Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 13



Thời tiết tháng mười vẫn còn nóng nực, không hợp để đi chơi ngoài trời, hỏi Vân Thanh thì cậu đáp đi đâu cũng được, Bùi Tri Viễn bèn dẫn cậu đi viện bảo tàng.

Vân Thanh ít tri thức lẫn thiếu khiếu thẩm mỹ, nhưng điều đó không cản trở việc cậu cảm thấy Bùi Tri Viễn rất đỉnh, thiên văn địa lý cổ kim nội ngoại, không gì anh không biết, người lạ còn tụ tập lại dự thính anh giảng giải cho riêng cậu nghe, cậu ích kỷ kéo Bùi Tri Viễn chặt hơn.

Buổi trưa ăn thịt nướng Hàn Quốc, Bùi Tri Viễn phụ trách nướng cậu phụ trách ăn, thỉnh thoảng cậu cũng thấy xấu hổ, "Anh ăn đi, tôi nướng cho anh."

Bùi Tri Viễn nói, "Ăn đi."

Anh cuộn thịt nướng vào rau diếp đút vào miệng cậu.

Cơm nước xong Vân Thanh bắt đầu buồn ngủ, cậu ôm rịt cánh tay Bùi Tri Viễn lê bước theo chân anh, Bùi Tri Viễn buồn cười, "Đi về ngủ?"

Cậu xốc lại tinh thần, lắc đầu, "Anh nói muốn dẫn tôi đi xem phim mà."

"Lát nữa xem vẫn được."

Vân Thanh giơ tay tính toán, "Vậy chúng ta đi đi lại lại mất thêm tiền vé hai chuyến."

Đâu nghèo đến mức đó, Bùi Tri Viễn thầm nghĩ.

Lúc này một ít người quen bước tới, mọi người đều vừa ăn cơm xong, thấy Bùi Tri Viễn thì ngạc nhiên, "Bùi Tri Viễn, không ngờ mày ở đây đó! Đi chơi với nhau đi, bọn tao định chơi bài, đang lo thiếu người."

Chơi bài! Đôi mắt Vân Thanh sáng rỡ.

Nhưng cậu không có cơ hội đó, Bùi Tri Viễn vào cửa sắp xếp cho cậu xong xuôi, cậu ở trong nằm ngủ, mọi người ở ngoài chơi. Vân Thanh chợt hết muốn ngủ, Bùi Tri Viễn lặng im ấn cậu xuống lại, anh đứng bên giường, "Không buồn ngủ sao, hửm?"

Đương nhiên anh biết Vân Thanh muốn chơi bài, nhưng nhóm bạn đại học và nhóm bạn cấp ba khác nhau, bạn cấp ba đều là bạn cũ, sẽ cố ý để Vân Thanh thắng ít tiền, Bùi Tri Viễn muốn trả lại họ còn ra sức từ chối, "Tao thua em ấy mà, cho em ấy mua mấy đồ ăn vặt." Đại học không có tình bạn thế này.

"Vậy thì tôi ngủ." Vân Thanh ngoan ngoãn nằm xuống đắp chăn, chừa đôi mắt dõi theo anh đi ra ngoài.

Cách âm khách sạn rất tốt, Vân Thanh ngủ trong phòng gần như không nghe thấy tiếng mạt chược, cơn mệt mỏi xông lên, cậu vô thức thiếp đi.

Khi tỉnh lại có hai người đang ngồi trên ghế sô pha, không biết vào từ lúc nào, Bùi Tri Viễn đã nhắc trước có người đang ngủ nên mấy chị gái thì thầm nói chuyện với nhau. Vân Thanh không hứng thú với đề tài của phái nữ, vô tình nghe thấy tên Bùi Tri Viễn trong cuộc trò chuyện mới thở khẽ lại nghe lén.

"Gọi Vãn Tình tới chơi đi, bà nói Bùi Tri Viễn đang có ở đây, chắc chắn nó tới ngay."

"Nói rồi, cũng vì nói rồi nên giờ chưa tới, nó chạy về thay quần áo rồi. Bà nói xem, dù có trang điểm thì cánh đàn ông có nhận ra điểm khác biệt đâu."

"Chắc Bùi Tri Viễn sẽ nhận ra, trong nhóm con trai, mắt thẩm mỹ của Bùi Tri Viễn khá nhất."

"Cũng là người lớn lên đẹp trai nhất phải không."

"Ha ha ha."

Bên ngoài có người gõ cửa, tiếng cười im bặt.

Người đi vào là Bùi Tri Viễn, Vân Thanh dụi mắt duỗi mình, làm bộ mới tỉnh giấc.

"Ngủ ngon không?" Bùi Tri Viễn lại gần, xoa mái tóc rối vì ngủ của cậu, "Đi rửa mặt đi."

"Hai người muốn ra ngoài hả?" Vân Thanh nghe một chị gái hỏi vậy, Bùi Tri Viễn đáp "ừ", đối phương hỏi ra ngoài đi đâu chơi, ngỏ lời mời cả hai đi xem phim chung, Vân Thanh mất hứng ngay.

"Để lần sau đi." Bùi Tri Viễn đáp.

Vân Thanh rửa mặt đi ra, anh đưa khăn cho cậu, "Hôm nay tôi theo em trai là chính."

Xem phim không thể thiếu bắp rang, hai người xếp hàng trước quầy, Vân Thanh ngửa đầu nhìn người đằng sau, "Khi nãy ngủ tôi nghe mấy chị khen anh lớn lên đẹp trai."

Bùi Tri Viễn sửa lại chỏm tóc bị vểnh lên của cậu, hiểu cậu đang nói ai mới trả lời, "Cậu cũng đẹp trai."

"Nhưng tôi thấp lắm."

"Cậu còn nhỏ, còn phát triển chiều cao được."

Vân Thanh hỏi, "Trong trường có nhiều người thích anh lắm đúng không?"

Bùi Tri Viễn không kịp bắt suy nghĩ của cậu, "Cậu lên cấp ba không kết bạn mới à?"

"Ngày nào cũng bận đi làm."

"Sao không xin tiền ba cậu?"

Thật ra Bùi Tri Viễn không ủng hộ việc cậu đi làm, kể cả sau khi Bùi Tri Viễn không còn người nhà, anh cũng không vừa đi làm vừa đi học, số tiền tiết kiệm của Bùi Lập Hành đủ để anh sinh hoạt trong vài năm, Vân Thanh còn vất vả hơn cả anh hồi cấp ba.

"Cậu ngại không mở lời được thì để tôi nói, tôi gọi cho ông ấy."

"Tôi tự kiếm tiền được."

"Tôi biết, nhưng ông ấy nên cho cậu. Hơn nữa cậu đang học cấp ba, nên tập trung vào việc học hơn."

Bùi Tri Viễn gọi suất ăn một người, vừa trả tiền vừa nghiêng đầu hỏi Vân Thanh, "Vậy kết quả kiểm tra hàng tháng sao rồi?"

Vân Thanh nghẹn lời.

Được nhận vào một trường trung học trọng điểm là một điều tuyệt vời đối với cậu, nhưng cậu chỉ ở trình độ trung bình thấp trong ngôi trường này, ngồi trong lớp không tài nào thu hút được sự chú ý của bất kỳ giáo viên nào.

Bùi Tri Viễn nhìn biểu cảm của cậu là hiểu, "Tôi không cần cậu phải đạt hạng nhất, hạng nhì, chỉ hi vọng cậu đừng thư giãn quá khi sang môi trường mới, lớp mười mà lơ là thì sau này khó đuổi kịp."

"Không nói nữa, xem phim đi." Bùi Tri Viễn chủ động kết thúc đề tài.

Rạp chiếu tối tăm, mát rượi, không khí cực kỳ thích hợp để ngủ, Vân Thanh tựa vào vai Bùi Tri Viễn, Bùi Tri Viễn nghiêng đầu nhìn, cầm đồ uống trên tay cậu, ghé vào tai cậu hỏi nhỏ, "Sao lại ngủ rồi? Vừa nãy ngủ không ngon giấc sao?"

"Ừm ừm." Vân Thanh nói, "Nghe mọi người nói chuyện."

"Nghe nói gì rồi?"

Rốt cuộc cũng có cơ hội! Vân Thanh lập tức hỏi, "Vãn Tình là ai?"

Bùi Tri Viễn khựng lại, "Nghe chuyện này hả?"

Vân Thanh hỏi tiếp, "Anh đang hẹn hò với chị ấy sao?"

"Không."

"Chị ấy thích anh." Đây là câu khẳng định.

"Thằng nhóc này." Bùi Tri Viễn nói cậu, "Sao thích tám chuyện thế hả."

Xa Bùi Tri Viễn một tháng, Vân Thanh không bạn không bè, không được chào đón ở nhà lẫn trường, ngày ngày gắng gượng trôi qua nhờ những cuộc gọi với Bùi Tri Viễn. Cậu vội vàng đến đây, muốn nhận được cái ôm ấm, nhưng đối phương đã có cuộc sống của riêng mình, thậm chí sắp có người yêu.

Bùi Tri Viễn sống rất tốt khi không có cậu, khi Vân Thanh nhận ra điều này, cậu chỉ mong anh và cậu chịu đau khổ như nhau.

Đây là anh trai cậu thích nhất mà.