Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế

Chương 28: A



Lá phong trên khắp con đường chuyển đỏ rất nhanh.

Theo ý thu ngày càng nồng đậm, phong cảnh mà mỗi ngày Trì Tuyết Diễm nhìn thấy ở bên ngoài cửa sổ phòng khám, đều có sự khác biệt nho nhỏ.

Nhờ vào ống nhòm Hạ Kiều tặng, cậu có thể nhìn thấy chính xác có bao nhiêu lá phong đã đỏ trên một cái cây nào đó.

Điều này cũng tăng thêm vài phần mới mẻ, cho mùa thu định kỳ đến hàng năm bên ngoài phòng khám.

Tuy rằng Trì Tuyết Diễm nhận ống nhòm, nhưng cũng không dùng nó để xem cửa sổ văn phòng của Hạ Kiều.

Cậu không muốn xâm phạm quyền riêng tư của nhau.

Làm kinh doanh luôn có những mối giao tiếp phức tạp giữa các cá nhân, nhiều khi thậm chí còn được gọi là bí mật thương mại.

Ngược lại, cửa sổ phòng khám của cậu mãi mãi cũng chỉ có những đứa trẻ ra vào và chiếc ghế nha khoa, không có sự riêng tư cá nhân nào, vì vậy cậu không ngại Hạ Kiều nhìn thấy.

Từ ngày nghe kế hoạch dự án và ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại nhìn thấy hai kính viễn vọng, Trì Tuyết Diễm sinh ra một loại cảm giác ngày càng rõ ràng.

Ngay cả khi bỏ qua những điều chưa biết bí ẩn đó, cậu cũng cảm thấy Hạ Kiều là một người thú vị.

Giống như cách thức tặng ốm nhòm.

Hạ Kiều không phải là trực tiếp đưa cho cậu một cái, mà là lẳng lặng để xuống hai hộp ống nhòm mới tinh, nói cho cậu biết câu chuyện liên quan đến sự thay đổi trong tầm nhìn của hai người, đồng thời cho cậu toàn quyền tự do lựa chọn và quyết định.

Nếu Trì Tuyết Diễm trực tiếp làm như không phát hiện, vậy hiển nhiên kể từ đó anh sẽ đem hai cái ống nhòm này làm vật trang trí, sẽ không sử dụng.

Nếu Trì Tuyết Diễm chủ động nhận lấy, có nghĩa là Hạ Kiều cũng được tự do nhìn lại, cái ống nhòm kia cũng sẽ được tháo ra.

Giao tiếp giữa bọn họ dường như vẫn luôn như vậy, không cần nhiều lời, chỉ cần một cái nhìn hoặc một động tác là có thể đã hiểu nhau.

Trì Tuyết Diễm thích dáng vẻ nghiêm túc và lý trí hướng nội trên người Hạ Kiều, chúng ở mức độ cực kỳ cao.

Cũng ở mức độ cực kỳ cao giống như Tô Dự sau khi thất tình vừa khóc vừa cười lôi kéo một bạn học xa lạ lải nhải ba tiếng đồng hồ.

Mà vừa vặn cậu lại đánh giá cao những tính cách khác thường này.

Nếu như cậu và Hạ Kiều không phải là quan hệ thỏa thuận kết hôn, thì xác suất cao sẽ trở thành bạn bè có quan hệ rất tốt.

...... Tuy nhiên, ngay cả khi đã kết hôn theo thỏa thuận, dường như cũng không ảnh hưởng đến việc trở thành bạn bè.

Có lẽ còn có thể làm cho mối quan hệ thật sự lạnh lẽo này trở nên thoải mái thú vị hơn một chút.

Sống cùng nhà với một người có tính cách tương tự trong một thời gian dài, dần dần trở thành bạn bè là một điều hợp lý.

Huống hồ, Trì Tuyết Diễm không còn ôm bất kỳ suy nghĩ đặc biệt nào đối với Hạ Kiều nữa.

Khi giữa người với người chỉ là bạn bè kết giao đơn thuần, không liên quan tới tính hướng, vậy chỉ liên quan đến tình yêu.

Trì Tuyết Diễm hôm nay nhìn ra, Hạ Kiều và Tô Dự không có gì khác nhau.

Một người rất động, một người rất tĩnh, đều phù hợp với các tiêu chuẩn thú vị trong lòng cậu.

Cho nên Trì Tuyết Diễm đã hai tuần không trở về nhà mình ở.

Dù sao ba mẹ - rốt cục cũng được hưởng thụ thế giới hai người đã lâu không thấy - cũng cảm thấy cậu là bóng đèn.

Còn không bằng ở cùng bạn bè nói chuyện phiếm, đỡ bị ghét bỏ.

Hôm nay là ngày chương trình quảng cáo trọng điểm đầu tiên được sản xuất, phát sóng trên đài truyền hình, từ sau khi Hạ Kiều tiếp nhận Công ty truyền thông Vạn Gia

Buổi tối sau khi tan tầm, cơm nước xong, Trì Tuyết Diễm và Hạ Kiều cùng nhau ngồi trên sô pha, chờ TV phát đến chương trình quảng cáo kia.

Đây là cậu chủ động hỏi, cũng chủ động đi từ trong phòng ra đề nghị muốn xem.

Trì Tuyết Diễm thường chủ động vươn tay ra như thế này với người mà cậu cảm thấy hứng thú.

Cậu hiếm khi che giấu cảm xúc của mình, muốn làm gì thì sẽ làm nấy, cho dù đó là xuất phát từ sự thú vị, nhàm chán, tin tưởng, ghê tởm, hoặc là sự rung động hiếm thấy nhất.

Hiện giờ, cậu vui mừng cho sự nghiệp của Hạ Kiều với tư cách là bạn bè, chứ không phải là người yêu theo thoả thuận xưa nay luôn thờ ơ với chuyện này.

Mặc dù ngoài cửa sổ đã là mùa thu mát mẻ, phòng khách được trang trí ấm áp của ngôi nhà mới, lại là lần đầu tiên nhuốm vẻ ấm áp và náo nhiệt thực sự vào buổi tối.

Sô pha rộng rãi mềm mại, ánh sáng màn hình lấp loé, trên bàn trà tùy ý bày hai ly nước ép bưởi có đá.

Cách thời gian phát sóng còn một phút, Hạ Kiều nhìn thấy người ngồi bên cạnh uể oải cầm điều khiển từ xa, chu đáo điều chỉnh âm lượng lên mức tối đa trong giới hạn chấp nhận được.

Cậu đã rất nghiêm túc mong đợi sự xuất hiện của chương trình quảng cáo đó.

Màn hình điện thoại di động bị bỏ lại trên bàn trà tiếp tục sáng lên, liên tục nhảy ra tin nhắn mới.

Trì Tuyết Diễm chỉ nhìn lướt qua, thấy rõ rồi là dời mắt đi, còn cố ý lật màn hình xuống, đỡ phải nhìn thấy nó sáng lên.

Hạ Kiều nhìn động tác dường như đã thành thói quen của cậu, theo bản năng hỏi: "Không cần trả lời tin nhắn sao?"

"Tạm thời không cần." Trì Tuyết Diễm thuận miệng nói, "Tôi hiện tại chính là một cái hốc cây, có đáp lại hắn cũng không xem, chỉ lo tự mình nói."

Hạ Kiều không biết "hắn" trong lời nói này là ai, nhưng đó là giọng điệu nói chuyện có thể tiếp tục hỏi tới.

Nhưng không đợi anh hỏi tiếp, đoạn quảng cáo đã bắt đầu.

Chất giọng độc đáo và giai điệu cảm động, vang vọng trong ngôi nhà hiếm khi ấm áp.

Hạ Kiều đã xem qua rất nhiều lần các phiên bản khác nhau của đoạn quảng cáo này, rất quen thuộc với từng chi tiết trong đó.

Anh biết khi nào người trong hình sẽ bắt đầu nói chuyện, biết từng động tác tiếp theo của các diễn viên, biết trong bài hát quảng cáo mới sáng tác do Đoàn Nhược hát, lời bài hát cảm động nhất là câu nào.

Vì vậy, anh đã thất thần.

Người bên cạnh đang nhìn màn hình phía trước không chớp mắt, không hề phát hiện có ánh mắt rơi trên người mình.

Đèn trần màu vàng ấm áp cùng với những mảng sáng tối đầy màu sắc, khiến làn gió tựa như không bao giờ nắm bắt được đó, neo đậu ngắn ngủi trên một mảnh lá phong đỏ nho nhỏ.

Màu tóc phô trương thường ngày bị buổi tối lây nhiễm, nhìn có vẻ sẫm màu hơn, khiến người ta nhớ tới gương mặt ngây ngô chỉ nhìn thoáng qua trên tấm áp phích ở quán bar, mái tóc đen mềm mại và trong trẻo.

Bài hát vẫn đang tiếp tục.

Đây là câu hát cảm động lòng người nhất.

"...... Đến gần em từ nơi xa xôi nhất."

Điệp khúc đến đây hoàn toàn kết thúc, chỉ còn lại tiếng nhạc phai nhạt dần trong không khí.

***

Đoàn Nhược ngồi trước máy tính nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, cậu cầm lấy ly uống nước, giảm bớt sự căng thẳng khi vừa hát xong một bài hát mới.

Trên màn hình liên tục nhảy ra các câu khen ngợi, số lượng không nhiều lắm, nhưng đều tràn đầy niềm vui chân thành.

Đã từng nổi danh một thời, có không ít người thích bài hát của cậu, sau vài năm im lặng, vẫn có một số người hâm mộ trung thành chờ đợi cậu trở về, gửi đi một tin nhắn cá nhân chân thành, cho tài khoản ca sĩ từ lâu đã không có động thái gì mới.

Vì vậy vào buổi tối đoạn quảng cáo phát sóng, Đoàn Nhược đã chọn dành thời gian cho những người hâm mộ vẫn còn nhớ tới cậu.

Cậu đã hát bài hát này cho họ, tên bài hát là《ĐẾN GẦN》.

Không phải bài hát lúc đầu cậu mang đến Công ty truyền thông Vạn Gia.

Bài hát đó đã được công nhận, trong những năm qua cậu tích luỹ được không ít bài hát đều đã được công nhận, đổi lấy một hợp đồng ưu đãi thỏa thuận hợp tác lâu dài.

Nhưng bất kể là Đoàn Nhược hay là nhân viên của bộ phận âm nhạc, đều cho rằng bài hát mới nhất của anh là hay nhất, cho nên nhất trí quyết định dùng bài《ĐẾN GẦN》để làm nhạc nền cho đoạn quảng cáo đó.

Cuộc sống của cậu trong một thời gian ngắn đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, cảm xúc khó có thể mô tả bằng lời này trở thành nguồn cảm hứng, được viết thành bài hát này.

Nó đến từ sự ngẫu nhiên của số phận.

Trong thời gian viết bài hát mới, Đoàn Nhược vẫn luôn suy nghĩ, nếu cậu không nhận được công việc trong đám cưới đó, nếu cậu không đề nghị dùng nghệ danh, nếu như hết công ty này đến công ty khác từ chối cậu, nếu cậu còn phải mất một thời gian dài nữa mới quyết định vực dậy tinh thần...

Nếu cậu tiếp tục tuyệt vọng một cách lãng phí lâu hơn nữa, cậu không biết mình sẽ trở thành thứ gì.

Vượt qua sự xui xẻo khi bị phản bội bởi người mà mình tin tưởng, cuối cùng cậu đã có được may mắn một lần nữa.

Người hâm mộ hào hứng thảo luận về bài hát mới được mua bởi công ty lớn trên khung hình trò chuyện, thảo luận về chất giọng không thay đổi và khả năng hát tiến bộ của cậu, và cũng thảo luận về cái tên mới có phần buồn cười khi cậu lần đầu tiên nghe.

Đoạn Nhược ở cuối màn hình, vẻ mặt đã bớt ngại ngùng một chút, cậu bèn chủ động mở hộp thoại ra, nói chuyện phiếm với những người hâm mộ gần như là bạn cũ này.

"Tôi rất thích cái tên mới này, tôi nhớ trước kia có người gọi tên tôi dưới sân khấu, đôi khi cũng sẽ gọi nhầm thành Đoạn Lạc, mọi người xung quanh đều cười."

"Bây giờ thì không sao nữa rồi, bởi vì gọi tên nào cũng đúng."

Trong các dòng chữ trên màn hình tràn đầy tiếng cười, chất giọng độc đáo lặng lẽ kể lại, giao cho họ sự chân thành.

"Tôi vẫn là tôi, nhưng cũng không còn là tôi nữa."

"Cuộc sống của tôi đã có một khởi đầu mới, tôi đang cố gắng đến gần với sự tự do, đến gần hơn với những gì tôi đã mất."

"...... Cũng đến gần với các bạn đã xa cách từ lâu."