Đón Hạ

Chương 2



Lúc Uông Nguyệt Hàm học lớp 12, Lục Vân Diệu lên lớp 10, hai người học chung một trường.

Đứng ở hành lang khu dạy học lớp 12 có thể nhìn thấy sân thể dục.

Chuông tan học vang lên, Dư Khải chạy ra đầu tiên, trong phòng học bức bách thật sự.

Trên hành lang có rất nhiều người, phần lớn đều là những người ra ngoài cho thoáng nhân tiện xem tân sinh lớp mười học quân sự.

“Cảm thấy bọn họ học nhẹ nhàng thật.”

“Tớ cũng thấy vậy, còn không khắt khe bằng lớp 11 nữa.”

“Ầy, mới học có bốn ngày mà đã có hai cơn mưa, tớ không nói là tớ ghen tị đâu.”

“Nhớ lúc trước huấn luyện viên tàn nhẫn với chúng ta thật sự.”

Gió hè thổi qua, các học sinh lớp 12 trên hành lang cười nói hi hi ha ha, học sinh cá biệt thì ngẩn ngơ suốt buổi học, người treo trên lan can, mắt dại ra.

Thấy người đứng bên cạnh, Dư Khải nói: “Mắt thằng nhóc kia tốt thật, cậu vừa ra là quay đầu lại ngay.”

Uông Nguyệt Hàm cầm quạt điện nhỏ, híp híp mắt, có một nam sinh đang tập luyện ở dưới quay đầu lại, mắt nhìn về phía bên này.

Nam sinh rất xuất sắc, dáng người thẳng tắp, mặt thậm chí còn trắng hơn cả những nữ sinh bôi kem chống nắng một tone.

Tan học, Uông Nguyệt Hàm và Dư Khải cùng nhau đi tới nhà ăn như thường lệ, không hề bất ngờ khi nhìn thấy người chờ ở dưới lầu.

Khối 10 tan học sớm hơn họ, vì thế có thể ăn cơm trước, nhưng Lục Vân Diệu luôn đến tiệm trái cây của trường mua một trái dưa hấu, sau đó lại đến dưới lầu lớp 12 đợi người.

Uông Nguyệt Hàm nhận dưa hấu, rồi đưa một tờ khăn giấy cho người mua dưa.

“Lau mồ hôi.”

Thiếu niên nhận khăn giấy, môi cong lên, tự nhiên đi sát bên Uông Nguyệt Hàm.

Dư Khải bị làm lơ giật giật khoé miệng, rõ ràng là ba người đi cùng nhau, nhưng nhìn thế nào cũng thấy hắn giống một người qua đường vô tình gặp phải.

Nhóc quỷ này dính người thật.

Dư Khải chưa bao giờ gọi tên Lục Vân Diệu một cách nghiêm túc, chỉ biết kêu nhóc quỷ, nhóc con, cho dù Lục Vân Diệu đã cao bằng bọn họ, nhưng nhận thức của Dư Khải đối với cậu vẫn còn dừng lại ở thời trẻ trâu, nhóc con thấp bé.

…………………………

Hôm nay hiếm khi trời đẹp, sau khi thầy thể dục tuyên bố hoạt động tự do, các nam sinh lớp 12 hoan hô một tiếng rồi đồng thời đi về phía sân bóng rổ.

Uông Nguyệt Hàm không thích chơi bóng rổ lắm, nhưng thỉnh thoảng làm vài trận thì cũng được, vì thế cũng đi theo mọi người.

Tới sân bóng rổ, đã có một ít người ở trên sân, đám người kia tốp đen tốp vàng, thêm cả hàm răng trắng đó, vừa nhìn đã biết là lớp 10.

“Chậc.” Dư Khải khó chịu.

“Thằng nhóc kia gắn radar trên người à? Lúc nào cũng nhìn nhìn nhìn nhìn!”

Một nam sinh cao ráo nổi bật đứng ở bên kia mỉm cười nhìn về phía họ.

Uông Nguyệt Hàm nhìn qua, gật gật đầu, sau đó quay mắt về phía các bạn đang thảo luận chia đội.

Lục Vân Diệu không dời mắt, vẫn nhìn, nhưng lòng lại cảm thấy khá mất mát, hình như Uông Nguyệt Hàm cũng đối xử với người khác như vậy, chẳng có gì khác nhau.

Lục Vân Diệu luôn mong được về nhà vào cuối tuần. Một khi về nhà, Uông Nguyệt Hàm sẽ thả lỏng hơn, cả người toát lên cảm giác lười biếng, nửa nằm trên sô pha chơi điện thoại rồi xem TV. Vào lúc này, cậu luôn có thể ở rất gần Uông Nguyệt Hàm, đến khuya thì tự nhiên vào phòng Uông Nguyệt Hàm ngủ lại.

Cảm xúc của Uông Nguyệt Hàm rất ít khi dao động, nhưng hiển nhiên anh đã quen với sự tồn tại của Lục Vân Diệu, lúc nào cũng dung túng hành động của cậu.

Lục Vân Diệu biết rõ điểm này, lúc hai người ở cùng nhau, cậu thường thử tìm điểm mấu chốt của Uông Nguyệt Hàm, bất ngờ nắm tay một chút, ôm một cái là chuyện bình thường.

Mới đầu, khi hai tay Lục Vân Diệu ôm lấy eo Uông Nguyệt Hàm, cơ thể của Uông Nguyệt Hàm sẽ run lên, sau đó sẽ liếc Lục Vân Diệu một cái, rồi cứ để tùy cậu ôm.

Không nói đến tuổi tác hay tính cách, Lục Vân Diệu luôn là kiểu người rất nghiêm túc với công việc, nhưng chỉ cần gặp phải Uông Nguyệt Hàm là cậu lại trở nên rất khó tập trung. Ném bóng cho bạn học vài lần, sau đó cậu lập tức đi qua chỗ lớp 12 đang chơi bóng.

Trùng hợp làm sao, cậu vừa đi đến gần, trong sân lại xảy ra chuyện.

Chơi bóng rổ khó tránh khỏi chuyện va đập, Uông Nguyệt Hàm bất cẩn vấp ngã.

Không đau lắm.

Người trong sân đều ngẩn ra một hồi mới phản ứng lại, sau đó chạy tới muốn đỡ người.

Nhưng bọn họ lại phát hiện đã có người đỡ rồi, là một nam sinh không quen biết, nam sinh nhìn rất căng thẳng, chau mày, cẩn thận đỡ anh, miệng hỏi han liên tục.

“Ai da!” Dư Khải la lên một tiếng, mắt vô thức nhìn thoáng qua nam sinh làm Uông Nguyệt Hàm vấp chân.

Gương mặt của nam sinh kia đầy mồ hôi, muốn tiến lên đỡ lại bối rối không xuống tay được, miệng cũng đứt quãng hỏi có nặng lắm không, xin lỗi.

Uông Nguyệt Hàm nhẹ nhíu mày: “Không sao đâu, các cậu chơi đi.”

Lại phất tay một cái ý bảo mọi người đừng đến đây, sau đó được Lục Vân Diệu dìu đến ghế dài cạnh sân bóng.

Anh cũng không phải làm từ thuỷ tinh, chỉ té ngã một cái mà thôi.

“Anh, chúng ta đến phòng y tế nhé?” Lục Vân Diệu ngồi xổm trước mặt anh.

“Ngồi một lát là được rồi.” Uông Nguyệt Hàm tự cảm thấy mình rất ổn, anh cũng chỉ thấy cánh tay bị trầy da một chút, đầu gối hơi đau mà thôi.

Nhưng Lục Vân Diệu vẫn im lặng nhìn chằm chằm anh, anh lại cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu.

“Đã nói rồi, không sao…. Gì vậy?” Uông Nguyệt Hàm đẩy cái tay đang xắn ống quần mình ra, đôi mắt chứa chút tức giận, nhìn linh động hơn hẳn.

Lục Vân Diệu ho một tiếng, sau đó xoay người đưa lưng về phía anh, kề sát lại, kéo hai tay anh quàng qua cổ mình.

“Anh……” Bị nam sinh nhỏ hơn hai tuổi cõng lên, tâm trạng Uông Nguyệt Hàm khá phức tạp, muốn nói lại thôi, thẹn quá thành giận nhỏ giọng quát: “Lục Vân Diệu!”

“Để tụ máu bầm thì không tốt.”

Dư Khải không còn tâm trạng chơi bóng rổ nữa, đứng tại chỗ nhìn hai người: “……”

Quen biết Uông Nguyệt Hàm lâu đến vậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Uông Nguyệt Hàm…. xinh đẹp như thế.

Dư Khải chà xát cánh tay, tự nhiên nghĩ, thằng nhóc Lục Vân Diệu kia không có ý đồ gì với người anh em của mình đó chứ?

Hai người rời khỏi sân bóng rổ, đổi thành sóng vai đi bộ, nam sinh vóc người cao hơn mím môi dìu người bên cạnh bước đi, sắc mặt đen tối không rõ.