Đông A Mạn Lục - Kiếm Vấn Hồng Trần

Chương 14: Tháng tư hoa đào rụng, là ai nhớ cố nhân (2)



Bách Hoa lâu nằm trên con phố nhộn nhịp nhất khu vực phía Tây Vị Nghiệp thành. Tuy gọi là lâu nhưng nó không chỉ có một tòa nhà mà là một khu gồm nhiều kiến trúc nối tiếp nhau.

Trước cửa Bách Hoa lâu đặt hai con Nghê đá cao lớn hùng dũng, mỗi vị khách đi tới đều có tiểu nhị chạy ra đón tiếp. Buổi trưa không có quá nhiều khách, những người muốn đến đây uống rượu đều đã ngồi ở bên trong, bên ngoài lúc này chỉ còn một tên tiểu nhị ngồi vắt vẻo trên bậc tam cấp. Thời tiết ngoài trời đến cả gia súc cũng cảm thấy khó chịu, tên tiểu nhị thở dài thườn thượt, thỉnh thoảng ngó ra ngoài đường hy vọng có khách tới.

- Vận khí của mình thật đen đủi, tên Trương Tam đáng ghét kia vậy mà lại thắng cược.

Tiểu nhị cầm chiếc khăn ẩm vắt trên vai lau mặt, đột nhiên nhìn thấy trên đường cái một người đi về phía bên này, hắn vui vẻ đứng dậy, chỉnh sửa lại trang phục, nhiệt tình chạy ra đón. Đến khi nhìn rõ hình dáng người tới, nụ cười trên môi hắn cứng đờ, thất thểu quay về.

Lão già đứng trước cửa lớn, nhìn thấy tấm biển hiệu “Bách Hoa lâu” được treo trang trọng phía trên cửa lớn, đang định đi vào thì bên cạnh vang lên giọng nói khinh khỉnh.

- Này lão già đi đâu đấy?

Lão thấy tên tiểu nhị đang trừng mắt nhìn mình, dáng vẻ ngạc nhiên.

- Nơi đây không phải bán rượu sao?

- Nơi này đúng là có bán rượu. – Tiểu nhị đáp lời.

- Vậy ta đến đây uống rượu.

- Muốn uống rượu phải có tiền, ngươi có tiền sao? – Tiểu nhị không kiên nhẫn xua tay đuổi lão già. – Thôi thôi, cút đi, đừng làm mất thời gian của ta.

Lão nghiêng người tránh bàn tay của tiểu nhị, móc trong ngực mấy nén bạc trắng hua hua trước mặt.

- Nhiêu đây đủ để mua rượu chứ?

- Đủ, đương nhiên là đủ. – Tên tiểu nhị gật đầu liên tục, vẻ mặt khó chịu lúc trước thay bằng nụ cười nịnh nọt. – Tiểu nhân từ lúc nhìn thấy ngài đã biết ngài không phải hạng người tầm thường. Thật vinh hạnh cho tiểu nhân hôm nay có thể tiếp đón lão nhân gia ngài.

Lão không để ý tới thái độ khó chịu của tên tiểu nhị lúc đầu, gật đầu hưởng thụ lời nịnh bợ, khoan thai bước vào bên trong.

Kiến trúc chính của Bách Hoa lâu là một tòa nhà lớn ba tầng xây dựng theo lối chữ “sơn”, với kiến trúc cao nhất ở giữa, hai bên là hai dãy nhà hai tầng thấp hơn được lối với nhau bởi các hành lang được lợp bằng ngói âm dương. Hai bên của hành lang treo hàng dài các chậu hoa đủ màu sắc được chăm sóc cẩn thận khiến cho cảnh sắc Bách Hoa lâu thêm phần thanh nhã, dễ nhìn, khác xa với các hoa lâu phổ thông khác.

Lầu một của kiến trúc chính của Bách Hoa Lâu đặt hơn chục chiếc bàn tròn làm từ gỗ đàn hương được chạm trổ hoa văn tinh xảo. Mấy chiếc bàn ở vị trí trung tâm đã có người ngồi, tên tiểu nhị dẫn lão già tới bàn gần cửa sổ, giới thiệu các món ăn nổi tiếng của Bách Hoa lâu.

- Ngài có thể chưa biết, những món ăn của Bách Hoa lâu nổi tiếng nhất mấy trăm dặm quanh Vị Nghiệp thành không chỉ vì nguyên liệu quý hiếm được lấy từ Đông Hải, mà còn vì lâu chủ bỏ ra một số tiền lớn mời học trò giỏi nhất của một vị trong đội “Thượng Thiện” của hoàng đế về làm đầu bếp cho Bách Hoa lâu, ngài nhất định sẽ không hối hận khi đến đây đâu ạ!

- Thật sao? Vậy mang lên mấy món ngon nổi danh của nơi này đi. – Lão già vuốt ve chòm râu, vui vẻ nói. – Ta nghe nói Bách Hoa lâu có các loại rượu ngon trong thiên hạ, điều này có thật không?

- Vị lão gia này thật tinh tường, thập đại danh tửu trong thiên hạ, không nói những loại rượu khác, bốn loại rượu xuất xứ từ các Lộ Lạng Giang, Hoàng Giang, Trường Yên thì Bách Hoa lâu chúng ta đều bán cả.

- Tốt, tốt! – Lão già vỗ bàn, liên tục nói hai tiếng “tốt”, vui vẻ ra mặt. – Cho ta hai vò Hoàng Trúc tửu, mang lên trước một vò, một vò hâm nóng rồi hãy mang sau.

- Dạ, có ngay. – Tiểu nhị tiếp nhận nén bạc lão già đưa cho, phấn khởi chạy đi.

***

Lão già đưa mắt nhìn một lượt khắp căn phòng, các bàn khác hầu như đều là từ hai người ngồi trở lên, mọi người uống rượu, tán chuyện, không khí rất sôi nổi. Bên cạnh bàn lão già đang ngồi, ba người đàn ông khẩu âm không phải người của vùng này, mặc trang phục mà các thương nhân buôn bán hàng hóa đường dài hay mặc, đang than ngắn thở dài về việc giang hồ thời gian gần đây sóng ngầm cuồn cuộn, ảnh hưởng đến việc buôn bán của bọn họ.

- Đinh Thường, ngươi không nghe nói sao, thời gian gần đây khu vực Tế Giang xuất hiện tàn dư của Ma giáo, đã có mấy thương đội đi qua nơi này bị chặn cướp. Chưởng môn Cuồng Đao môn giận dữ phái đệ tử đi truy quét, nhưng Ma giáo gian xảo cứ thấy người của các phái lớn thì lẩn trốn không ra, làm cho các phái tay không mà trở về. – Người đàn ông ngồi ở giữa nâng chén rượu uống, chép miệng một cái, nói.

- Đâu phải chỉ có Tế Giang, khu vực Cổ Lũng, Thần Khê cũng xuất hiện bóng dáng của Ma giáo, ngay cả Thiên Nguyên thương hội cũng bị chặn cướp. – Người đàn ông tên Đinh Thường uống cạn chén rượu trên tay, đáp lời.

- Mấy năm gần đây Ma giáo ngóc đầu trở lại, hành động càng lúc càng ngang ngược, tàn nhẫn. Triều đình mặc dù đã nhiều lần phái binh truy quét, nhưng Ma giáo quỷ quyệt, hễ thấy bóng dáng quan quân triều đình lập tức ẩn nấp, sau đó lại chuyển đến nơi khác cướp bóc. Thậm chí ta nghe nói, có mấy lần quan quân triều đình vây quét Ma giáo, không những không vây quét được còn bị Ma giáo mai phục chặn giết, tử thương thảm trọng. - Người đàn ông còn lại thở dài, than vãn. - Thời cuộc càng ngày càng khó khăn, những người dân lương thiện như chúng ta phải sống thế nào đây?

- Nhớ mười năm trước chính đạo một lòng, Sát Lãng Cuồng Đao Trần Bân võ công thông huyền, giương cao ngọn cờ võ lâm chính đạo, tập hợp các phái Chính đạo đánh cho Ma giáo tổn thất thảm trọng, phải lui về Tây cương kéo dài hơi tàn. – Người đàn ông ngồi giữa nhớ lại. – Chỉ là sau trận chiến trên đỉnh Chiêu Sơn, Sát Lãng Cuồng Đao biến mất khỏi giang hồ, các môn phái vốn đã chia rẽ lại không còn nhân vật có đủ uy vọng trên giang hồ điều hòa mâu thuẫn, bắt đầu đối chọi gay gắt, Ma giáo mới có cơ hội rục rịch trở lại. Nếu Sát Lãng Cuồng Đao không biến mất bí ẩn, Ma giáo dám làm loạn sao?

- Đúng vậy, nếu còn Sát Lãng Cuồng Đao thì tốt biết mấy!



Lão già lắng nghe những lời bàn tán của ba người thương khách rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng giữa trưa chiếu rọi xuống mặt đất một màu vàng thẫm. Trên cao, vài đám mây trắng cô độc, lạc lõng di chuyển chầm chậm giữa nền trời xanh, chỉ là trong lòng của lão lại không bình yên như vậy.

- Lão gia, rượu và thức ăn của ngài được rồi ạ! – Tên tiểu nhị lúc trước dẫn theo một người phục vụ khác mang thức ăn đặt lên bàn, cúi người với lão già. – Ngài xem có cần thêm gì nữa không?

Lão già quay đầu nhìn thức ăn trên bàn, dừng lại trước vò rượu làm bằng sành được đậy kín bằng nút vải màu đỏ. Lão mở nút bình rượu, một tay nhấc vò rượu lắc lắc đưa lên mũi cảm nhận hương rượu cay nồng, rồi không nhịn được giơ vò rượu lên cao nghiêng miệng vò để cho từng ngụm, từng ngụm chảy xuống miệng. Lão già khà một tiếng sảng khoái, thốt lên.

- Rượu ngon! Tiểu nhị này, còn chưa hỏi tên của ngươi là gì?

- Tiểu nhân tên Nguyễn Khôn, ngài cứ gọi Tiểu Khôn là được rồi ạ?

- Tiểu Khôn này, ngươi nói võ nghệ cao cường có gì tốt, tại sao nhiều người trong thiên hạ lại điên cuồng đến vậy? – Lão già cầm bình rượu đưa lên miệng tu ừng ực, đôi mắt lờ đờ, mơ màng không rõ.

- Cái này đâu khó trả lời. – Tiểu Khôn cười hì hì, đáp lời. – Có võ công cao cường sẽ không sợ bị người khác bắt lạt, có thể hành hiệp trượng nghĩa, bảo vệ người trong thiên hạ…

- Đến người thân yêu của mình cũng không bảo vệ nổi, bảo vệ người thiên hạ có ý nghĩa gì, võ công cao cường có ích gì chứ?

- Cái này… - Tiểu Khôn gãi gãi đầu, không biết trả lời thế nào, đúng lúc thấy lão già cau mày lại nhìn về phía hành lang bên ngoài. Hắn thận trọng đi tới cạnh lão già, nhỏ giọng. – Lão gia, người không sao chứ?

- Không có gì! Vừa nãy nhìn thấy một người có chút giống với một người quen của ta thôi. Có lẽ già thật rồi, nhìn ai cũng thành cố nhân cả. – Lão già giật mình tỉnh lại, vỗ vai Tiểu Lai ra hiệu không sao, sau đó chỉ về phía một đầu hành lang cách vị trí cửa sổ nơi lão ngồi không xa. – Tiểu Khôn, hành lang kia thông đến đâu vậy?

- Không đâu, lão gia ngài vẫn còn tinh anh lắm. – Tiểu Lai cầm lấy vò rượu rót ra một chiếc chén trên bàn, nịnh nọt. - Bẩm Lão gia, hành lang đó dẫn đến hậu viện của Bách Hoa Lâu chúng ta.

- Ta biết rồi. Đa tạ lời chúc của ngươi. – Lão già vui vẻ cười lớn, chỉ là trong mắt ẩn thêm chút nghi hoặc không dễ dàng phát hiện.