Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế

Chương 22-2: B



Sáng hôm sau, hai người chia nhau đi ra ngoài.

Giờ làm việc của phòng khám nha khoa sớm hơn, công ty truyền thông thì trễ hơn một tiếng.

Sáng sớm, lúc Hạ Kiều đi ra khỏi phòng, Trì Tuyết Diễm vừa ăn xong bánh sandwich, đang thay giày ở cửa ra vào.

Bộ đồ ăn đã dùng được rửa sạch, một lần nữa trở lại trên kệ bát, những giọt nước trong veo nhẹ nhàng chảy qua chiếc đĩa sứ màu sắc tươi sáng, thái độ của người yêu nói lời tạm biệt với anh như thường lệ: "Chào buổi sáng, tôi đi trước nha."

Ngay sau đó, cậu rất dứt khoát xoay người rời đi.

Cuối tuần không thể không ở chung một chỗ, đến ngày làm việc, sự cần thiết gượng ép đã biến mất, việc ở chung về mặt thể xác trở nên rất ít ỏi.

Ngay cả thời gian rảnh rỗi cũng không cần phải thông báo cho nhau.

Ăn sáng vào những thời điểm khác nhau, đi ra ngoài làm việc, lái xe theo các hướng khác nhau.

Trên đường ngựa xe như nước, âm thanh ồn ào, đèn giao thông nhấp nháy.

Hạ Kiều ngồi sau không nhìn thấy đèn đỏ chói mắt phía trước, trong tay anh cầm một xấp văn kiện.

Trong sự yên tĩnh hiếm có, ánh mắt của anh lại chỉ lướt qua những dòng chữ chi chít, suy nghĩ lơ đãng.

Trong xe đặt hai túi hoa khô một trước một sau.

Luôn quanh quẩn trong hương hoa hồng nhàn nhạt, cho đến khi xe chạy vào bãi đậu xe ngầm của tòa nhà văn phòng, Hạ Kiều cũng chưa đọc xong đoạn đầu tiên của bản báo cáo trong tay.

Anh một mình đi thang máy lên trên, đi vào tầng lầu đặt công ty truyền thông Vạn Gia.

Công ty sắp di dời, tòa nhà văn phòng mới nằm đối diện phòng khám, đã bắt đầu cải tạo.

Trên đường đi, liên tục có nhân viên chủ động chào hỏi anh, mỉm cười chúc mừng anh mới cưới.

Vị Hạ tổng trẻ tuổi này tuy rằng không có kinh nghiệm gì, nhưng thái độ tương đối nghiêm túc, đối với công việc lớn nhỏ của công ty đều rất để ý, sẽ hỏi qua từng việc một.

So với Hạ Tiêu cực kỳ bận rộn trước đây, anh tốn nhiều tinh lực hơn cho công ty con có quy mô không quá lớn này.

Hơn nữa, Hạ tổng mới nhậm chức tỏ ra rất tôn trọng các nhân viên cấp cao đã làm việc từ đầu, không can thiệp vào công việc của bộ phận đang hoạt động bình thường, khi đưa ra quyết định sẽ cẩn thận lắng nghe ý kiến của cấp dưới, có thể nói là ông chủ hoàn mỹ.

Vì vậy, theo quan điểm của nhân viên, sự thay đổi quản lý này không phải là một điều xấu.

Bọn họ vốn còn lo lắng, vị Hạ tổng mới nhảy dù tới này, sẽ là kiểu phú nhị đại ăn chơi trác táng coi việc kinh doanh như trò đùa nữa chứ.

Dù sao quyết định đầu tiên sau khi tiếp nhận Công ty truyền thông Vạn Gia, là chọn địa điểm mới của văn phòng đối diện với nơi làm việc của người yêu, một việc làm khiến mọi người quá mức sợ hãi.

Thư ký đúng giờ ở cửa chào đón, tiếp nhận văn kiện trong tay Hạ Kiều, cũng không quên chúc phúc ông chủ vừa mới kết hôn.

Hạ Kiều ôn hòa đáp lời, cùng cô đi tới văn phòng của mình.

Thư ký có tham dự hôn lễ, trong giọng nói vẫn còn mang theo một tia mơ mộng: "Hạ tổng, đó thật sự là hôn lễ lãng mạn nhất mà tôi từng thấy, tình cảm của ngài và tiên sinh nhất định rất tốt, đáng tiếc cả lễ cưới đều không được đưa tin tức gì..."

Lần này, Hạ Kiều không trả lời.

Vừa vặn đi qua một phòng họp nhỏ, anh dời tầm mắt, tình cờ liếc mắt vào bên trong, lại bỗng dưng bước chậm lại.

Bên trong có hai người đang nói chuyện, một người là nhân viên thâm niên trong bộ phận âm nhạc, người kia đeo một cặp kính dày, ăn mặc rất bình thường, thậm chí có thể nói là tối tăm, thần thái cũng có vài phần e dè.

Hạ Kiều đã từng gặp cậu ta.

Người thanh niên chịu trách nhiệm giao tiếp với ban nhạc nước ngoài trong đám cưới.

Bên trong cánh cửa phòng khép hờ, truyền ra tiếng nói chuyện của hai người.

Giọng điệu nói chuyện của vị nhân viên khá đặc biệt, chậm rì rì: "... Phải mất vài ngày mới có thể trả lời cậu, nhưng hôm nay cậu mang theo cuộn băng tới, tôi rất ngạc nhiên."

Người kia thì có âm sắc rất độc đáo, giọng điệu mang theo nỗi chán chường khi gặp bạn cũ: "Tôi cũng không nghĩ rằng tôi có thể đi được bước đi này, có thể đột nhiên nhận ra, hoá ra cuộc sống cũng có thể là như vậy."

Tiếng trò chuyện nhàng bay lơ lửng vào hành lang.

Thư ký nhận thấy tầm mắt của sếp trực tiếp nhìn qua, chủ động nói: "Đây là một ca sĩ hôm nay mang bản Demo tới, đang nói chuyện với giáo viên trong bộ phận âm nhạc, bọn họ trước kia từng có hợp tác."

Trong giọng nói của Hạ Kiều không nghe ra được cảm xúc: "Tên anh ta là gì?"

"Đoàn Nhược." Khi cô trả lời, lộ ra một tia tiếc nuối, "Không biết ngài có từng nghe bài hát của anh ấy hay không, nói tới vẫn còn thấy rất đáng tiếc, mấy năm trước anh ấy....."

Nghe được cái tên quen thuộc này, bước chân Hạ Kiều rốt cục đã hoàn toàn dừng lại, ánh nắng đổ bóng trên sườn mặt góc cạnh sắc nét, ánh mắt cũng trở nên tối tăm không rõ.

Anh biết người này, cũng biết rõ đoạn quá khứ mà thư ký sắp kể ra.

Sau khi Đoàn Nhược trở thành ca sĩ nổi tiếng, những thăng trầm trong quá khứ của cậu ta đương nhiên cũng trở thành tin tức được lưu truyền rộng rãi.

Đoàn Nhược chính là một nhân vật chính khác trong truyện.

Nhưng cậu ta đáng lẽ không xuất hiện ở đây, vào lúc này.

Thậm chí không phải là dáng vẻ thế này.

Đoàn Nhược trong trí nhớ của Hạ Kiều không đeo kính, bình thường đối đãi với người khác hiền lành, khí chất nhu hòa, khi cầm micro giống như là biến thành người khác, thể hiện vẻ tự tin, hoàn toàn khác với sự nhát gan tầm thường vào lúc này.

Cho nên hôm đó ở lễ cưới, anh chỉ mơ hồ cảm thấy người này có chút quen mắt, theo bản năng nhìn thêm vài lần, nhưng không nhận ra.

Đoàn Nhược hiện tại, hẳn là còn vướng tranh chấp phức tạp với công ty môi giới cũ, mất đi quyền phát hành bài hát dưới tên mình, vì vậy mà tinh thần sa sút rất lâu, chỉ có thể làm những công việc khác liên quan đến âm nhạc để kiếm sống.

Ca sĩ thiên tài sáng tác non trẻ và dễ tin người, còn có đối tác hợp tác trước đó với các thủ đoạn vô liêm sỉ, không phải là một câu chuyện mới.

Về sau cuối cùng cậu ta cũng tỉnh ngộ, vừa khởi kiện đối tác mà mình từng vô cùng tín nhiệm và ỷ lại, vừa mạo hiểm bắt đầu phát hành ca khúc và đi hát, sau khi có danh tiếng nhất định, hợp tác với công ty truyền thông Vạn Gia cho ra một bài hát quảng cáo, cũng vì vậy mà quen biết Hạ Tiêu.

Đoàn Nhược là một nhạc sĩ tài năng, cũng là một ca sĩ có giọng hát thiên phú, chỉ là bị mắc kẹt trong vũng bùn sai lầm suốt một thời gian dài.

Mà bây giờ, cậu ta đã sớm lấy can đảm thoát khỏi vũng bùn lầy lội kia.

Công ty truyền thông Vạn Gia cũng đã đến tay Hạ Kiều.

Số phận kỳ lạ.

Giọng nói của thư ký thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng, nhìn thấy Hạ Kiều đứng ở cửa, nhân viên bộ phận âm nhạc và Đoàn Nhược gần như cùng lúc đứng dậy.

Thư ký đang định giới thiệu ông chủ ở bên cạnh, nhưng Đoàn Nhược chủ động nói với Hạ Kiều: "Tôi đã gặp anh."

Biểu hiện của anh ta có một chút kích động, tốc độ nói nhanh hơn, bên trong chứa đựng sự biết ơn và cảm thấy may mắn: "Tôi muốn nói cảm ơn anh, mặc dù có thể anh không biết tôi."

"Tôi đã tham dự đám cưới vào thứ Bảy, là nhân viên của ban nhạc." Anh ta nói năng hơi lộn xộn một chút, "Nhưng chuyện này không quan trọng..... Tôi chỉ muốn nói rằng tôi đã may mắn được chứng kiến đám cưới."

Đoàn Nhược thật ra có rất nhiều chuyện muốn nói, về rất nhiều bài hát mấy năm nay anh ta viết nhưng không được hát, về sự phóng túng và tự do được nhìn thấy trong đám đông từ xa, về một dáng vẻ khác của cuộc sống.

Nhưng trước mặt người lạ, cậu ta đã nhịn xuống, chỉ để lại lời cảm ơn chân thành: "Xin lỗi, tôi không lãng phí thời gian của anh nữa, chúc anh tân hôn vui vẻ."

Tổng giám đốc công ty vẻ mặt như bình thường yên lặng lắng nghe, sau đó nhẹ nhàng gật đầu nhận lấy lời chúc phúc này, nói một tiếng cảm ơn, tiếp tục đi về phía văn phòng.

Anh chàng ca sĩ vẫn ảm đạm không thổ lộ những lời giấu kín trong lòng, nhưng vào khoảnh khắc liên kết chàng thanh niên trong hôn lễ cùng với Đoàn Nhược, Hạ Kiều đã đoán được.

Là bởi vì Trì Tuyết Diễm.

Xoay chuyển vận mệnh của cuộc đời, thường cần một vài cơ hội.

Anh không biết cơ hội để Đoàn Nhược trong sách làm ra bước đi này là cái gì, nhưng cơ hội đến sớm ở trước mắt này, chính là hôn lễ của anh và Trì Tuyết Diễm.

Điều này vượt quá dự đoán của Hạ Kiều.

Anh ngồi vào bàn làm việc to rộng của mình, bắt đầu ngày làm việc hôm nay.

Thư ký lấy cuốn băng Demo kia ra, Hạ Kiều trầm mặc một lát, mới kêu cô phát lên.

Đó là bài hát trong ký ức.

Giai điệu cảm động và giọng hát độc đáo, chảy xuôi trong văn phòng yên tĩnh.

Làm anh nhớ tới hình tượng hăng hái sôi nổi trên sân khấu sau này.

Vào lúc này, Hạ Kiều bỗng nhiên phát hiện, trên con người Đoàn Nhược - người rốt cục sẽ trở thành ca sĩ nổi tiếng trong tương lai, thật ra có một chút bóng dáng của Trì Tuyết Diễm.

Mặc dù trong sách không có lễ cưới ảnh hưởng đến vận mệnh của cậu ta, nhưng người mà cậu ta ở trong sách muốn trở thành, vẫn là giống như Trì Tuyết Diễm, tự do thể hiện, không sợ ánh mắt người khác, dám thoát khỏi gông xiềng trói buộc.

Điều khác biệt chính là, Đoàn Nhược là sau này mới thay đổi, còn Trì Tuyết Diễm là trời sinh đã như thế.

Lục Tư Dực có nhận ra bóng dáng đó không?

Là "Trì Tuyết Diễm" mạnh mẽ khơi gợi nên tình cảm của hắn, dẫn đến thay đổi quỹ tích cuộc đời hắn, mặc dù sau đó lại phát sinh rất nhiều khúc mắc trắc trở, khiến hắn cực kỳ căm hận đối phương, nhưng rốt cuộc người kia đã để lại ấn tượng không thể nào xóa nhòa trong cuộc đời của hắn.

Nghĩ tới đây, Hạ Kiều rũ mắt xuống, nhẹ nhàng đóng nắp bút lại.

Anh không thể xác định.

Nhưng bất kể thế nào, giữa anh và Trì Tuyết Diễm lại có vấn đề khẩn cấp cần cùng nhau giải quyết.

Nói cho cùng, bọn họ cùng nắm giữ một bí mật, là bạn đời số mệnh đã định phải vĩnh viễn đứng cùng một phe.

Bạn đời.

Anh đặt cây bút mát lạnh sang một bên.

Bên ngoài cửa sổ văn phòng, dòng xe cộ trên đường liên tục không dừng, những người vội vã trên đường phố đang chờ đợi để băng qua.

Thời gian chậm chạp trôi qua, đèn đỏ cuối cùng đã chuyển sang đèn xanh.

Những người đi đường càng lúc tập trung lại càng đông, cuối cùng cũng có thể nhanh chóng đi về phía trước, như dòng thủy triều dày đặc lao sang phía bên kia mà không hề quay đầu lại.

Giờ nghỉ buổi trưa, Hạ Kiều gọi điện thoại cho Trì Tuyết Diễm.

Điện thoại được kết nối nhanh chóng.

"Bây giờ có rảnh không?" Anh gọi cậu, "Tiểu Trì."

"Ứng phó xong với đồng nghiệp, vừa ngồi xuống." Phía bên Trì Tuyết Diễm nghe có vẻ rất yên tĩnh, hẳn là ở một mình trong văn phòng, "Sao vậy?"

"Hôm nay tôi gặp một người, cậu ta là....."

Hạ Kiều nói được một nửa, lại dừng lại, hiếm khi có một chút lúng túng không biết nên miêu tả như thế nào.

Quỹ đạo của mỗi nhân vật đã trở nên không còn giống như trong cuốn sách.

Anh bỗng nhiên không muốn dùng từ nhân vật chính hoặc tình địch để mô tả Đoàn Nhược, cũng không muốn nhắc đến Lục Tư Dực lắm.

Trong khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, Trì Tuyết Diễm ở đầu dây bên kia tựa như thần giao cách cảm với anh, chợt loé lên suy nghĩ, chủ động hỏi: "Anh gặp được một nhân vật chính khác trong sách, tình địch của tôi, người mà Lục Tư Dực thích?"

"......" Hạ Kiều dừng một chút, mới đáp một tiếng, "Ừm."