Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!

Chương 13



Có lẽ là vì ngoài nắng lâu nên Mạn Thư hơi choáng, khi đến bệnh viện cô được sơ cứu, không có gì đáng ngại. Dương Lâm Bảo ngồi ở ngoài nhìn vào trong xem cô ngoan ngoãn làm theo lời bác sĩ.

- Đội trưởng.

Hắn quay lại thì bắt gặp ngay người quen, anh ta trên tay còn cầm một camen, hắn mặt lạnh tanh hắn nói:

- Lâm Hàn! Cậu ở đây làm gì?

Lâm Hàn nhìn Lâm Bảo:

- Vợ em sinh thưa đội trưởng. Còn anh bị thương hay sao đến đây?

Rõ ràng hai hôm trước Lâm Hàn đã xin nghỉ phép để chăm vợ mới sinh mà sao giờ anh quên béng mất. Anh nhìn vào phòng có Mạn Thư, trả lời cộc lốc:

- Chắc cậu nghỉ phép nhiều quá rồi ấy nhỉ?

Lâm Hàn nghe thế liền sắng sốt:

- Không không! Xin lỗi đội trưởng, em đi ngay.

Nói xong không cần Dương Lâm Bảo có cho hay không, hắn liền trở bước vội đi. Một lúc sau Mạn Thư đi ra, đến chỗ hắn:

- Cám ơn anh, tôi về nhé!

- Chẳng lẽ đợi tôi đưa cô về!

Cái tên đáng chết! Trong lòng cô rủa thầm hắn, nhưng ở ngoài vẫn nặn ra nụ cười:

- Không cần đến thế, tôi về được rồi!

Hắn đứng lên quay người bước đi, cô gọi lại:

- A đội trưởng Dương! Anh có thể cho tôi số không?

Thấy Dương Lâm Bảo quay lại, nhìn sắc mặt hắn kiêu ngạo khó coi, cô nuốt nước bọt giải thích thêm:

- Tại lúc trước.. Anh không cho số nên..

Tưởng rằng được cho, ai ngờ hắn trả lời:

- Không!

Rồi đi ra ngoài, làm cô nàng ngẩn ngơ đứng đấy!

Tên kiêu ngạo, anh tưởng anh là ai chứ! Tôi không cần! Tôi không thèm! Cô chửi hắn trong lòng, vừa chửi vừa đi về nhà!

Mở cửa ra, một mùi hương dễ chịu xộc vào mũi, cô vứt đồ lên bàn rồi thả mình xuống ghế nghỉ ngơi, cho đến khi bụng réo hồi trống báo đói thì mới bật dậy kiếm mì ăn. Ăn xong cô lại lăn ra ghế ngủ như chết!

Khi tỉnh dậy Mạn Thư xem điện thoại đã hơn 7 giờ tối, sực nhớ túi trái cây Dương Lâm Bảo còn giữ nên liền vội vàng tắm rửa đến nhà hắn đòi lại.

Đây là lần thứ hai cô đến nhà hắn, tuy không phải biệt thự gì nhưng rất lớn, kín cổng cao tường. Cô bấm vài hồi chuông nhưng không có ai, chắc mẩm hắn chưa về nên cô liền đợi. Đi qua đi lại, đứng lên ngồi xuống, một lúc sau thì mưa ập đến, như trút nước. Cũng may cổng nhà hắn có mái che, còn rất là lớn nữa, mà người cô nhỏ xíu nên miễn cưỡng không ướt nhiều. Khoảng 10 giờ bỗng thấy chiếc xe hơi màu đen đậu trước nhà, cô ngồi dậy. Thấy cô đứng đó, hắn bước xuống che ô đi lại gần:

- Sao lại ở đây?

- Tôi đến lấy trái cây.

Mạn Thư ngước mắt lên cười nói, tóc mái vì dính nước mưa nên hơi ướt, ánh đèn đường hất lên nét mặt của cô. Tim Dương Lâm Bảo hẫng một nhịp, vết bầm trên mặt vẫn chưa lặn đi, môi dưới bị nứt một đường nhưng vẫn thấy rõ sự đáng yêu trong cô. Hắn che ô đi lại chỗ cô, nói:

- Mưa rồi! Vào nhà đi!

Nói xong hắn liền thấy bối rối, nhưng vẫn giữ được nét cao ngạo. Đến hắn cũng không ngờ rằng mình lại chủ động mời mọc cô vào nhà! Hắn liền hắng giọng nói thêm:

- Nếu không cô đứng đây, tên biến thái nào đó đến làm loạn, cô lại bắt đền tôi!

Cái tên chua ngoa! Nói thế mà cũng nói được. Cô tức hắn nhưng cũng vì sợ nên đi theo hắn vào trong nhà. Mở cốp xe, hắn lấy giỏ trái cây đưa cô rồi mở cửa, hắn sực nhớ ra là mưa cô không thể về nên nghoảnh lại:

- Vào không?

Cô vào nhà hắn, căn nhà đột nhiên yên tĩnh lại, hai người không nói câu nào, cô đành bắt chuyện:

- Anh ăn tối chưa?

- Chưa!

- Vậy anh ăn tối đi.

* * *

Hạ Mạn Thư liền bỏ cuộc, ngồi im lặng. Dương Bảo Lâm làm gì đó rồi quay ra, trên tay cầm đồ:

- Tôi đi tắm!

Cô thử dày mặt một lần nói với anh:

- Tôi cũng chưa ăn, hay tôi nấu cho anh ăn nhé! Sẵn tiện tôi trả công cho anh luôn.

Hắn trầm ngâm một chút rồi nói:

- Đừng phá nhà tôi là được.

Rồi quay vào trong đi tắm. Hạ Mạn Thư vui vẻ tiến vào nhà bếp, căn bếp này to bằng nhà cô luôn ý, đầy đủ tiện nghi, thích quá. Cô mở tủ lạnh ra, nhũng chai rượu chai bia đắt đỏ khiến anh lóa mắt!

- Oaaaa! Hắn là cảnh sát sao uống nhiều rượu thế?

Nhưng trừ những thứ đó ra thì chẳng có gì ngoài vài quả cà chua, ba quả trứng gà và một hộp thịt. Cô đi lục lọi gì đó, kiếm ra được hai gói mì! Cô đành nấu mì cho hắn ăn vậy.

Cô ngồi chờ hắn ở bàn ăn, hắn tắm xong thì mì cũng kịp chín, cô ngoắc ngoắc hắn, cười:

- Ăn mì nhé!

Bất giác Dương Lâm Bảo nghĩ đến một chuyện, chỉ là thoáng qua thôi! Rồi hắn đi đến bàn ngồi xuống, ánh mắt anh đang nhìn đôi chân đung đưa trên ghế của Mạn Thư, cô mặc chiếc quần ống rộng màu xám, áo thun rộng màu trắng, nhìn rất giống học sinh cấp hai. Nhưng bộ đồ dã bị mưa làm ướt một ít, không nghiêm trọng. Hắn ta châm chọc:

- Không ngờ cô lại thấp đến thế!

Mạn Thư ngớ người một lúc mới hiểu ra hàm ý của tên này! Cô nhìn hắn tỏ vẻ tức giận rồi cúi đầu gắp mì ăn. Cô tưởng tượng tô mì là hắn, ăn chết Dương Lâm Bảo, tôi ăn chết anh!

Dương Lâm Bảo nhìn cô tức giận ngồi ăn mì thì cảm thấy đáng yêu quá mức!

Ăn xong cô định về nhưng mà trời mưa vẫn không ngừng, cũng đã hơn 11 giờ rồi, cô cứ ngồi trên ghế sofa xem phim mà gật gù buồn ngủ! Cũng may nãy hắn vứt cho cô một cái áo sơ mi và một cái quần cộc để cô tắm rửa. Khi đi ra hắn thấy cô liền nhếch môi trêu chọc:

- Người khác nhìn vào tưởng cô là nam đấy.

Tên chết bằm kia! Lần trước ngươi lên giường bà, bà vẫn chưa quên đâu!

Đến lúc cô không chịu nổi nữa liền nằm xuống ghế ngủ ngon lành! Lâm Bảo đang điều tra phi vụ gì gì đó xong đi ra thấy cô đã ngủ thì ngồi xuống nhìn vài giây rồi lay cô dậy:

- Mạn Thư! Vào phòng ngủ.

Mạn Thư vì cơn buồn ngủ cưỡng chế nên không ý thức được gì, đưa hai tay ra đòi bế! Dương Lâm Bảo tỏ vẻ bực mình kéo tay cô đi một mạch về phòng ngủ của mình. Mạn Thư liền nằm xuống ngủ như chết. Lâm Bảo đứng đấy mắng:

- Đồ con heo lười! Cô dám nằm lên giường một thằng đàn ông. Cũng may cô chưa đủ tuổi, nếu không cô chết với tôi!

"Tg: Anh ơi! Anh là cảnh sát đấy."

Hắn đi đến tủ lấy thêm một cái gối định ra sofa ngủ, vừa tắt đèn phòng, mở đèn ngủ lên thì hắn nghe cô nói gì đó:

Nguyên! Đừng bỏ em lại một mình! Nguyên.