả lưng của Cố Lễ.
Đã ba năm trôi qua, đây là lần đầu tiên Lâm Sương chủ động như vậy trong trạng thái tỉnh táo.
...
Đã hơn ba giờ sáng.
Cố Lễ thỏa mãn dựa vào đầu giường, dùng điện thoại gửi một tin nhắn WeChat cho mẹ.
Anh không định về nhà tối nay.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Cố Lễ không đợi bên kia trả lời, anh tùy tiện ném điện thoại lên bàn cạnh giường ngủ.
Sau đó, anh ngước mắt nhìn Lâm Sương đang chậm rãi xuống giường.
Dưới ánh đèn tường ấm áp, bóng dáng kiêu hãnh của cô như được bao bọc lụa mỏng, mông lung nhưng lại ái muội.
Thấy cô đi vào phòng tắm, Cố Lễ trầm giọng nói: "Em... tối nay có chuyện gì vậy?"
Lâm Sương chỉ cúi người nhặt chiếc áo sơ mi trắng của anh, chậm rãi mặc vào, thản nhiên đáp: "Không có gì."
Cô thậm chí còn không quay đầu, thanh âm trước sau như một, nhưng lại để cho người ta cảm thấy trống rỗng không có cảm tình.
Cố Lễ ho nhẹ một tiếng, từ tủ đầu giường lấy một cuốn sách, tùy ý mở ra che đi khuôn mặt hơi nóng, không được tự nhiên nói: "Nhưng em tối nay... rất dữ dội."
Lâm Sương đang chuẩn bị cầm bộ quần áo sạch mặc vào bỗng đứng im.
Hai chữ "rất dự dội"* đã thành công khiến trái tim cô loạn nhịp, cô hơi đỏ mặt.
(*: trong tiếng trung nó là hai chữ nha!)
Nhưng rất nhanh, Lâm Sương đã bình tĩnh lại.
Cô dựa vào khung cửa phòng tủ đồ và quay lại, "Vậy ý anh nói là cái này a?"
Giọng cô thản nhiên và hờ hững.
Điều này làm cho Cố Lễ có chút không thoải mái, khuôn mặt tuấn mỹ của anh hơi nâng lên, ánh mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm.
Tuy nhiên, Lâm Sương chỉ cong đôi môi anh đào và mỉm cười quyến rũ: "Đây là lần cuối trong đời, tôi nên cố gắng hết sức."
Nói xong, cô đi vào phòng thay đồ lấy một chiếc váy ngủ bằng lụa. Sau đó đi thẳng vào phòng tắm.
Đến cửa phòng tắm, Lâm Sương tựa hồ nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía người đàn ông trên giường: "Cảm ơn anh về sự bảo vệ tôi trong ba năm này, chúc anh cùng vị hôn thê của mình trăm năm hạnh phúc." Cảm ơn vì sự bảo vệ của anh trong ba năm qua, tôi chúc anh và vị hôn thê của anh trăm năm hạnh phúc."
Cuối cùng, cô bước vào phòng tắm và đóng cửa lại.
...
Tiếng đóng cửa lanh lảnh hệt như cách cô nhìn anh.
Không cảm xúc, không dục vọng, sự xa lạ đó khiến trái tim Cố Lễ chùng xuống.
Phải mất một lúc sau, anh mới nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Lâm Sương.
Trong đầu anh chỉ chứa đầy câu nói: "Lần cuối cùng trong cuộc đời của tôi."
Vậy... đó là lý do tại sao cô chủ động tối nay là vì cô đã hạ quyết tâm... chia tay với anh?
Mặt người đàn ông bống tối sầm lại.
Niềm vui trong nháy mắt biến thành sự tức giận ngay lập tức.
Bốp——
Anh đóng quyển sách nặng trong tay lại, ném nó sang một bên.
Người đàn ông rời khỏi giường, lao thẳng vào phòng tắm.
Khi đó, Lâm Sương đang đứng dưới vòi hoa sen.
Nước đổ xuống đầu cô, những luồng hơi nóng bốc lên, bao quanh cô.
Người phụ nữ xinh đẹp, bóng dáng mơ hồ trong không khí nóng bỏng, giống như một giấc mơ.
Cố Lễ lạnh lùng nhìn, hai tay buông thõng bên chân nắm chặt, muốn tùy ý trút giận.
Nhưng khoảnh khắc người phụ nữ quay lại nhìn anh, buộc anh phải kìm lại.
- Hết chương 1-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.