Đông A Mạn Lục - Kiếm Vấn Hồng Trần

Chương 18: Thế gian ngàn vạn dặm, đáng sợ nhất là lòng người (2)



Bách Hoa Lâu, Vị Nghiệp thành.

- Lão gia lâu rồi không đến đây, tiểu nhân rất nhớ ngài. – Nguyễn Khôn đứng ở cửa, thấy lão già đang lững thững đi tới, vội vàng chạy đến đón, không quên nịnh bợ.

- Hôm qua ta vừa mới tới, cái “lâu” của Tiểu Khôn ngươi bảo người khác chịu làm sao nổi. – Lão già trợn tròn mắt, nhéo một bên tai của Nguyễn Khôn, đùa cợt.

- Không lâu, không lâu. – Tiểu nhị oai oái kêu đau, cười giả lả, đáp lời. – Cũng tại tiểu nhân nhớ lão gia ngài.

- Được rồi, tha cho ngươi. - Lão già buông tay khỏi tai tiểu nhị, bước vào trong lâu, hô lớn. – Mang cho ta hai cân thịt bò cùng một vò Mẫu Sơn tửu.

Lão già đi tới chiếc bàn trống cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn ra phía ngoài. Buổi sáng, người qua kẻ lại bên ngoài đường phố, thỉnh thoáng những chiếc xe ngựa chở người của các gia tộc lớn trong thành đi qua, rất náo nhiệt.

- Lão gia, rượu và thịt của ngài được rồi.

Tiểu Khôn đặt thức ăn lên bàn, hớn hở ra mặt. Ngày hôm qua lão già uống rượu vui vẻ, đã thưởng cho hắn chút bạc vụn bằng cả một tháng lương của tiểu nhị. Lần này nếu hắn phục vụ tốt lão già, nhất định sẽ kiếm thêm được một khoản thu nhập kha khá. Nếu ai cũng như lão già này thì tốt biết mấy, hắn nghĩ thầm, nhưng gã cũng biết thời buổi này cuộc sống khó khăn, người hào phóng như lão họa may mới có thể gặp được. Vì vậy gã càng phục vụ lão già tận tình.

Lão già nhìn thức ăn trên bàn, gật đầu, quay sang Nguyễn Khôn đang đứng bên cạnh, nói.

- Ta ngồi một mình uống rượu cũng buồn, ngươi ngồi xuống đây tiếp chuyện với ta đi.

- Lão gia, tiểu nhân nào dám ngồi cùng bàn với ngài chứ. – Nguyễn Khôn vội xua tay, liên tục nói không dám.

- Ta bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi đi, ở đâu ra nhiều cái dám hay không dám như vậy. – Lão già hừ lạnh một tiếng, không vui. – Chỉ cần ngươi làm ta hài lòng, sẽ thưởng cho ngươi một khoản hậu hĩnh.

- Tiểu nhân cung kính không bằng tuân lệnh vậy. – Nguyễn Khôn nghe thấy có thưởng, lại thấy lúc này quán đang vắng khách thì mắt sáng lên, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh lão già, bắt đầu khua môi múa mép giới thiệu về địa lý, cảnh vật của nơi này.

- Nói về độ hiểu biết Vị Nghiệp thành này, Tiểu Khôn ta không thua kém bất kỳ người nào cả. Ví như đầu đường thành Nam, gia đình nào mới chuyển đến, quán ăn nhà họ Trần làm ăn thế nào, góa phụ họ Trương thường xuyên lén lút quan hệ cùng ai… tiểu nhân đều nắm trong lòng bàn tay.

- Thật vậy sao? – Lão già quay sang nhìn Tiểu Khôn, hứng thú nói tiếp. – Lão gia ta nghe nói chủ nhân của Bách Hoa Lâu này là một nữ nhân? Một nữ nhân có thể kinh doanh Bách Hoa Lâu trở thành tửu lâu đứng đầu Vị Nghiệp thành này, đúng là không dễ dàng gì.

- Ngài đang nói tới Thanh nương sao? Bà chủ của chúng ta thật sự rất giỏi. – Nguyễn Khôn khuôn mặt đầy vẻ sùng bái, đáp lời. – Bách Hoa lâu vốn ban đầu chỉ là một tửu quán nhỏ thuộc vào loại không có tên tuổi ở thành Vị Nghiệp này. Mấy năm trước, Thanh nương mua lại Bách Hoa Lâu, bỏ ra một số tiền lớn cải tạo, nâng cấp nơi này, kinh doanh mấy năm mới phát triển như ngày hôm nay, thật đúng là không dễ dàng gì.

- Mấy năm trước? Ngươi nói là Thanh nương mua lại nơi này từ mấy năm trước. – Lão già đột nhiên híp mắt lại, hỏi.

- Đúng vậy, mấy năm. – Nguyễn Khôn nhìn thấy biểu hiện bất ngờ của lão già, nghĩ tới lão ta có lẽ không hài lòng vì câu trả lời chung chung của mình, vội vàng tiếp lời. – Chuyện này rất lâu rồi, tiểu nhân cũng không nhớ rõ lắm, nhưng có thể chắc chắn là bà chủ đã mua lại Bách Hoa Lâu được ít nhất chín, mười năm rồi.

- Tiểu Khôn này, ngươi nói xem bà chủ nơi này…

***

Lão già rời mặt ửng hồng, loạng choạng rời khỏi đại môn Bách Hoa Lâu. Mấy người dân đi trên đường nhìn thấy lão vội vàng tránh sang một bên, sợ chẳng may đụng vào lão lại thêm chuyện phiền phức. Lão già không để ý tới ánh mắt khó chịu của những người xung quanh, tiếp tục đi xiêu vẹo trên đường. Đến cửa thành, lão không dừng lại mà đi tiếp về phía Tây. Đi tới ngoại thành, bước chân của lão già không còn loạng choạng, rệu rã mà vững vàng, có lực, loáng một cái, thân ảnh của lão đã biến mất phía cuối đường.

Lão già dừng chân ở một ngôi miếu hoang cách thành Vị Nghiệp khoảng hai dặm đường, đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh xác nhận điều gì đó. Lão lấy trong vạt áo ngực ra một ống trúc nhỏ màu xanh có một đầu dây dẫn lộ, vận khí ném ống trúc lên cao. Ống trúc bay vút lên không trung, đến độ cao hơn một trăm thước giống như chịu tác động nào đó nổ tung, tỏa ra một đám mây khói màu vàng bắt mắt. Lão già nhìn đám khói màu vàng, xác nhận không có sai sót gì, rồi mới đi tới tựa lưng vào bức tường của ngôi miếu, nhắm mắt chờ đợi.

Nửa canh giờ sau, một người đàn ông cao lớn, mặc trang phục màu xám, thắt lưng dắt một thanh đao lớn đi tới ngôi miếu hoang. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện cả khu vực này chỉ có một lão già đầu tóc rối bù, quần áo lôi thôi đang ngủ khò khò, bất giác nhíu mày. Nơi hoang vu chim còn không thèm ỉa này, lấy đâu ra ăn mày ngủ ở đây, nghĩ tới đó, hắn cảnh giác rút đao, từ từ tiến lại gần chỗ lão già đang ngủ, hỏi.

- Ngươi là ai? Là ngươi phóng “Đao yên hoa” của Cuồng Đao môn chúng ta?

Lão già mở mắt, vươn vai làm cho xương khớp phát ra mấy tiếng “rắc rắc”, đưa mắt nhìn đông, nhìn tây, cuối cùng dừng lại trên người đàn ông, mỉm cười.

- Nếu nơi này không có người nào khác nữa thì thứ đồ chơi kia chính là do ta phóng.

- Ngươi rốt cuộc là ai? – Người đàn ông nhìn thấy lão già tiến lại phía mình càng đề phòng.

- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi có nhận ra vật này không? – Lão già lấy từ trong người ra một tấm lệnh bài, vứt về phía người đàn ông.

Người đàn ông bắt lấy tấm lệnh bài, trong lòng run lên. Tấm lệnh bài hình chữ nhật, dài ba thốn, một mặt khắc chữ Đao, mặt bên kia khắc chữ “Lão”, vật này chính là “Trưởng lão lệnh” của Cuồng Đao môn bọn hắn.

Hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn của phân bộ Cuồng Đao môn trú đóng ở Vị Nghiệp thành, chưa từng tiếp xúc với “cao tầng” của môn phái. Ở Cuồng Đao môn, Chưởng môn - Tinh Hải Yên Trần Đao Vương Nhất Thiên không nghi ngờ gì nắm giữ địa vị siêu nhiên; nhưng bởi vì Chưởng môn quanh năm bế quan tìm hiểu võ đạo chân ý, chỉ khi môn phái gặp vấn đề trọng đại liên quan đến tồn vong mới xuất quan quyết định ra, thực tế tất cả quyết sách của Cuồng Đao môn đều do “Trưởng lão hội” quyết định. Trưởng lão hội do tất cả tám vị trưởng lão điều hành, hắn không chắc lão già cổ quái này có phải là một trong tám vị Trưởng lão của bản môn hay không?

- Thế nào? Ngươi nhận ra hay không nhận ra? – Lão già thấy người đàn ông cầm tấm lệnh bài ngẩn người thì nhăn mày không vui, thúc giục.

- Đệ tử Đoạn Lãm, đệ tử ngoại môn của Cuồng Đao môn phân bộ Vị Nghiệp xin ra mắt tiền bối. – Người đàn ông giật mình tỉnh lại, vội vàng đem lệnh bài trả lại cho lão già, cung kính nói. – Thứ cho đệ tử ngu muội, không biết tiền bối là vị Trưởng lão nào của bản môn?

- Ta là ai không quan trọng. Ngươi chỉ cần biết Vương Nhất Thiên gặp ta cũng sẽ nể mặt ta một chút. – Lão già suy nghĩ một hồi, vỗ vai người đàn ông, cười nói. – Ta có một việc cần ngươi nhờ đến sự giúp đỡ của ngươi.

- Xin mời tiền bối cứ nói, chỉ cần đệ tử có thể làm được, nhất định sẽ dốc lòng dốc sức. - Đoạn Lãm ôm quyền, trịnh trọng.

- Ngươi nếu đã là đệ tử ngoại môn ở nơi này hẳn là có hiểu biết nhất định về hoàn cảnh thành Vị Nghiệp này. Ngươi giúp ta tìm hiểu về chủ nhân của Bách Hoa Lâu. Ta cần biết tất cả thông tin về người này, càng nhanh càng tốt.

- Bà chủ của Bách Hoa Lâu? – Đoạn Lãm ngạc nhiên không hiểu vì sao lão già thần bí, cổ quái trước mắt này lại muốn điều tra xuất thân của bà chủ Bách Hoa Lâu.

Lão già gật đầu, tiếp lời.

- Ngươi chỉ cần giúp ta tra thân thế, người thân, nguyên nhân, thời điểm nàng đến thành Vị Nghiệp này là được, còn lại không cần quan tâm những thứ khác?

Đoạn Lãm hơi do dự, hắn vẫn chưa biết lão già này rốt cuộc là ai, nhưng thấy lão già chăm chăm nhìn mình, dáng bộ chỉ cần hắn nói không đồng ý sẽ ra tay. Hắn đứng thẳng lưng, vội vàng nói.

- Tiền bối cứ yên tâm. Việc này giao cho đệ tử, nhất định sẽ không làm cho tiền bối thất vọng.

- Tốt lắm. Chỉ cần ngươi làm tốt việc này, lão già ta sẽ không để ngươi thiệt thòi. – Lão già gật đầu hài lòng, xoay người rời đi. Đột nhiên nghĩ tới điều gì, lão dừng bước nói với Đoạn Lãm. – Ta có chút việc phải rời khỏi Vị Nghiệp thành một thời gian, một tháng sau ta sẽ tới nơi này gặp ngươi.

- Vâng, thưa tiền bối.

Hắn nhìn bóng lưng của lão già biến mất, đợi một lúc chắc chắn lão già đã đi thật sự, lúc này mới ngã phịch xuống đất, thở phào một hơi. Lão già cổ quái tỏa ra thứ áp lực vô hình làm cho hắn nghẹt thở, căng thẳng cao độ, chỉ đến khi lão già rời đi cảm giác đó mới dần dần biến mất.