Đợi Mùa Phượng Nở

Chương 36: Nếu đánh nhau có thể giải quyết vấn đề, thì đánh đi



Mười hai giờ đêm, chuông điện thoại của tôi vang lên xé tan không gian vắng lặng. Vừa bắt máy, tiếng của Triết đã cất lên thất thanh:

- Zin à, xuống nhà đi. Tớ đang ở trước cổng nhà cậu.

- Sao vậy? Có chuyện gì?

- Nhất Kha biết chuyện rồi. Nhất Kha biến mất rồi.

Tôi tắt điện thoại, cầm vội cái áo khoác chạy một mạch xuống nhà. Tim lại một nữa như bóp thật chặt. Nhất Kha, cậu ấy điên rồi, cơ thể còn chưa khỏe hẳn. Cậu ta lại một mình đi trong đêm như vậy. Phải làm sao cơ chứ. Mở cánh cổng, tôi thấy Triết đi lại trước cổng không yên.

Vừa nhìn thấy tôi, Triết lập tức nói liền:

- Sau khi tụi mình về, nhỏ Na tới thăm cậu ấy liền nói mấy câu an ủi rồi làm lộ chuyện rồi. Bố mẹ cậu ấy thấy cậu ấy im lặng không nói gì nên cứ nghĩ cậu ấy bị sốc rồi để cậu ấy một mình trong phòng. Lúc khuya vào kiểm tra thì thấy cậu ấy biến mất rồi.

Chân tôi bỗng nhiên mất hết cả sức. Tôi ngồi thụp xuống đất. Nhất Kha, cậu ấy chắc hẳn còn đau đớn hơn tôi gấp nghìn lần. Làm gì có việc nghe tin dữ như vậy lại có thể im lặng không nói gì. Cậu ấy có thể đi đâu được đây? Trời lạnh như thế này, làm sao cậu ấy có thể chịu được. Triết ngồi xuống bên cạnh tôi:

- Bố mẹ cậu ấy gọi hỏi cậu ấy có liên lạc với tụi mình không. Họ cũng đang đi tìm. Đến nhà Đạt rồi nhưng họ bảo cậu ấy không tới đó.

Tôi từ từ bình tĩnh lại. Lúc này không phải là lúc tôi nên yếu đuối. Nhất Kha, tôi phải tìm được cậu ấy. Tìm được rồi sẽ mắng cho một trận. Cái đồ xấu xa, sao có thể bỏ đi như thế được. Cả cậu mà gặp chuyện gì nữa thì tôi, tôi sẽ sống ra sao chứ. Tôi tìm trong trí nhớ của mình những nơi mà Kha có thể đi. Nghĩ mãi cũng chẳng thể tìm ra. Như chợt nhớ ra điều gì, tôi hỏi Triết:

- Này, cậu có nghĩ là cậu ấy tới..

- Chỗ Đạt, cậu cũng nghĩ vậy đúng không?

Tôi gật đầu:

- Nhưng làm sao cậu ấy biết chỗ đó được, nó ở ngoại thành.

Triết cắn môi:

- Tớ không chắc nữa.

Tôi cầm lấy tay Triết:

- Đi, tụi mình đi thôi, đến chỗ của Đạt.

Triết kéo tay tôi lại:

- Cậu định đi xe đạp tới đó à?

Tôi thẫn thờ nhìn vào màn đêm. Đã khuya như vậy rồi sẽ chẳng có chuyến xe buýt nào tới đó. Nếu gọi Taxi, đi xa như vậy họ có đi không. Nghỉ một lúc, tôi quay qua hỏi Triết:

- Cậu biết lái xe máy chứ?

- Biết.

- Được rồi, đợi tôi.

Tôi cẩn thận dắt Triết vào nhà. Chỉ vào chiếc xe máy của anh Win:

- Cậu dắt ra đi, tớ đi lấy chìa khóa.

Nói rồi tôi ba chân bốn cẳng chạy vào phòng anh Win. Tôi phải thật nhẹ nhàng để không đánh thức anh ấy dậy. May là tôi biết anh ấy để chìa khóa ở đâu. Lấy được chìa tôi lại vội vàng chạy đi. Khóa cổng cẩn thận. Tôi và Triết cứ vậy lặng lẽ chạy xe trong đêm. Ngồi đằng sau Triết, nước mắt tôi chảy dài. Lúc này rồi, tôi mới thấy hối hận. Nếu Kha không có ở đó nữa thì sao? Nếu cậu ấy cứ thế biến mất mãi mãi như Đạt thì sao đây. Cứ như thế, trong cái giá lạnh bủa vây ấy, Triết im lặng phóng xe đi. Đến nơi cũng đã hơn hai giờ sáng.

Biệt thự của ông Đạt vẫn sáng đèn, giờ này không biết có ai ở đó không. Bây giờ mà bấm chuông thì có hơi thất lễ. Nhưng biết làm sao được, muốn vào mộ của Đạt thì phải vào trong biệt thự. Tôi đành nhấn chuông cửa. Một lúc sau có một người đàn ông tuổi trung niên ra mở cổng. Khuôn mặt ngáy ngủ của ông tỏ ra khó chịu. Ông nhìn chúng tôi rồi mắng:

- Này, hai giờ sáng mà lại đến đây gọi cửa là sao? Hai đứa muốn gì?

Tôi nhanh chóng trả lời:

- Bác ơi, tụi cháu xin lỗi vì làm phiền bác nhưng mà tối đến giờ có ai ai trạc tuổi cháu đến đây không ạ?

Người đàn ông dụi mắt, nhìn chúng tôi từ trên xuống dưới, rồi thở dài:

- Hai đứa là bạn của Đạt hả? Tới tìm thằng Kha đúng không?

Tôi nhìn Triết thở phào nhẹ nhõm. Vậy là cậu ấy tới đây. Tôi nhanh chóng gật đầu. Chưa để tôi hỏi, chú ấy đã nói:

- Làm ơn, đưa nó về đi. Nó làm ồn cả đêm đến giờ khiến ông nội của thằng Đạt không nghỉ ngơi được luôn đó. Đi, đi vào mang nó về giúp chú.

Nói rồi, chú mở cổng ra. Tôi và Triết lập tức chạy như bay đến phần mộ của Đạt. Dừng chân đứng lại khi bắt gặp Nhất Kha đang quỳ ở đó. Tôi cắn chặt môi để không cho tiếc nấc thốt lên. Triết cầm chặt lấy tay tôi an ủi. Chúng tôi từ từ tiến lại gần. Giọng tôi yếu ớt:

- Nhất Kha à.

Nhất Kha vẫn im lặng. Rồi đột ngột cậu đứng lên. Quay mặt về phía tôi. Hai tay cậu bấu vào vai tôi, rồi lay mạnh. Vừa lay cậu vừa hét lên:

- Sao cậu có thể giấu tớ. Sao cậu có thể giấu tớ chuyện này. Cậu nói đi, nói đi.

Trong tiếng hét, tôi nghe thấy giọng cậu ấy khảng đặc. Có lẽ cậu ấy đã la hét nhiều lắm rồi. Đúng vậy, cậu cứ la hét thoải mái đi. Để vượt qua nỗi đau này, cứ la hét lên một lần thật lớn. Có như vậy mọi chuyện sẽ ổn hơn. Triết cầm lấy bàn tay Kha dằn nó ra khỏi vai tôi. Triết cũng hét lên:

- Cậu giận dữ cái gì. Cậu ấy cũng đau khổ như cậu vậy thôi. Cậu tưởng tụi này dễ chịu lắm khi phải giấu cậu sao chứ.

Kha bỗng vung tay đánh mạnh vào mặt Triết:

- Cậu thì biết cái quái gì. Cậu làm sao biết được. Đạt, cậu ấy đã chết ngay trước mặt tôi. Cậu ấy thậm chí chết chỉ vì cứu người khác, oan ức như vậy, cậu thì biết cái gì.

Triết đứng dậy, xông tới chỗ Nhất Kha rồi cầm lấy cổ áo cậu ấy. Vung tay đấm một đấm trở lại. Tôi bất ngờ đến nổi chỉ biết đứng im nhìn hai người họ đánh nhau. Đến một tiếng hét cũng không thể mở miệng được. Triết chỉ tay vào Kha:

- Cậu ấy đã ra đi anh hùng như vậy. Cậu cần thì thấy oan ức. Tớ thì biết cái gì ư. Tớ thì biết cậu yếu ớt đến thế nào rồi đấy. Đánh nhau đi. Đánh đi, tớ cũng đang phát điên lên rồi đây này.

Nói thế rồi, hai cậu ấy lao vào đánh nhau ngay trước mặt tôi, ngay trước mặt Đạt. Cái chú lúc nãy chạy ra ôm đầu hét lên:

- Hai cái đứa này làm cái gì vậy hả? Trời ơi, tôi điên mất.

Tôi ngồi thụp xuống đất, đôi mắt vô hồn nhìn vào phần mộ của Đạt. Phải làm gì bây giờ, cậu nói xem tôi phải giải quyết vấn đề này như thế nào đây. Đạt ơi, tớ cũng đang muốn lao vào đánh nhau với họ đây này. Tớ cũng đang phát điên lên vì đau lòng đây này. Cậu trả lời đi, trả lời tớ đi. Tớ phải làm sao mà sống tiếp đây. Tôi ôm mặt khóc rấm rứt, hai kẻ đánh nhau kia vẫn chưa chịu dừng lại. Tôi không biết tụi nó sẽ định đánh đến bao giờ nếu ông của Đạt không cầm gậy đi ra lúc đó. Ông hét lên:

- Đánh nhau như vậy đủ chưa? Dừng lại ngay cho tôi!

Hai thằng con trai kia lập tức hạ tay xuống, bọn họ quần nhau túi bụi đến nỗi quần áo xộc xệch, dính đầy cỏ và đất. Mặt mũi thì bầm dập. Ông của Đạt lại gần chỗ Nhất Kha:

- Ai cũng đau đớn mà. Nhưng nhìn xem, cậu đang làm gì trước mặt cháu tôi thế?

Nhất Kha cười nửa miệng:

- Đau ư? Ông lấy tư cách gì nói là ông cũng đau cớ chứ?

- Cậu nói gì cơ?

Tôi lập tức đứng dậy, chạy lại cầm lấy tay Nhất Kha. Tôi biết giờ tâm lý cậu ấy bất ổn. Cũng biết cậu ấy sắp nói ra những gì nên vội vàng ngăn lại:

- Nhất Kha, thôi đi mà.

Nhất Kha hất tay tôi ra, liếm môi nhìn thẳng vào ông của Đạt và nói:

- Ông có coi cậu ấy là cháu ông đâu cơ chứ. Cậu ấy chết rồi, ông chẳng phải vui mừng lắm sao? Ngay từ đầu, ông cũng có muốn có đứa cháu là cậu ấy đau chứ?

- Nhất Kha – Tôi hét lên.

"Bốp". Tôi sững sờ nhìn ông của Đạt, ông vừa giáng xuống mặt Kha một cái tát như trời dán. Mắt ông long lên sòng sọc:

- Đồ mất dạy.

Nhất Kha không chịu im miệng:

- Mất dạy ư? Đúng rồi, mất dạy cả đấy.

Rồi cậu ấy hét lên căm phẫn:

- Nếu ông dạy dỗ cậu ấy đàng hoàng. Nếu ông dạy cậu ấy đừng có xen vào chuyện người khác, đừng có nổi hứng làm anh hùng cứu người gì đấy thì tốt biết mấy. Nếu như cậu ấy được sống một cuộc sống hạnh phúc hơn thì tôi đã không thấy tức giận thế này. Cậu ấy chỉ mới mười bảy tuổi, cậu ấy chỉ mới biết hạnh phúc là gì thôi mà. Các người nếu đã không sinh ra thì thôi, tại sao lại sinh ra rồi bỏ mặc cậu ấy như thế. Đến lúc mất đi rồi, thương hại cái nổi gì. Tỏ ra cao thượng à? Hay đóng kịch cho người khác xem.

Ông của Đạt vung gậy đánh mạnh vào chân Nhất Kha làm cậu ấy quỳ xuống. Tôi và Triết chạy lại ôm lấy Kha. Tôi nhìn ông:

- Ông không được đánh cậu ấy. Cậu ấy đang bị ốm, lại tinh thần bất ổn. Ông không thể bỏ qua hay sao ạ.

Nhất Kha gạt tôi và Triết qua, nhìn ông trừng trừng:

- Đánh đi, đánh chết tôi đi. Dù gì tôi cũng không muốn sống nữa.

Ông của Đạt lập tức thẳng tay đánh mạnh vào chân của Kha. Ông hét lên:

- Chẳng phải mày đi cùng nó sao, là mày rủ nó đi còn gì. Đáng ra mày nên chết đi mới phải. Thằng trời đánh.

Tôi chạy lại ôm lấy ông, Triết ôm lấy Nhất Kha. Chú mở cửa lúc nãy đến giờ đứng im như tượng cũng chạy vào ôm lấy ông. Chú hét lớn:

- Ông chủ à, bình tĩnh lại đi ông chủ.

Ông đẩy tôi ra làm tôi té ập xuống đất. Ông nói:

- Mày phải thấy may mắn vì mày còn sống. Đừng hở miệng ra là nói muốn chết. Sống cho tử tế vào.

Rồi ông quay sang chú kia:

- Tống hết tụi nó ra ngoài cho tôi. Từ nay, cấm cho tụi nó vào đây nữa.

Nói xong câu đó, ông quay mặt đi vào nhà. Tôi vội chạy lại chỗ Nhất Kha. Cậu ấy cúi mặt xuống gần như sát mặt đất. Tôi lo lắng:

- Cậu có sao không? Đau lắm phải không?

Đôi vai Nhất Kha run lên, cậu ấy khóc rồi. Tôi ôm lấy phía sau lưng của cậu ấy cũng nức nở theo. Triết cũng ôm lấy hai chúng tôi. Cả ba òa khóc nức nở. Chú mở cửa lặng im không biết phải làm gì. Nhất Kha nói trong nước mắt:

- Tớ đau lắm Zin à. Tờ đau.. đến chết mất. Phải làm sao.. bây giờ? Đạt ơi! Tao xin lỗi mày. Xin lỗi mày..

Chúng tôi ôm nhau khóc cho đến sáng. Mệt mỏi, đau đớn cả tinh thần lẫn thể xác khiến cho cho chúng tôi như hồn ma vất vưởng. Chú mở cổng không đành lòng đuổi tụi tôi đi trong đêm tối như vậy nên để tụi tôi ở lại cho đến sáng. Chú nói:

- Nhanh đi đi. Không ông chủ ra đuổi cổ chú luôn bây giờ.

Nhất Kha dường như bị lả đi. Tôi nhanh tay sờ lên trán cậu ấy. Trán nóng như lửa. Cậu ấy sốt rồi. Tôi nhìn chú mở cổng như cầu cứu. Chú ấy thở dài mệt mỏi:

- Để chú cõng nó vào phòng chú.

Đợi cho tới khi Nhất Kha nằm trong phòng rồi, tôi mới mượn điện thoại gọi cho gia đình cậu ấy. Hai tiếng sau, ba mẹ cậu ấy đã tới và đưa cậu ấy đến bệnh viện. Chú mở cổng pha cho tôi và Triết hai ly sữa nóng, dặn dò:

- Hai đứa uống đi, không khéo lại ngã ra đó thì chú không biết làm sao đâu.

Tôi nhận lấy cốc sữa. Sữa ngọt nhưng sau tôi thấy đắng ngắt. Tôi và Triết tới chỗ của Đạt, thắp cho cậu ấy nén nhang trước khi đi về. Tôi thì thầm:

- Chắc cậu buồn lòng vì tụi tớ lắm phải không? Tụi tớ hứa sẽ không vậy nữa đau.

Triết cúi đầu:

- Zin à, xin lỗi cậu.

Tôi quay sang Triết:

- Xin lỗi gì chứ, tớ biết cậu cũng đâu muốn như vậy.

Tôi biết hết, việc Nhất Kha muốn lúc đó là hãy đánh cậu ấy thật mạnh. Chỉ có đánh đau cậu ấy mới thấy dễ thở hơn một chút trong lòng. Triết cũng vì vậy mà lao vào đánh không thương tiếc. So với nỗi đau thể xác, nỗi đau về tinh thần còn đáng sợ hơn rất nhiều. Tôi sờ vào vết thương trên mặt Triết:

- Bố cậu sẽ đánh cậu nếu thấy thế này mất.

Triết thở dài:

- Tớ cũng muốn bị đánh thật đau đây.

Tôi thở dài. Quay lưng bước đi. Chú mở cổng nhiệt tình dắt xe ra khỏi cổng cho chúng tôi, dặn dò hai đứa đi cẩn thận. So với lúc đi, lúc về chúng tôi mất hơn ba tiếng đồng hồ. Đến lúc tới nhà cũng đã mười giờ trưa.