Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!

Chương 22: Yêu đương



- Hạ Mạn Thư, quả thật cậu chán sống rồi. Cậu bị người ta chiếm tiện nghi như thế mà cậu còn dám giấu tớ? Cậu coi nữ thần Trần Ngọc Linh này là gì?

Trần Ngọc Linh nhảy dựng lên mắng Hai Mạn Thư một trận. Hạ Mạn Thư ngoan ngoãn ngồi trên giường cúi đầu xuống mà nghe, đợi cô bạn mắng xong rồi mới nhỏ giọng nói:

- Trần Ngọc Linh, tớ xin lỗi, tớ không cố ý đâu, tớ, tớ không muốn cậu lo lắng.

Trần Ngọc Linh lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống rồi nói:

- Cậu tính làm sao?

Hak Mạn Thư như sắp khóc đến nơi, lắc đầu:

- Không, tớ không biêt.

Trần Ngọc Linh cắn cẮn môi dưới đỏ mọng của mình, mắng:

- Tên khốn nạn, quân nhân sao lại xử sự như thế? Đúng là lang sói.

Như nghĩ ra gì đó, cô nói thêm:

- Không đúng, Hạ Mạn Thư!

Hạ Mạn Thư ngước đầu lên, nhìn Trần Ngọc Linh:

- Hả?

Trần Ngọc Linh nheo đôi mắt lại như dò hỏi:

- Lần đó có đau hay không?

Thấy Hạ Mạn Thư nghệt mặt ra không hiểu, cô lại nói thêm:

- Lần đầu tiên hắn làm với cậu, cậu có đau không?

Da mặt Hạ Mạn Thư mỏng, hiểu ra liền đỏ lên như tôm luộc, hai tai như là quả cà chu chín, a lên một cái rồi nhìn xung quanh:

- Tớ không biết, lúc đó tớ ngất mất rồi. Nhưng sáng hôm sau dậy tớ thấy bình thường.

Trần Ngọc Linh gõ đầu cô một cái, liền nói:

- Ngốc ơi là ngốc, có thể người ta chưa đụng gì tới cậu đâu, không đau là đang nguyên tem, ai lần đầu cũng đau hết. Chưa kiểm tra kỹ càng đã bắt người ta chịu trách nhiệm.

Hạ Mạn Thư nghe thấy thế nửa tin nửa ngờ, nhưng mà có chút hi vọng rằng mình chưa mất cái quý giá, luền chui vào trong chăn, nhắm mắt rồi nói:

- Ai còn thức tắt đèn.

Trần Ngọc Linh bật cười với sự trẻ con của cô, bao nhiêu năm vẫn không thay đổi được, cô với tay tắt đèn rồi cùng nằm xuống, đắp chăn vào. Một lúc sau cô hỏi nhỏ:

- Tốt nghiệp cậu định làm gì?

Hạ Mạn Thư thở dài:

- Đi biên cương, hoặc đi các nước chưa phát triển.

Trần Ngọc Linh ngạc nhiên:

- Đi gì ở đó?

- Cứu viện dân nghèo lạc hậu, tớ muốn tiếp tục mong uóc của Nguyên.

Trần Ngọc Linh thở dài, quay người lại vỗ về Hạ Mạn Thư:

- Cậu muốn đi Úc hay không?

- Đi làm gì?

- Đi làm trợ lý riêng cho tớ, tớ bảo vệ cậu.

Hạ Mạn Thư cười nhạt:

- Cậu bị ngốc theo tớ à? Yên tâm đi, tớ sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người hành nghề y.

Trần Ngọc Linh vuốt vuốt mái tóc Hạ Mạn Thư:

- Ừm! Hạ Mạn Thư của tớ là giỏi nhất, tớ ủng hộ cậu.

Hạ Mạn Thư gật gật đầu, liền nói:

- Mai cậu có muốn đi học với tớ không?

- Có! Được không?

Hạ Mạn Thư cười tít:

- Được chứ. Giờ thì ngủ đi. Linh Linh ngủ ngon.

- Thư Thư ngủ ngon.

Dương Lâm Bảo mang nầu không khí tức giận về đến có quan. Mẹ kiếp, bỏ ra gần hai giờ để đến cãi nhau với cô thôi sao? Anh bị điên rồi, con ngốc đó khiến anh bị điên rồi. Còn nói là muốn cưới cô ta nữa, anh đúng là bệnh nặng không thể chữa nữa.

Cả đơn vị nhìn đội trưởng Dương cao cao tại thượng rất ít biểu hiện cảm xúc ra ngoài, mà hôm nay lại nổi nóng như thế thì ai cũng lạnh cả sống lưng, không ai bảo ai lẻn ra ngoài gần hết. Ở trong còn lại ông cảnh sát Chu sắp về hưu và cái người đang như mồi lửa đốt nhà kia. Ông Chu nhẹ nhàng cầm ly trà đến đặt trên bàn cho Dương Lâm Bảo, ông nói:

- Tuổi trẻ mà, chú biết cháu đang buồn bực về chuyện cô nương nhà nào phải không? Tình yêu mà, như chén trà này vậy. Ngửi thấy mùi rất thơm, nếm thử thì chát đắng khó nuốt, đến khi quen rồi thì vương vấn vị ngọt, càng uống càng nghiện.

Dương Lâm Bảo nhìn ly trà xanh ngát đang tỏa khói, anh nhắm mắt tựa lưng vào ghế, nghĩ ngay đến bộ dạng của Hạ Mạn Thư lúc nãy, cô mặc chiếc váy liền màu trắng sữa, vải mỏng len theo từng đường cong của cô, váy ngắn ngang đùi, gương mặt hây hây đỏ, nom như một chiếc bánh bao trắng trẻo, ú nần, nhìn mà muốn cắn. Đôi chân nhỏ vội vã quen cả xỏ dép chayn ra. Anh càng nghĩ càng mê, nghĩ đến cô là vừa tức giận vừa chiều chuộng. Sao cô ta không thể nghe lời hơn một chút? Sao không thể ngoan ngoãn hơn một chút có phải đáng yêu hay không?

Trần Diệc ngó vào thấy lửa hình như đã bớt, liền rón rén đi vào, đứng bên cạnh, cúi ngừoi xuống nói:

- Đội Trưởng Dương, tổng tư lệnh có lệnh rằng 8h sáng mai đội chúng ta xuất phát đi Cửu đô.

Dương Lâm Bảo vẫn không mở mắt, thả lỏng hai tay xuống, giọng lạnh tanh:

- Thông báo xuống dưới, 7h có mặt ở quân khu.

- Dạ.

Nói xong Trần Diệc liền chuồn đi rất nhanh. Dương Lâm Bảo liền mở mắt, đứng dậy sải bước ra ngoài, như sực nhớ ra gì đó, anh quay lại:

- Chú Chu, giữ gìn sức khoẻ.

Ông Chu đang gật gù theo bài nhạc cổ cũng khoát khoát tay:

- Đi đi, Thượng tướng Dương nhớ giữ gìn bản thân. À không, đội trưởng Dương.

Dương Lâm Bảo gật đầu rồi bước ra ngoài, leo lên chiếc Jeep đen nhánh lao đi trong đêm.