Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế

Chương 7: A



Tản bộ xong, về đến bên ngoài cổng nhà, Trì Tuyết Diễm nhìn Hạ Kiều lái xe rời đi, đứng im lặng ở ven đường lười biếng vẫy tay chào tạm biệt anh.

Chờ tiếng động cơ xe hoàn toàn đi xa, làm đủ thể hiện bề ngoài rồi, cậu mới quay người đi vào nhà.

Trong nhà tràn ngập mùi hoa hồng nồng đậm, dì Linh trước khi hết giờ làm việc đã dời đám hoa ra ban công, nói chờ gió hong khô là có thể làm thành túi thơm, đừng lãng phí nhiều hoa như vậy.

Trì Tuyết Diễm vừa vào phòng, liền nhìn thấy mẹ cố ý ở lại phòng khách chờ mình.

Hàn Chân Chân đang dựa vào sofa đắp mặt nạ, giọng điệu buôn chuyện hỏi cậu: "Nhẫn có đẹp không? "

Thật ra cậu còn chưa mở cái hộp nhung kia ra, chỉ đành qua loa vài câu: "Cũng được, tạm thời đeo một chút, sau này lại đổi."

Hàn Chân Chân ờ một tiếng, đổi đề tài khác: "Hai đứa đi cùng nhau, nhìn còn rất xứng đôi đó."

Trì Tuyết Diễm quá hiểu bà, bật cười nói: "Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn nói cái gì?"

"Không có gì." Hàn Chân Chân nhỏ giọng nói, "Hạ Kiều thoạt nhìn là một đứa trẻ ngoan, nhưng lỡ mà ở chung không tốt, con cứ xử lý nó, mẹ và ba con cũng xử lý nó cùng với con."

Bà nói rất nhanh, như thể là không muốn con trai cảm thấy ghét bỏ, lại chuyển sang hỏi: "Đi đăng ký vội vàng như thế, vậy hôn lễ còn muốn hay không? Con có muốn làm không?"

"Muốn." Trì Tuyết Diễm kiên nhẫn trả lời bà, "Chúng con còn chưa nghĩ ra phong cách nào, mẹ thích loại nào?"

Với nền tảng gia đình hai bên, đám cưới tất nhiên sẽ không tổ chức một cách lặng lẽ.

"Mẹ phải suy nghĩ thật kỹ, hiện giờ có quá nhiều trò mới." Hàn Chân Chân cuối cùng cũng vui vẻ một chút, lẩm bẩm, "Đúng rồi, mẹ phải đi tìm người coi ngày tốt."

Nhìn ra được sự lo lắng và luyến tiếc phía sau vẻ mặt thoải mái của mẫu thân, Trì Tuyết Diễm hiếm khi không phản đối hành động mê tín dị đoan của bà.

Cậu vào bếp hâm nóng sữa, đặt trước mặt Hàn Chân Chân, sau đó cẩn thận cắm ống hút: "Đắp mặt nạ xong đi ngủ sớm, con lên lầu tắm trước."

Buổi tối yên tĩnh trở lại, người mẹ nằm trên sô pha vẫy vẫy tay chào đứa con trai đột nhiên có bạn đời: "Diễm Diễm, chúc ngủ ngon."

Trì Tuyết Diễm cầm hộp nhẫn nhỏ nhắn cứng cáp trong lòng bàn tay, dỡ bỏ sự bất cần phòng túng thường ngày, ngoan ngoãn đáp lại: "Chúc ngủ ngon, mẹ."

Một ngày dài và đặc biệt cuối cùng đã kết thúc.

***

Trì Tuyết Diễm nhân dịp cuối tuần, ngủ một hơi đến lúc mặt trời lên cao ba sào.

Ngày hôm sau thức dậy, cậu nói muốn đi tìm Hạ Kiều, Hàn Chân Chân đã khôi phục bộ dáng trước đây lập tức xua xua tay đuổi cậu ra cửa.

Băng qua những con phố quen thuộc, Trì Tuyết Diễm một mình bước vào quán bar SCA nơi còn chưa lên đèn.

Vẫn chưa tới giờ làm việc, trong quán không có khách, chung quanh để lại vết tích sau trận vui cuồng loạn, Vương Thiệu Kinh vịn thang, nhân viên quán bar đứng ở phía trên đang cẩn cẩn thận thận lột tấm áp phích phim.

Vạt áo blouse trắng của bác sĩ đại phản diện được cuộn lại, đặt trong một cái ống đựng áp phích sâu hoắm.

Vương Thiệu Kinh nhìn thấy anh đến, có chút kinh ngạc: "Ban ngày ban mặt, vắng khách nha."

Trì Tuyết Diễm cười cười: "Qua đây ngồi một chút."

Một lần nữa đi đến cái nơi từng có ý nghĩa vui vẻ và thư giãn này, tâm trạng đã hoàn toàn khác biệt.

Đây là điểm khởi đầu cho sự xoay chuyển đột ngột trong số phận của mình.

Cậu ngồi xuống trước quầy bar, Vương Thiệu Kinh bận rộn xong công việc trong tay, đi tới tự mình tiếp đãi cậu: "Uống chút gì không?"

Trên quầy bar đặt một cái hộp giữ đồ, bên trong đều là các loại đồ vật linh tinh như điện thoại di động, kính mắt, chìa khóa, Trì Tuyết Diễm nhìn lướt qua, đáp lại: "Tùy ý."

"Vậy thì cho cậu một ly thất tình đặc biệt." Vương Thiệu Kinh trêu ghẹo nói, "Bình thường chỉ có người thất tình mới có thể gọi, cậu là ngoại lệ."

Động tác của hắn thuần thục pha rượu, lải nhải kể chuyện vặt: "Rạng sáng hôm qua chơi điên xong rồi, đến sáng mới nghỉ ngơi, bây giờ đã lớn tuổi, tôi ngủ một ngày mới ổn định lại, vừa trở về lại giống như ông chủ tiệm cầm đồ, chờ đám nhóc này tới cửa tìm lại đồ bị mất. Đúng rồi, hôm đó ngược lại cậu về sớm, lần đầu tiên trong mấy năm nay rời đi trước khi kết thúc, bận công chuyện à?"

Vương Thiệu Kinh nói tới đây, nhẹ nhàng đẩy cái ly lên trước mặt cậu, rốt cục thay bằng giọng điệu đứng đắn, ân cần hỏi thăm bạn cũ rõ ràng có tâm sự: "Tiểu Trì, xảy ra chuyện gì vậy?"

Nghe thấy xưng hô này, trên gương mặt Trì Tuyết Diễm xẹt qua một tia cảm xúc phức tạp, cậu đưa tay cầm ly rượu thuỷ tinh, trên ngón tay trắng nõn thon dài còn chưa có dấu vết đeo nhẫn.

"Nói không được." Trì Tuyết Diễm thấp giọng nói.

Cậu chỉ là có một chút mờ mịt.

Kiểu mờ mịt từ từ sinh ra sau khi tạm thời tránh được sóng to gió lớn, nhìn chằm chằm vào mặt biển đã phẳng lặng.

Trì Tuyết Diễm không biết lần sóng gió tiếp theo sẽ đến khi nào, càng không biết chúng có thật sự đến hay không.

Nhưng cuộc sống của cậu đã thay hình đổi dạng không thể phục hồi trở lại, phải cùng người yêu xa lạ tay trong tay tiến lên phía trước, phải ra sức lừa gạt người nhà thân thiết nhất.

Mặc dù cậu thường theo đuổi sự mới lạ, mặc dù cậu đã cố gắng thuyết phục bản thân, điều này là cần thiết, nhưng không thể tránh khỏi trong một vài khoảnh khắc nảy sinh nghi ngờ sâu sắc.

Tất cả những gì cậu đang làm bây giờ có đúng không?

Vương Thiệu Kinh quan sát vẻ mặt u buồn mờ mịt của cậu, hiểu rõ nói: "Cậu muốn nói chuyện thì gọi tôi, nếu không muốn thì cứ uống rượu thoải mái, tôi sẽ nhớ gọi xe đưa cậu về, cố hết sức không để cậu nằm dài ở đây đến khi trời tối."

Trì Tuyết Diễm nhếch khóe môi, cười nói: "Được."

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: "Có ai ở đây không?"

Vương Thiệu Kinh thành thục cao giọng trả lời: "Tìm đồ vật phải không? Vào đi!"

Cửa lớn đẩy ra rồi khép lại, người xa lạ đi đến bên quầy bar, nói với Vương Thiệu Kinh: "Xin chào, tối thứ sáu tôi và bạn bè tới đây, hôm nay mới phát hiện bị mất một chùm chìa khóa phòng thí nghiệm trường học, đúng lúc anh ấy về nhà, cho nên tôi thay anh ấy tới tìm thử trước."

Vương Thiệu Kinh chỉ chỉ hộp giữ đồ ở bên cạnh: "Đều ở trong đây hết, sau khi tìm được phải đăng ký số điện thoại của cậu và thứ đã lấy, nhỡ đâu xem lại phát hiện lấy nhầm."

"Được, cám ơn."

Trì Tuyết Diễm nhìn chằm chằm vào ly thủy tinh trước mặt mình đến xuất thần, không để ý động tĩnh xung quanh.

Cho đến khi đối phương chủ động lên tiếng gọi cậu: "Trì Tuyết Diễm?"

Trì Tuyết Diễm bỗng dưng cứng đờ, sau đó nhận ra giọng nói của người xa lạ này có chút quen tai.

Cậu quay đầu, nhìn thấy chàng trai cao lớn khí chất lãnh đạm xa cách kia.

Lục Tư Dực nhìn thấy vẻ mặt bỗng nhiên trở nên kinh ngạc của người trước mắt, khựng lại một chút: "..... Tôi chắc là không nhớ sai tên đâu nhỉ?"

Lục Tư Dực ngoại hình xuất chúng thường xuyên được người ta bắt chuyện, cơ bản là quay đầu sẽ quên ngay, tối hôm đó bị bạn bè kéo đến quán bar xem phim kinh dị, hắn cúi đầu tính toán công thức khó giải trong đám người vui chơi cuồng loạn, có một người tóc đỏ xa lạ đưa cho y một cái bảng viết, tán gẫu vài câu.

Hắn vốn không để trong lòng, nhưng sau khi hai người trao đổi tên tuổi, vẻ mặt đối phương tựa hồ có chút thất hồn lạc phách, lập tức qua loa kết thúc đối thoại, cảm giác quái dị vi diệu này ngược lại để lại ấn tượng cho hắn.

Lúc này nhìn thấy Trì Tuyết Diễm ban ngày ngồi trong quán bar uống rượu, Lục Tư Dực nhíu nhíu mày, chủ động nói: "Hôm đó anh không sao chứ?"

Trì Tuyết Diễm giật mình mấy giây, mới mở miệng nói: "Không có, tôi không sao."

Sóng gió đột ngột ầm ầm giáng xuống mặt biển.

Cậu đã cố gắng hết sức để duy trì vẻ bình tĩnh bên ngoài, giả vờ thoải mái hàn huyên: "Anh đang tìm kiếm thứ gì hả?"

Cùng lúc đó, Trì Tuyết Diễm nhẹ nhàng đẩy ly thủy tinh trong tay vào phía trong quầy bar.

"Ừ." Lục Tư Dực gật gật đầu, "Bạn tôi làm mất chìa khóa."

Nhìn thấy nửa ly rượu được đẩy tới, Vương Thiệu Kinh ngầm hiểu, lúc này đưa tay lục lọi trong hộp giữ đồ, tùy ý cầm một chùm chìa khoá, nói với Lục Tư Dực nói: "Cậu nhìn xem có phải chùm chìa khóa này không? "

Mỗi lần Trì Tuyết Diễm bị người lạ xán tới tán gẫu làm phiền đến mức muốn trực tiếp động thủ, thì sẽ làm ám hiệu này với anh ta.

Sự chú ý của Lục Tư Dực theo đó dời đi: "Không phải, chỉ treo hai chìa khóa."

"Hai cái... Ồ, tôi nhìn thấy rồi, là chùm này."

Tiếng kim loại va vào nhau leng keng, Lục Tư Dực cúi người viết tên đồ vật và phương thức liên lạc trong sổ đăng ký.

Sau đó hắn buông bút xuống, hỏi Vương Thiệu Kinh: "Ở đây có thường xuyên tổ chức sự kiện như tối hôm đó không?"

"Buổi xem phim của SCALPEL hả?" Vương Thiệu Kinh cười tủm tỉm nói, "Hàng năm sẽ tổ chức vào ngày kỷ niệm bộ phim được công chiếu, vào ngày kỷ niệm những cảnh tử vong kinh điển trong phim, cũng vào lúc tôi đặc biệt muốn ôn lại thêm một lần."

Lục Tư Dực lời ít ý nhiều: "Tôi có thể xem thông báo sự kiện ở đâu?"

"Trong vòng bạn bè của tôi." Vương Thiệu Kinh sảng khoái lấy điện thoại di động ra kêu hắn thêm bạn tốt, trêu chọc nói, "Tôi có chút ấn tượng với cậu, còn tưởng rằng cậu không có hứng thú với bộ phim này."

Lục Tư Dực không phủ nhận, thẳng thắn nói: "Bầu không khí đó giúp mở ra ý tưởng."

Làm xong việc, hắn lịch sự nói lời tạm biệt với ông chủ quán bar mới quen và Trì Tuyết Diễm, cầm chìa khóa xoay người rời đi.

Chờ sau khi hắn đi rồi, Vương Thiệu Kinh lắc lắc điện thoại di động với Trì Tuyết Diễm, cảm khái một câu: "Nhìn vòng tròn bạn bè của cậu ta hẳn là một nghiên cứu sinh, tất cả mọi người lúc điên còn có thể nghĩ tới những thứ này, đủ trâu bò."

"Hôm đó hình như cậu rất hứng thú với cậu ta, tôi còn nghĩ thầm, thì ra cậu thích kiểu này." Vương Thiệu Kinh tò mò nói, "Sao hôm nay nói hai câu đã thấy phiền rồi? Khẩu vị thay đổi nhanh như vậy?"

Theo động tác của anh ta, trang cá nhân bạn tốt trên màn hình phát ra ánh sáng, tất cả mọi thứ về Lục Tư Dực tựa như gần trong gang tấc, lắc lư một cách nguy hiểm.

Trì Tuyết Diễm gần như dời mắt đi ngay lập tức, khẽ nói: "Chắc là vậy."

Cậu đột nhiên nhớ tới quán lẩu ồn ào, Hạ Kiều nghiêm túc kể cho cậu nghe chi tiết câu chuyện dùng làm chứng cứ, đoạn ký ức liên quan đến sinh nhật năm tuổi, liên quan đến tình yêu đó.

Còn có tối hôm qua cùng Hạ Kiều nắm tay nhau tản bộ, thỉnh thoảng có tiếng ve kêu trong bụi cây im lìm.

Hiện thực không thể nghi ngờ và tương lai hư ảo khó phân biệt, đột nhiên đan xen thành một vùng biển sâu không đáy.

Trì Tuyết Diễm cứ ngồi yên lặng như vậy, ly rượu thất tình trong tay trước sau vẫn chưa uống hết, cho đến khi trên thân ly lấp lánh nhiễm cảnh đêm tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ.

Quán bar dần dần trở nên náo nhiệt, cậu im lặng đứng dậy rời đi.

Cũng đứng dưới tấm biển hiệu neon, Trì Tuyết Diễm lần thứ hai gọi số điện thoại kia.

Đối phương rất nhanh kết nối.

Giọng Hạ Kiều vọng vào tai rõ mồn một, vẫn mang theo khí tức ôn hòa: "Tiểu Trì?"

Trong nháy mắt này, trong lòng Trì Tuyết Diễm dâng lên một cảm xúc khó hiểu, cậu nắm chặt điện thoại di động, thẳng thừng đặt câu hỏi: "Trong sách lần thứ hai tôi nhìn thấy Lục Tư Dực, là ở đâu?"

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng trong chốc lát, dường như đang suy nghĩ, giọng nói vang lên một lần nữa trở nên thận trọng hơn: "Một quán bar."

Một quán bar.

Ngón tay Trì Tuyết Diễm suýt nữa buông lỏng ra, cậu dùng hết sức lực đè mạnh lên thân máy bóng loáng, nói từng chữ một: "Anh phải nói cho tôi biết chuyện tiếp theo xảy ra, tôi phải biết toàn bộ chi tiết của câu chuyện."

Hạ Kiều còn chưa mở miệng, cậu tiếp tục nói: "Tôi lại nhìn thấy Lục Tư Dực, ở quán bar, tình cờ gặp."

Cậu nói ra ba chữ tình cờ gặp này rất nhẹ.

Trong căn phòng có ánh đèn vàng ấm áp, Hạ Kiều đang ngồi trước máy tính nghe điện thoại, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên.

Anh không hỏi nữa, giọng điệu trầm ổn nói: "Được, lát nữa gặp mặt?"

Trong giọng nói của Trì Tuyết Diễm mơ hồ lộ ra vẻ mệt mỏi: "Đã quá muộn, ngày mai đi."

Hạ Kiều hiểu tâm trạng hỗn loạn của cậu lúc này, sau khi hẹn gặp vào tối mai, trong ống nghe liền rơi vào sự im lặng thật lâu.

Ngay khi anh cho rằng Trì Tuyết Diễm đã quên cúp điện thoại, thì bỗng nhiên nghe thấy đối phương lại mở miệng nói: "Anh từng nói tôi phá sản, bị cô lập hoàn toàn, sau đó chết đi, mà khi đó tôi làm việc ở công ty gia đình."

"...... Đúng."

"Còn ba mẹ tôi thì sao?" Hai câu hỏi này nghe có vẻ đặc biệt bình tĩnh, "Bọn họ có phải cũng bị tôi liên lụy hay không?"

Hạ Kiều không muốn trả lời câu hỏi này, trầm mặc một lát, vẫn thành thật nói: "Phải."

Vì thế Trì Tuyết Diễm không hỏi nữa.

Cậu cười khẽ một tiếng, mang theo ý trào phúng nồng đậm, lập tức giọng điệu giống như tạm biệt người yêu: "Chúc ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon."

Hạ Kiều lẳng lặng nhìn màn hình điện thoại di động kết thúc cuộc gọi dần dần tối xuống.

Sau đó, anh một lần nữa nhìn vào màn hình máy tính nhấp nháy các con số phức tạp và biểu đồ xu hướng.

Hôm nay Hạ Tiêu đi công tác nước ngoài, cho nên anh không cần ép buộc ngâm mình trong phòng chơi game.