Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 11



Lại một đêm về muộn, Vân Thanh tan ca băng qua quận về nhà, cậu gặp một cụ bà đang dọn sạp bèn quay đầu xe lại, mua hết ba chén bánh bột lọc còn trên sạp. Cụ bà nói "cảm ơn cảm ơn" không dứt, Vân Thanh giúp bà khiêng đồ lên xe ba bánh, đảm bảo bà về nhà an toàn rồi mới tiếp tục lên đường.

Có vẻ dạo này người què rất bận, dù về thì cũng về lúc tối khuya, trễ hơn rất nhiều so với Vân Thanh. Không ngờ hôm nay về sớm hơn cậu, Vân Thanh bước vào cửa thấy có bóng người chỗ phòng khách, cậu cầm bánh bột lọc vô cảm đi tới, hỏi một cách đầy ngầu lòi, "Ba muốn ăn không?"

Chắc là giọng cậu nghe không vừa tai, người què không đáp lời nào, cậu nhìn sang mẹ kế dang im bặt, thầm đoán hai người mới cãi nhau, Vân Thanh quyết định bỏ đồ xuống về phòng.

Cậu mới cầm nắm cửa, mẹ kế đã gọi cậu, "Vân Thanh, mấy ngày nay dì bận quá nên không để ý, tiền sinh hoạt đã chuẩn bị cho con cả rồi." Bà đang cầm xấp tiền mấy trăm tệ, không phải mới lấy từ ví tiền, có cảm giác đã lấy ra lâu rồi.

Vân Thanh đáp không nghĩ ngợi, "Không cần đâu. Con tự kiếm tiền được, không cần cho con số tiền đó."

"Tiền của con là của con, đây là thứ bọn dì nên cho."

"Không cần thật ạ." Vân Thanh vẫn không nhận.

Nói thật cậu cảm thấy mình rất biết điều, dù hai người họ đối xử với Tần Tuấn tốt hơn với cậu nhiều, cậu cũng đã bình tĩnh làm chấp nhận sự thật này.

"Con đang hai mặt với bọn ba?" Người què đột nhiên đứng dậy.

Hóa ra bầu không khí bất ổn này xuất phát từ cậu.

"Con hai mặt khi nào."

"Gọi con ăn cơm thì không ăn, mua giày cho con, con không cần, chỉ là lớn hơn hai số thôi mà, Tiểu Tuấn mang đồ của con, con mang lại không được sao? Hễ về đến nhà là đóng kín cửa phòng, cả nhà phải lo nhìn sắc mặt con, ba nuôi con lớn nhường này, cho tiền ăn học, với con như thế là không được cho ăn cơm?"

"Con nói không được cho ăn cơm bao giờ?"

Gần đây trong trấn đều bàn luận về họ, nói bọn họ đối xử bạc tình chừng nào với Vân Thanh, như thể ông cố tình mang ác ý với con ruột của mình. Nhưng ông đã tiến bộ hơn trước đây rất nhiều, cố gắng kiếm tiền giữ gìn ngôi nhà mới này, có điều con trai ông rõ là không thích ngôi nhà này, hai chuyện này gộp lại khiến ông cực kỳ nổi giận.

"Không phải con nói thì ai nói? Đâu phải không cho con tiền, ai cần con ra ngoài xin?"

Vân Thanh tức phát cười, "Nói con ra ngoài xin? Đúng, đúng vậy đó, tự con đi xin. Ba nghĩ ba nuôi con lớn thật sao, lúc con đói muốn khóc không biết ba ở đâu, nếu con không bò đi xin ăn thì chết đói lâu rồi!"

"Vân Thanh." Mẹ kế khuyên nhủ, "Không thể nói thế, ông ấy là ba con."

"Là ba thì giỏi lắm sao? Năm ngoái còn rượu bia bài bạc, mới đàng hoàng được mấy ngày, ba nghĩ ba bỏ ra vì con được bao nhiêu? Không cần tiền của ba là vì thông cảm ba vất vả, ba thấy con hai mặt với ba? Được thôi, sau này cứ cuối tuần đúng ngày cho con tiền, một cắc cũng không được thiếu, nếu không con lại đi nói với người khác ba ngược đãi con."

"Ông đây sinh mày ra để mày đòi nợ ông?"

"Con không cần thì ba mất hứng, con cần ba cũng mất hứng, rốt cuộc ba muốn con phải thế nào?"

Người què giận đến mức không nói nên lời, ông ra cửa tìm chổi, Vân Thanh lạnh lùng nhìn theo, "Ba muốn đánh con?" Nếu người què đánh cậu, chắc chắn cậu sẽ đánh trả. Đối phương cũng thấy vẻ hung hãn của cậu, cuối cùng quăng chổi ra cửa rống lên, 'Mày cút cho tao! Sau này đừng về nữa."

Vân Thanh cầu còn không được, trong đêm hôm ấy cậu chuyển qua nhà họ Bùi.

Thu dọn qua loa phòng ngủ, cậu vào phòng tắm rửa ráy, lúc đang lau mặt thì nghe thấy tiếng gõ cửa, là ông Lưu dưới nhà gọi, "Tri Viễn, con đang ở nhà hả?"

Vân Thanh chạy ra mở cửa, ông Lưu thấy là ai thì ồ mấy tiếng, "Ban nãy thấy trên lầu sáng đèn, ông còn tưởng Tri Viễn về, sao con qua đây rồi?"

"Con muốn qua đây ngủ nên tới."

Ông Lưu nói đèn nhà hư rồi, Vân Thanh bèn xuống thay đèn giúp ông.

Ông Lưu sống một mình, con gái và con rể ở quận, lâu lâu đến thăm ông, nhân tiện bổ sung đồ đạc cho cửa hàng. Cửa hàng buôn bán không chạy, đồ đạc hay bị dính bụi nhưng thấy ông lớn tuổi sống cô độc, mọi người vẫn hay đến mua đồ ủng hộ. Ông Lưu nhờ con rể mua ít đồ ăn vặt, nếu có trẻ con chơi trước cửa tiệm, ông sẽ vui vẻ chia cho mấy đứa ăn, hầu hết đều đi vào bụng của Vân Thanh.

Vân Thanh bắc thang thay bóng đèn tròn, ông Lưu ngồi gần đó trò chuyện, "Hư mấy ngày nay rồi, không nhờ ai thay được! Trước đây toàn là Tri Viễn thay cho, dây điện, ống nước, khí ga lỏng, Tri Viễn giúp ông sửa hết, nó là thằng bé ngoan."

"Còn con là thằng bé hư." Cậu cố ý nói.

"Con cũng là thằng bé ngoan, ngoan lắm."

Vân Thanh thay xong rồi thì đi xuống, vỗ tay phủi bụi, "Con cất thang ở ngoài nhé, con về đây!"

Ông Lưu vội vàng, "Khoan! Chờ ông chút." Ông bưng một tô tráng men, là tô mì gói mới chế, ông bỏ tô đũa xuống bàn, gọi Vân Thanh lại, "Đến đây ăn đi. Hai hôm trước con gái ông đến, cho ông hộp thịt bò khô, con đợi ở đây, để ông đi lấy."

Lòng Vân Thanh chua xót.

"Sao con đến đây trễ thế này." Ông Lưu lục đồ trong quầy, "Trong nhà cãi nhau hả?"

"Không cãi nhau." Vân Thanh nói, "Con qua đây làm bài, trong nhà Bùi Tri Viễn có nhiều sách ngoại khóa."

"Không cãi là tốt, không cãi là tốt. Tính tình mấy đứa nhỏ bọn con nóng nảy, như cháu ngoại trong quận của ông, mới nói nói hai câu đã chạy ra khỏi nhà, cứ nghĩ không phải chuyện lớn, không giờ phải gọi điện tìm nó khắp nơi."

"Vậy có tìm thấy chưa?" Vân Thanh hỏi.

"Tìm thấy rồi, nó ngủ trong tủ quần áo!"

Ăn mì xong lên lầu nghỉ ngơi, Vân Thanh ôm gối ngồi thẫn thờ. Cậu muốn gọi cho Bùi Tri Viễn, lại sợ anh ngủ rồi. Có điều bên đó đã quen bị quấy rầy, lúc nghe máy là hỏi ngay, "Hơn nửa đêm lại tủi thân?"

"Không tủi lắm." Vân Thanh đáp, "Muốn nói chuyện với anh thôi."

Dựa vào sự hiểu biết về Bùi Tri Viễn, nếu cậu nói mình chạy qua nhà anh, chắc chắn anh sẽ khuyên cậu về nên cậu không hé lời chuyện này.

"Muốn nói gì?" Đối phương hỏi.

"Anh nhớ tôi không?" Vân Thanh buột miệng.

Bùi Tri Viễn thoáng ngừng lại, "Tôi nhớ cậu làm gì. Cậu nghĩ lại kết quả học của cậu đi, đừng ép tôi vừa về đã gọt cậu trước tiên."

"Nếu bây giờ tôi nói tôi thi đội sổ, anh sẽ lập tức về đánh tôi sao?"

"Cậu đoán xem?"

Ai dám đoán? Vân Thanh dỗi, "Tôi thấy anh như vậy là không được! Chỉ có phạt không có thưởng, nếu tôi thi được hạng nhất, chẳng phải anh nên về nhà thưởng cho tôi sao?"

"Nếu cậu thi được hạng nhất." Bùi Tri Viễn nói, "Cậu có thể mở tầng lửng túi hành lý ra xem thử."