Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế

Chương 22: A



Khi Trì Tuyết Diễm tỉnh lại, ánh sáng mờ nhạt trong phòng ngủ nhu hòa tràn vào tầm mắt, mang theo bóng tối màu xanh nhạt dịu dàng, giống như sương sớm mờ ảo.

Được bao bọc trong tấm chăn thoải mái, cậu lười biếng nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo, cậu đưa tay ra để chạm vào điện thoại di động đêm qua ném lên chiếc bàn bên cạnh giường ngủ.

Màn hình khóa đầy tin nhắn mới, hiển thị 10 giờ sáng.

Trì Tuyết Diễm có chút kinh ngạc.

Cậu cho rằng bây giờ là buổi sáng sớm trời còn tối, không nghĩ tới đã ngủ một giấc lâu như vậy.

Chỉ có thể đổ lỗi cho hiệu quả che nắng của rèm cửa phòng ngủ quá tốt.

...... Tuy nhiên, cậu không cảm thấy rằng tối hôm qua cậu đã rất buồn ngủ sau khi tắm xong, còn nhớ kéo rèm cửa trước khi đi ngủ.

Tầm mắt Trì Tuyết Diễm lướt qua tấm rèm cửa sổ khép lại rất kín, sau dó rơi xuống bó hoa hồng đặt trên bàn, áo sơ mi cậu tiện tay ném trên ghế không hề bừa bãi một chút nào, mà được gấp lại gọn gàng.

Chỉ có thể là Hạ Kiều.

Anh ta cũng là một người rất cẩn thận khi không có người ngoài.

Trì Tuyết Diễm theo bản năng nhìn sang bên phải.

Phía bên kia giường trống trơn, khăn trải giường vẫn phẳng phiu, nhiệt độ hơi lạnh, xem ra không có ai ngủ qua.

Cho nên cậu đã ngủ một mình suốt một đêm trong phòng ngủ chính.

Chiếc giường này thực sự thoải mái.

Hy vọng cái giường lớn mà cậu đã chọn kia, cũng thoải mái như vậy.

Trì Tuyết Diễm đứng dậy rửa mặt, thay quần áo xong đi ra khỏi phòng.

Ngôi nhà yên tĩnh, ánh nắng mặt trời chiếu sáng tất cả màu sắc rực rỡ trong ngôi nhà, bầu không khí ấm áp tràn ngập sự im ắng.

Phòng ngủ của Hạ Kiều đóng cửa lại, bên trong không có động tĩnh gì, chủ nhân căn phòng dường như còn đang ngủ.

Trì Tuyết Diễm lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay sau đó thả nhẹ bước chân.

Cậu vốn tưởng rằng Hạ Kiều sẽ thức dậy tương đối sớm, dù sao đêm trước đám cưới đã nghỉ ngơi không tệ, không thiếu ngủ như cậu.

Không biết tối hôm qua Hạ Kiều ngủ lúc nào.

Cậu đi vào nhà bếp, nơi được trang bị đầy đủ gia vị và các loại thực phẩm phổ biến, như thể ngôi nhà đã bắt đầu một cuộc sống ấm áp.

Trì Tuyết Diễm dự định nấu vài món ăn, qua loa gì đó cho bản thân.

Lúc cậu ở nhà luôn có một dì chuyên nấu cơm, tay nghề rất tốt, khiến cho một nhà ba người đều rất ít khi xuống bếp, cho nên cậu chỉ biết làm vài món đơn giản, hương vị không tốt cũng không xấu.

Nghĩ tới đây, Trì Tuyết Diễm lập tức nhớ đến dì Linh nấu cơm.

Trong ngôi nhà mới tạm thời không có người thuê đến để nấu ăn hoặc dọn dẹp, trưởng bối từng nhắc đến, nhưng hai người tìm cớ từ chối.

Bởi vì bất tiện, vẫn có người ngoài ở đây, không chừng có lúc sẽ quên che dấu, vô tình bại lộ tình trạng quan hệ thực sự của nhau.

Chưa nghĩ ra cách giải quyết vấn đề này.

Tóm lại, cậu không giỏi nấu ăn và lười nấu ăn.

Trì Tuyết Diễm không khỏi thở dài.

Nếu không tối nay cứ về nhà ăn tối vậy.

Kim đồng hồ chỉ mười một giờ, cửa phòng Hạ Kiều rốt cục mở ra.

Lúc đó Trì Tuyết Diễm đang nằm trên sô pha đọc sách, một quyển tiểu thuyết trinh thám vừa mới lấy ra khỏi thùng, được chuyển từ nhà cậu tới từ trước.

Ngày đầu tiên ở trong căn nhà tân hôn, giống như các bà mẹ đã hình dung trước, đầy đủ các chi tiết hàng ngày.

Cậu nghe thấy tiếng động của cửa phòng, ngẩng đầu nhìn qua, sau đó nhịn không được nở nụ cười.

Hạ Kiều rửa mặt xong, đổi sang áo tay ngắn rất có phong cách gia đình, là dáng vẻ tùy hứng mà Trì Tuyết Diễm thích.

Nhưng người trước mắt lại cho người ta có cảm giác không giống với mọi khi, không phải là vẻ ôn hòa ngây thơ mà anh hay nguỵ trang kia, cũng không phải là vẻ bình tĩnh lý trí trên thực tế.

Hạ Kiều đứng ở cửa phòng, nhìn ngôi nhà được trang trí tỉ mỉ, ánh nắng mặt trời dồi dào trong nháy mắt thắp sáng tầm nhìn, góc nghiêng của khuôn mặt anh tuấn được bao bọc bởi ánh nắng giữa mùa hè tràn vào từ cửa sổ, có vẻ rất ấm áp.

Dường như anh ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng bay lượn trong không khí, liền theo bản năng nhìn về phía phòng bếp, trong mắt là vẻ trong veo chân thật và mềm mại.

Cũng có thể là vẻ mờ mịt do ngủ chưa đủ.

Trì Tuyết Diễm không hiểu sao bị hình ảnh này làm cho hài lòng, cười chào hỏi anh: "Chào buổi trưa, hôm qua anh bị mất ngủ à?"

Hạ Kiều phục hồi tinh thần lại, liếc mắt nhìn về phía cậu, chậm nửa nhịp trả lời: "Một chút."

Sau đó mới là câu đáp lại cho lời chào: "Chào buổi trưa."

Trong giọng nói mang theo tiếng khàn nhẹ vừa mới tỉnh ngủ.

Không biết vì cái gì, Trì Tuyết Diễm càng muốn cười, cậu cười cong cả mặt mày, sách cũng ném sang một bên.

Bây giờ cậu không muốn đọc tiểu thuyết trinh thám phong cách lạnh lùng nữa.

Trì Tuyết Diễm cầm lấy điều khiển từ xa bật TV, tùy tiện tìm một bộ phim truyền hình để xem.

Hôm nay là chủ nhật, trước đây khi cậu ở nhà vào cuối tuần, chính là như vầy.

Thoải mái làm chuyện mình muốn, nhớ ra cái gì làm cái đó.

"Trong phòng bếp có bánh sandwich, anh lót dạ trước một chút."

Trì Tuyết Diễm lắc lắc điều khiển từ xa trong tay, giống như là đang dùng bữa ăn để trao đổi với người yêu đang sống cùng nhà: "Không xem tin tức, được không?"

Lúc cậu làm qua loa cho mình, cũng thuận tay chuẩn bị một phần cho Hạ Kiều còn đang ngủ.

Đó là phép lịch sự biểu hiện sự thân thiện với bạn cùng phòng.

Hạ Kiều nhìn thấy cái bánh sandwich có chút qua loa kia, đặt trong một cái đĩa xinh đẹp, bánh mì nướng mềm mại kẹp giăm bông và chà bông, không có mấy thứ tương đối phức tạp một chút như trứng tráng và cà chua thái lát, nhưng thoạt nhìn vẫn rất ngon.

Khi đi vào nhà bếp, anh trả lời với giọng ôn hoà, "Được."

Hôm nay không đọc tin tức.

Trên màn hình lớn TV trong phòng khách đang diễn một cảnh náo nhiệt, ánh sáng màn hình lấp lánh, âm thanh quanh quẩn khắp nơi, chiếc lò sưởi xinh đẹp ở bên cạnh trở thành đồ trang trí tao nhã vào mùa hè.

Trì Tuyết Diễm vẫn trong trạng thái lười biếng ngồi trên sô pha như cũ, ánh mắt nhìn màn hình, tay đang xoay một khối rubik 4x4, không biết là đang dùng phim truyền hình làm bối cảnh âm thanh, hay là đang dùng khối rubik như trái hạch đào để nghịch.

Cậu còn thuận miệng nói chuyện phiếm với Hạ Kiều.

"Lát nữa ra ngoài ăn cơm, hay là gọi đồ ăn giao tới?"

"Cậu có muốn đi đến nhà hàng không?" Hạ Kiều hỏi, "Hoặc là cũng có thể ăn ở nhà."

Để tránh đối phương hiểu lầm, anh nhanh chóng nói thêm: "Tôi có thể nấu ăn, hương vị hẳn là được."

Vấn đề ba bữa ăn đột nhiên được giải quyết dễ dàng, Trì Tuyết Diễm không khỏi quay đầu nhìn anh một cái, nói với vẻ tán thưởng: "Tôi không kén ăn."

Hạ Kiều liền mua đồ ăn trên điện thoại di động, trong lúc chờ giao hàng, ngồi ở đầu kia sô pha, lột bưởi.

Trong nhà bếp có rất nhiều trái cây tươi, anh đã chọn loại trái cây có hương vị thanh mát nhất, thích hợp ăn trước bữa ăn.

Trì Tuyết Diễm ở bên cạnh lại một lần nữa xoay xong khối rubik trong tay, đang định đặt sang một bên, đổi sang làm chuyện khác, dường như được khối rubik gợi ý, đột nhiên quay đầu hỏi Hạ Kiều: "Người kia tên là Phương gì?"

Cậu lại nhớ tới Phương Thời Nhĩ.

Chiếc đồng hồ tinh xảo trên tường vừa vặn phát ra một tiếng chuông thanh thoát, từ số 11 đi tới số 12, đúng giữa trưa.

"Cái gì Phương gì?"

"Người đánh nhau với anh đó, tên là Phương gì?"

Trong tiếng ồn ào của phim truyền hình, Hạ Kiều chuyên tâm lột bưởi dường như không nghe rõ, ngơ ngác hỏi ngược lại: "Cái gì?"

"......" Trì Tuyết Diễm buông tha việc lằng nhằng câu hỏi với anh, ngữ khí rất tùy tiện, "Quên đi, không sao cả, coi như cứ gọi gã là Phương gì đó đi."

Hạ Kiều thu hồi tầm mắt nhìn chằm chằm đồng hồ, động tác trên tay không thay đổi: "Ăn bưởi không?"

"Chua không?"

"Không chua, rất ngọt."

Trì Tuyết Diễm buông khối rubik xuống, vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn."

Thịt bưởi từng múi từng múi, quả nhiên tỏa ra vị ngọt ngào tươi mát kéo dài.

Bữa trưa được phục vụ ngay sau đó cũng đặc biệt ngon.

Mặc dù cậu hầu như không kén ăn, nhưng cậu vẫn luôn có sự thiên vị đối với hương vị của món ăn.

Món ăn Hạ Kiều nấu bất ngờ rất hợp khẩu vị của cậu.

Khoảng thời gian tiếp theo cũng trải qua yên bình giống vậy.

Trì Tuyết Diễm một lần nữa nhặt quyển tiểu thuyết trinh thám kia lên, lật đến cuối cùng xem xong hung thủ là ai, sau đó tìm một bộ phim kinh dị mới nhất xem, nửa chừng còn ra ngoài giúp bạn bè một việc.

Hạ Kiều mới tiếp xúc với công ty gia đình, có rất nhiều báo cáo để xem, nhưng sau đó cảm thấy mệt mỏi, anh buông công việc trong tay xuống, cùng Trì Tuyết Diễm xem phim kinh dị.

Buổi tối, họ ăn tại một nhà hàng có danh tiếng tốt gần đó, cùng đi bộ sau bữa ăn, về nhà nghỉ ngơi một chút và đi vào phòng riêng của mỗi người.

Dưới cùng một mái nhà, hai người đều làm việc của mình, thỉnh thoảng gặp nhau.

Một ngày với bầu không khí thoải mái và hài hòa.

Thoải mái đến mức dường như không có một chút ràng buộc ái muội nào.

Bởi vì vở kịch đã kết thúc.