Đối Tượng Của Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 17



Trên sân, tên tóc xanh kia đã cởi áo ra vì nóng, để lộ cơ thể gầy gò.

Lại nhìn sang Trình Lộc, gương mặt cô hơi ửng đỏ, mái tóc được buộc gọn cũng hơi lòa xòa.

Trái bóng từ trên không rơi xuống, đập xuống đất, theo đó là tiếng gầm của tên tóc xanh: “Lại lần nữa!”

Đây là đã trái bóng vào rổ thứ mười rồi.

Tên tóc xanh vốn chẳng ngăn được Trình Lộc, Tề Văn cũng hói bất ngờ, không ngờ một người nhỏ nhắn như Trình Lộc lại chơi bóng giỏi hơn cả tên tóc xanh.

Trình Lộc dừng lại, cô thở ra một hơi. Ánh mặt trời có hơi chói mắt, trên trán cô đã mướt mồ hôi. Đã lâu rồi cô chưa chơi lại bóng rổ, cô cũng rất vui vẻ.

Từ năm trước sau khi chia tay với Hứa Qua, cô bắt đầu đặt hết chú ý của mình vào bệnh viện và công việc. Trừ hai điều đó ra, đúng là cô chẳng còn gì thật.

Chỉ là lần này, lúc cô chơi bóng với thiếu niên kia, từ tận đáy lòng lại tràn lên một tia rung động.

Đấu một trận thế này thật sự rất vui sướng, dường như những buồn khổ của những ngày qua cũng thoát ra ngoài theo mồ hôi.

Tề Văn dưới bóng cây đăng tải bức ảnh Trình Lộc chơi bóng cùng tên tóc xanh lên vòng bạn bè của mình, không lâu sau, có nam sinh trong đám bạn hỏi: [Mẹ ơi, cô gái này là ai thế, nhìn ngoan ngoãn quá đi!]

[Tôi rất thích kiểu người thế này! Tề Văn, tôi muốn có tất cả tư liệu của cô ấy trong ba phút!]

Tề Văn đánh chữ trên điện thoại, ánh nắng chiếu xuyên qua cành lá cây rơi xuống người cô nàng.

Cuối cùng cô nàng cũng đánh xong nội dung, nhưng lại chợt thấy trong số bạn bè trong lớp lại xuất hiện một người không thể nào xuất hiện.

Trên màn hình, một tài khoản với ảnh đại diện mặc định vừa xuất hiện, đám sinh viên trong lớp nhất thời yên lặng như tờ.

Lâm Phùng với ảnh đại diện mặc định của hệ thống chỉ nói một câu ngắn gọn: [Làm thêm một bộ bài tập.]

Chỉ chốc lát sau, Tề Văn xóa hết chữ mình vừa soạn ra, thay vào đó là mấy dấu chấm hỏi.

Nửa phút sau, tất cả bình luận của bạn bè trong lớp đều trở thành những dấu chấm hỏi, mà Lâm Phùng cũng không xuất hiện để giải thích.

Tề Văn buông điện thoại xuống, cô nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía sân bóng.

Tên tóc xanh đã sắp cạn kiệt thể lực của mình, cậu ta nằm nhoài trên sân bóng thở dốc, ánh mặt trời chói chang rọi thẳng vào người cậu ta, cả người bị phơi đến mức đỏ lên.

Trình Lộc mỉm cười ôm bóng đứng bên cạnh cậu ta, mặt đầy vẻ đắc ý.

Đám bạn của tên tóc xanh tiến lên vây lấy cậu ta, miệng không ngừng gọi: “Anh Trừng! Anh có sao không!”

Triệu Trừng phất tay, tức giận nói: “Ông đây chưa có chết, hoảng cái gì mà hoảng!”

Trình Lộc ôm bóng đứng một bên, cô nhướng mày, nụ cười rất tùy ý, hệt như thiếu nữ ngoan ngoãn vừa gặp lần đầu vốn chẳng phải cô. Giọng nói vui tai của cô vang lên trên sân bóng: “Thế nào, lại nữa không?”

Triệu Trừng chống người ngồi dậy, cậu ta thở hồng hộc, cũng quay sang cười với Trình Lộc: “Lại chứ, cô còn chưa ngã xuống, tôi mà ngã xuống thì còn gì là đàn ông.”

Trình Lộc đang định nói chuyện, lại chợt nghe được đằng sau có tiếng bước chân.

Cô cho rằng là đám bạn của Triệu Trừng nên cũng không để ý lắm, bèn nói: “Không thì mấy người cùng lên luôn đi??”

Không chờ Triệu Trừng đáp lại, người đứng sau lưng Trình Lộc đã lên tiếng trước: “Không được tiếp tục nữa.”

Giọng nói của người đằng sau lạnh như băng, giữa khí trời nóng bức này, Trình Lộc lại chợt cảm thấy sau lưng mình lạnh toát.

Cô hơi bất ngờ, quay đầu lại nhìn thì đúng thật là Lâm Phùng.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám trắng, mặt mày lạnh nhạt. Chiếc áo sơ mi cổ tròn của anh không che được đến cổ, cuối cùng ở khoảng cách gần thế này, Trình Lộc cũng đã nhìn thấy được cần cổ thon dài và yết hầu hơi nhô ra của anh.

Chiếc áo cổ tròn che đậy xương quai xanh như ẩn như hiện, mỗi một tấc thịt đều hút mắt người nhìn.

Khó trách bình thường anh muốn dùng quần áo che kín lại, thì ra phong cảnh bên trong lại mê người như thế.

Mà lúc này, Lâm Phùng đang nhìn chằm chằm thiếu niên ở trần đang nửa ngồi trên sân.

Ngay sau đó, sắc mặt anh càng thêm khó coi.

Trình Lộc ngạc nhiên lên tiếng: “Sao anh lại ở đây?”

Lâm Phùng không trả lời, anh tiến lên một bước ngăn Trình Lộc ra sau lưng mình. Khí tức quanh người anh rất lãnh liệt, khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Ngón tay anh hơi động đậy, cuối cùng giật lấy trái bóng trong tay Trình Lộc, lạnh nhạt nói: “Nếu cậu muốn tiếp tục, tôi có thể tiếp tục với cậu.”

Triệu Trừng không lên tiếng, đám bạn xung quanh cậu ta đã giành trước: “Mày là thứ gì mà đòi chơi bóng với anh Trừng của tụi tao!”

Ánh mắt Lâm Phùng lạnh lẽo, anh nhìn chằm chằm vào Triệu Trừng.

Triệu Trừng cười một cái, cậu ta chống đất đứng dậy, bắp chân căng cứng. Cậu ta xoay xoay cổ tay mình, vươn mình một chút, khắp người của cậu ta đã nhễ nhại mồ hôi.

Triệu Trừng nói: “Được, tiếp tục.”

“Giáo sư Lâm, anh….” Trình Lộc vừa mới mở miệng Lâm Phùng đã xoay người lại nhìn cô.

Ánh mắt anh phức tạp, Trình Lộc cảm thấy ánh mắt đó hệt như cô “hồng hạnh xuất tường” bị bắt tại trận, khiến cô thấy cả người khó chịu.

Trong lúc nhất thời cô không thể nói được gì.

Ánh mắt Lâm Phùng sâu thẩm, anh nói: “Để tôi lên.”

Tề Văn ở một bên chạy lại kéo Trình Lộc định lấy bóng từ tay Lâm Phùng, cô nàng kéo cô sang chỗ bóng mát bên kia, vừa kéo còn vừa lải nhải: “Chị Tiểu Lộc, chị cứ để giáo sư Lâm của chúng ta thể hiện chút đi, tôi cũng muốn xem giáo sư Lâm chơi bóng nữa, chị nghỉ ngơi một chút không tốt à!”

Tề Văn thật sự chưa từng thấy giáo sư Lâm tốt với người nào như vậy, bây giờ còn chơi bóng rổ thay Trình Lộc nữa. Phải biết, nếu đặt ở trước đây, chuyện này vốn là chuyện chẳng thể xảy ra.

Trình Lộc có hơi do dự, cô nhìn về phía Lâm Phùng, ánh mắt anh kiên định, giữ bóng không buông.

Trên chiếc áo sơ mi trắng của anh đã dính đầy vết bẩn từ quả bóng.

Trình Lộc thở dài: “Đúng là hết cách với mấy người.”

Cô đi theo Tề Văn đến chỗ bóng cây, Tề Văn mua cho cô một chai nước lạnh, cô ngửa đầu uống một hớp lớn. Cảm giác mát lạnh chảy vào cổ họng, thoải mái đến mức khiến cô nheo mắt lại.

Cách đó không xa, ngay từ khi Lâm Phùng bước lên thì Triệu Trừng đã nhìn ra quan hệ giữa anh và Trình Lộc không bình thường. Nếu không có gì lạ, Triệu Trừng lập tức kết luận người này chính là tình địch của mình.

cậu ta sẽ không khách sáo với tình địch của mình, cậu ta vẫn cà lơ phất phơ nói với vẻ bất thiện: “Anh là người lớn, không bằng chơi cùng cả đám anh em chúng tôi đi, tránh cho người khác nói anh ỷ lớn hiếp nhỏ.”

Lâm Phùng mìm mìm môi, ánh mắt ghét bỏ.

Anh gật đầu đồng ý, nhưng vẫn nói qua: “Không biết rụt rè gì cả, còn cởi áo trước mặt phụ nữ.”

Triệu Trừng sửng sốt một chút, cậu ta vỗ mấy cục cơ thịt trên người mình: “Thế thì sao? Con gái đều chỉ thích kiểu người như tôi đây, anh quản rộng thật đấy.”

Lâm Phùng ngước mắt lên, ánh mắt anh xuyên quan Triệu Trừng, rơi vào người Trình Lộc ở cách đó không xa.

Dù là ở khoảng cách xa như thế, nhưng Trình Lộc vẫn có thể cảm nhận được trong ánh mắt kia là một luồng oán khí.

Sau khi Trình Lộc nhận được ánh mắt Lâm Phùng từ xa, cô vội vàng xoay mặt đi nhìn sang Tề Văn bên cạnh mình.

Lâm Phùng cũng thu hồi ánh mắt lại, anh nhíu mày, có hơi không vui: “Tôi là bạn trai của cô ấy, cô ấy không thích tôi thì thích ai?”

Triệu Trừng trợn to hai mắt, cậu ta hoàn toàn không ngờ tới, thế mà hai người này lại có quan hệ tình nhân?

Cậu ta chống hông: “Thế thì đã sao, chờ anh mất thể diện thì cô ấy mới biết ai mới là người giỏi!”

Triệu Trừng vừa dứt lời đã lập tức chuyền bóng đi, thường ngày nhìn Lâm Phùng ung dung thong thả, nhưng khi lên sân bóng lại là một người với vóc người mạnh mẽ. Nhất là cặp chân to dài kia, chỉ hai bước đã đuổi kịp Triệu Trừng.

Hai người kẻ tới người đi, ba phút trôi qua mà chẳng có một quả nào vào rổ.

Trình Lộc ngồi một bên, trong mắt cô đều là đôi chân to dài kia của Lâm Phùng. Tề Văn đã vội cầm điện thoại lên chụp ảnh không ngừng, miệng còn la hét: “Aaa đây là phần phúc trời cho gì thế hả! Liếm cẩu aa!”

Trình Lộc tưởng tượng ra dáng vẻ khi Lâm Phùng được liếm, chợt cảm thấy phát tởm.

Cô phủi phủi da gà nổi khắp người mình, ngã người ra đằng sau nằm xuống. Bóng cây đổ xuống người cô, có gió thổi qua mang theo một luồng khí nóng, hòa lẫn trong đó là mùi vị lá cây.

Cô hít một hơi thật sâu, không khỏi nói: “Sảng khoái thật.”

Giọng của Tề Văn vẫn không ngừng vang lên bên tai cô: “Không ngờ giáo sư Lâm còn biết chơi bóng nữa, trời ạ, đẹp trai quá đi!”

Trình Lộc ở bên cạnh thuận miệng đáp lại: “Anh ta quá thái sắc[1]”

[1] Chị Lộc đang chửi anh Phùng suy dinh dưỡng, kiểu người chỉ biết ăn rau nên người không có mỡ.

Tề Văn u oán nhìn sang: “…….”

Trình Lộc mở mắt ra, trước mắt là ánh sáng chói chang.

Cô mím môi cười: “Đã gần bốn phút rồi, ngay cả tên tóc xanh đó mà cũng không vượt qua được.”

Vừa dứt lời, trong sân bóng vang lên tiếng bóng qua rổ rồi nện xuống đất.

Giọng của Tề Văn cũng vang theo: “Vào rổ rồi!”

Trình Lộc bật người dậy, cô nhìn vào sân bóng rổ, chỉ thấy một người đàn ông chân dài mặc áo sơ mi màu trắng xám rất bắt mắt đứng ngay trong sân, da thịt anh trắng noãn, ngày thường gương mặt luôn lãnh đạm, lúc này lại như sáng rực lên.

Còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời ngày hôm nay.

Khóe môi cô cũng cong lên không ít.

—-

Tác giả có lời muốn nói:

Giáo sư Lâm: Hả??? Tôi thái sắc chỗ nào? Chắc chắn không phải tôi.