Dòm Ngó Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 7



#07

Tôi đi thêm mấy vòng trong hiệu sách, không ngờ lại tìm được một quyển sách mình thực sự thấy hứng thú. Tôi cầm sách, hỏi Triệu Thiên Thụ xem có thể mượn về đọc không.

Cậu ta nói: “Chỉ được ngồi đây đọc thôi.”

Tôi hỏi tại sao.

Cậu ta liếc mắt nhìn tôi: “Có thể bị bẩn.”

Tôi thầm nghĩ, thế tại sao cậu còn mở hiệu sách trong chợ thực phẩm? Song tôi không muốn cãi cọ với cậu ta, chỉ đành gật đầu, đi vào gian phòng nhỏ kia, đặt mông ngồi xuống một tấm thảm trúc: “Thế thì tôi ngồi đây đọc được chứ?”

Triệu Thiên Thụ nói: “Tùy cậu.”

Tôi “hừ” một tiếng, cúi đầu đọc sách.

Điều kỳ lạ là, Hiệu Sách Triệu Gia rõ ràng nằm giữa khu chợ thực phẩm ồn ào, vậy mà tôi ở trong này lại chẳng nghe thấy tiếng gì, chỉ có mỗi tiếng Triệu Thiên Thụ lật giở sách bên ngoài kia.

Có lẽ bầu không khí trong Hiệu Sách Triệu Gia quá đỗi êm dịu, tôi mới đọc được vài trang đã lăn đùng ra ngủ gật.

Không biết ngủ được bao lâu, khi choàng mở mắt, tôi kinh ngạc phát hiện nước miếng của mình đã sắp chảy tới mặt bàn.

Tôi cuống quít lau lau miệng, sau khi chỉnh trang xong xuôi, tôi mới phát hiện Triệu Thiên Thụ đang sắp xếp lại kệ sách ngay trước mặt.

Cậu ta đưa lưng về phía tôi, thế nên tôi bắt đầu ngang nhiên ngắm nghía cậu ta.

Không thể không thừa nhận, ngoại hình của Triệu Thiên Thụ rất bắt mắt, tay chân dài, đầu nhỏ, vai rộng, đúng chuẩn dáng người siêu mẫu. Cho dù không trông thấy mặt cậu ta, chỉ nhìn bóng hình này thôi cũng sẽ cảm thấy rung động.

Có thể là tôi đã ngủ đến váng cả đầu, trái tim cũng đập mau hơn.

Đầu tôi nóng lên, lại buột miệng thốt: “Cậu chưa từng yêu ai bao giờ à?”

Lần này khác với lần trước, lần trước tôi muốn trêu ghẹo cậu ta, còn lần này là tôi hỏi trong vô thức.

Hỏi ra miệng rồi, tôi bỗng lại thấy hoảng sợ. Nhưng lời cũng đã nói xong, không thể thu hồi được nữa.

Triệu Thiên Thụ dường như hơi giật mình khi nghe giọng tôi, tay xếp sách cũng khựng lại. Nhưng một giây sau, cậu ta lại vứt cho tôi cái đáp án y xì đúc: “Liên quan gì tới cậu?”

Không hiểu vì sao, tôi thấy hơi thất vọng.

Tôi đã mong đợi một câu trả lời khác biệt, nhưng cậu ta không cho tôi.

Một cơn gió đột nhiên lùa qua cửa sổ, khiến cho tay áo của Triệu Thiên Thụ cuộn sóng, tà áo cũng dính vào người. Tôi ngẩng đầu lên, trông thấy vành tai đỏ rực của cậu ta.

Lại xấu hổ rồi.

Chút mất mát trong lòng liền bị xua tan bởi niềm vui chọc ghẹo thành công.

“Được rồi, hiểu rồi, là chưa đúng không, lính mới tò te chứ gì.”

Không rõ vì đâu mà tôi thấy thật vui sướng, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng, nhưng rơi vào tai Triệu Thiên Thụ lại biến thành khinh bỉ và chế giễu.

Cậu ta bỏ sách xuống, quay đầu nhìn tôi, cúi xuống đá vào chân tôi, hạ lệnh đuổi khách: “Ra ngoài đi.”

Tôi né tránh: “Tôi vẫn chưa đọc xong mà!”

Cậu ta cúi đầu nhìn tôi.

Có lẽ là bởi vì tôi đang ngồi, còn cậu ta thì đang đứng.

Khi cậu ta nhìn tôi như thế, tôi lại cảm giác luống cuống.

Ánh mắt chúng tôi giao nhau khoảng chừng vài giây. Sau đó, Triệu Thiên Thụ quay mặt đi: “Cậu thì đọc sách cái gì? Đọc mười phút, ngủ một giờ, vừa mới tỉnh dậy là lại bắt đầu bới móc. Cậu thật sự tới đây để đọc sách hả?”

Tôi buột miệng phản bác: “Không phải tới đọc sách thì là tới ngắm cậu chắc?”

Ánh mắt của Triệu Thiên Thụ lóe lên, lồng ngực nhô lên hạ xuống. Cuối cùng, cậu ta cũng chịu thỏa hiệp: “Ok, trật tự, đọc đi.”

Thấy cậu ta thua liểng xiểng, cúp đuôi rời đi, tôi lại bắt đầu vui vẻ.

Ngày đó tôi ngồi ở trong hiệu sách cả buổi. Mãi tới khi bà nội gọi về ăn cơm, tôi mới buông quyển sách ra.

Trước khi ra ngoài, tôi nói với Triệu Thiên Thụ: “Cảm ơn vì đã tiếp đón chu đáo nhé. Ngày mai tôi lại quay lại, đừng có giấu sách đi đấy.”

Mặt Triệu Thiên Thụ sa sầm. Cậu ta chẳng thèm liếc tôi một cái.

Về đến nhà rồi, bà nội hỏi tôi sang Hiệu Sách Triệu Gia làm gì, lại còn ở lâu như thế.

Tôi nói: “Quấy rối.”

Bà nội cảm thấy tôi hành xử không đàng hoàng.

Tôi cũng không để trong lòng: “Con đã bảo cậu ta rồi, mai con lại qua đấy tiếp.”

Bà nội lắc đầu.