Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!

Chương 30: Được, anh ngủ ngon, tạm biệt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Mạn Thư nắm chặt áo choàng của Dương Lâm Bảo, cô nhìn ra cửa xe ngắm bên ngoài, áo choàng của anh rất to, rất dài, cô phải cẩn thận cầm nó lên để khỏi bị lết đất bẩn. Hạ Mạn Tuyết ngồi bên cạnh nãy giờ mới dám nhỏ tiếng hỏi:

- Chị, sao chị lại quen cái chú cảnh sát đó thế? Em thấy không tầm thường nha.

Hạ Mạn Thư vẫn không quay lại, hờ hững trả lời:

- Quen biết bình thường.

Hạ Mạn Tuyết nổi hứng tò mò, hỏi dồn dập:

- Em thấy chú đó không bình thường đâu nha, có thể bào mà đi trực thăng đến còn một phát bảo lãnh em ra được. Rõ ràng là người cầm quyền.

Hạ Mạn Thư quay lại, nhìn em gái:

- Người cầm quyền đó chỉ giúp em một lần duy nhất này thôi, em đã bị vào hồ sơ tội án rồi đấy, không có một lần nào nữa đâu mà chông chờ.

Hạ Mạn Tuyết im bặt không dám hó hé gì nữa. Chị của cô thật lạ, thật là tuyệt tình quá đi. Nhưng cũng may lần này thoát chết. Hạ Mạn Thư lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, suy nghĩ mông lung. Áo choàng có mùi của anh, mùi thơm nam tính của gỗ và có chút lạnh. Đúng, người anh ngửi mùi có chút lạnh. Cô không thể hiểu nổi con người anh, chưa bao giờ hiểu được dù một chút, anh từ Cửu đô đến đây giúp cô? Cửu đô rất xa, mà anh chiun đến, có phải anh xem trọng cô quá hay không?

Bác tài xế taxi ngồi trên nghe vài câu trò truyện ngắn ngủi cũng đã suy đoán ra được câu chuyện, cái cô chị này hình như không được bình thường. Từ lúc mới lên xe bác đã để ý chiếc áo choàng quân nhân trên người cô, cùng cái chữ P màu xanh thêu nổi trên cổ thì chắc chắn chủ nhân chiếc áo không tầm thường. Nhưng hai cô gái đi đâu đêm khuya? Một người hở hang một người đơn giản? Đúng là cái xã hội này không thể hiểu nổi.

Dương Lâm Bảo trở đang trên đường trở về gần đến quân khu thì nghe thông báo có tin nhắn. Anh mở ra xem thì đúng là của Hạ Mạn Thư. Cô chỉ nhắn vỏn vẹn vài từ: "Tôi về đến nhà rồi, khi nào anh về đến?"

Cô đang quan tâm anh sao? Anh khẽ tạo một vòng cung trên khoé miệng, tay chậm rãi gõ chữ: "Gần đến rồi." Thấy hiện chữ ' đã xem' ngay lập tức thì amh lại càng vui mừng hơn. Cô đang đợi anh hay sao? Một phút sau tin nhắn của cô liền được gửi đến: "Vậy thì mau về rồi nghỉ ngơi đi. Hôm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều><" Dương Lâm Bảo vui vẻ nhắn lại: "Ừm!" Vừa kịp lúc trực thăng hạ cánh xuống sân bay quân sự của quân khu, Trần Diệc đổ mồ hôi hột nãy giờ vì thấy Thượng tướng của mình như vị trúng độc, cười với cái điện thoại được hơn ba phút. Anh không tin rằng cái Thượng tướng mà tất cả mọi người cho là bị liệt cơ mặt lại có thể cười. Anh hốt hoảng nhảy ra khỏ trực thăng, vội vã chào rồi chạy nhanh về kí túc xá, nếu anh ở lại thì chắc chắn sẽ phải kêu Hoắc Cố Lăng Thành đưa xe cấp cứu đến chở anh đi mất. Dương Lâm Bảo không để ý lắm về Trần Diệc, trở về kí túc xá của mình, cởi bỏ quân phục, lên giường nằm nhìn điện thoại ngây ngốc.

Bên này Hạ Mạn Thư cũng chẳng khá khẩm gì, đắp chăn chừa mỗi cái đầu và hai cái tay để bấm điện thoại. Anh ta "ừm" với mình? Là chấp nhận lời cảm ơn hay là không? Suy nghĩ cả nửa ngày cô mới gõ gõ trả lời lại: "Thượng tướng Dương thật là kiệm lời a"

Tin nhắn tới: "Cô muốn tôi nói gì?"

Tin nhắn được gửi: "Không có gì, tôi mệt rồi. Muốn đi ngủ."

Tin nhắn tới: "Ừm!"

Dương Lâm Bảo nghĩ ngợi gì đó rồi nhắn thêm: "Ngủ đi."

Hạ Mạn Thư cười khúc khích: " được, tạm biệt, anh ngủ ngon."

Nhắn xong cô buông điện thoại lên bàn, trùm chăn đi vào giấc ngủ. Chiếc áo choàng quân nhân lặng lẽ phấp phới theo cơn gió từ ngoài cửa sổ luồn vào, như là muốn dỗ dành cô vậy.

Dương Lâm Bảo nhìn chằm chằm vào tin nhắn của cô. Cách nhắn tin của cô có hơi trẻ con. Anh cười một chút rồi cũng ném điện thoại qua một bên, đứng dậy đến bên cửa sổ lại nhìn ra.

- Ấu trĩ.

Hôm nay cô có hơi đáng yêu hơn mọi ngày một chút. Không biết cô khóc rồi ngày mai có sốt hay không? Không biết lần này trở đi đến khi nào mới được gặp lại cô? Cô là một người rất giỏi về việc kiếm lợi ích cho mình, theo anh nghĩ là vậy. Cô sẽ làm mọi thứ chỉ cần nó có lợi ích cho bản thân. Anh cứ đang hoang mang không biết lòng dạ cô như nào, rõ ràng là anh không thể đoán được. Có lúc cô tỏ ra rất ghét anh, hận đến xương tuỷ, có lúc cô rất dịu dàng, như đang bật đèn xanh. Nhưng cũng có lúc cô thờ ơ, mưu mô với anh. Rõ là Hạ Mạn Thư này tuy nhỏ tuổi mà lại rất thông minh.