Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 2



Bùi Tri Viễn không đến trường, Vân Thanh cũng không đi, cậu còn có lí do – Tôi xin giáo viên nghỉ rồi, tôi nói tôi muốn chăm anh.

Dù gì cậu đi học cũng vô ích, đi trễ về sớm, ngủ gà ngủ gật, lên trường còn làm phiền người khác học hành, trừ Bùi Lập Hành thì không còn ai ở trường muốn thấy cậu. Nếu cậu đã nói muốn chăm anh, Bùi Tri Viễn đành để cậu làm tròn nghĩa vụ, mới sáng sớm đã đá người ta ra khỏi chăn, "Mua đồ ăn sáng đi."

Vân Thanh kêu gào, "Anh phiền quá!" Cậu ra sức nhào trở về báo thù, lại bị chăn bông đè xuống giường.

Bùi Tri Viễn cao hơn cậu một cái đầu, sức cũng mạnh hơn nhiều, hai tay bị anh giữ lại không làm được gì, cậu ngọ nguậy một lát sau đã kiệt sức, đành phải đầu hàng, "Anh muốn ăn gì để tôi đi mua! Bánh bao thịt bò ở cửa chợ trông ngon lắm, tôi chưa được ăn bao giờ vì hơi đắt."

Bùi Tri Viễn thả người, "Thế thì mua món đó đi."

Hôm qua đồ giặt chưa khô, nói đúng hơn là mùa đông ở phương nam, hai tuần đồ không khô chỉ còn nước hong bằng máy sưởi. Bây giờ đương nhiên không có thời gian để phơi quần áo, Vân Thanh không đủ kiên nhẫn để làm công việc đó, cậu đã để mắt tới cái áo khoác lông của Bùi Tri Viễn lâu lắm rồi, thắt lại chiếc quần không vừa, cậu cởi chiếc áo khoác đắt tiền nhất của mình rồi chạy ra ngoài, "Cho tôi mượn mặc cái áo khoác này của anh nha!"

Dứt lời cậu chạy biến, nếu không sẽ chịu một trận đòn từ Bùi Tri Viễn.

Tại thị trấn nhỏ lạc hậu không phát đạt này, không phải ai cũng có áo khoác lông. Từ nhỏ đến lớn Vân Thanh chỉ được mặc áo bông kéo sợi, lạnh thì mặc thêm áo len, áo ba lỗ, quấn nhiều lớp như gấu, nặng đến mức giơ tay thôi đã tốn sức. Cậu mặc áo nhung lông vịt màu trắng của Bùi Tri Viễn, vừa nhẹ vừa ấm, nhảy một lần xuống ba bậc thang cuối cùng, người nhẹ như thể bay được.

Giây tiếp theo đã trượt chân ngay ngoài cửa, ngã dập mông xuống lớp băng mỏng mới kết vào buổi sáng sớm.

Áo khoác dài phủ xuống mông dính vệt đen, cậu bò dậy chẳng màng mông đau, trở mình chạy vào tiệm tạp hóa mới mở cửa, "Phải làm sao đây, làm sao đây, Bùi Tri Viễn sắp đánh chết con rồi!" Ông Lưu cầm khăn ướt lau cho, chùi ra được một ít vết bẩn, "Không sao, con hỏi Vương Di xem, nó có thể giặt sạch giúp con."

Cậu lo lắng chạy ra khỏi tiệm, tới trước chợ mua bánh bao thịt bò, về rồi đặt trước cửa gọi với Bùi Tri Viễn, "Tôi về nhà lấy ít đồ, bánh bao tôi để ngoài này!"

Bùi Tri Viễn không nghĩ nhiều, thầm đoán cậu thích cái áo đó nên muốn đi chơi vài vòng.

Nào hay biết Vân Thanh về lấy tiền đưa cho tiệm giặt là. Từ trên xuống dưới tiệm đều là quần áo, Vân Thanh chui vào trong đống đồ, theo chân Vương Di năn nỉ ỉ ôi, "Chị ơi, giúp em giặt bây giờ đi mà, em thật sự gấp lắm!"

"Đi xếp hàng đi..."

"Em xin chị!"

Đến hai giờ chiều mới về nhà được, chóp mũi cậu đỏ chót, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, Vân Thanh cởi áo khoác ra đưa cho Bùi Tri Viễn, tự mặc lại áo bông màu đen của mình, trưng vẻ mặt đáng thương hỏi, "Còn cơm ăn không, tôi đói quá."

Bùi Tri Viễn ăn suất bánh bao cho hai người, đến giờ vẫn không đói nên không nấu cơm trưa, anh nhìn Vân Thanh thê thảm đến thế thì nghi ngờ, "Cậu đã làm gì đấy, về nhà lấy đồ gì?"

Vân Thanh bước tới bàn sưởi, tiếp tục đáng thương hỏi, "Có thể bật lò sưởi không?"

Ai không biết còn tưởng anh ngược đãi cậu, Bùi Tri Viễn cầm áo lông đi tới, tiện tay bật lò sưởi giúp cậu, "Lạnh thì mặc này."

Vân Thanh đáp, "Không mặc, sợ quá! Tôi ra ngoài lỡ té lộn cù, mất bốn mươi tệ mới giặt sạch." Vì mối nguy đã được giải trừ, cậu còn bỏ ra nhiều tiền như thế nên chuyện này chắc chắn phải nói.

Bùi Tri Viễn nhướng mày, "Hửm? Tôi phải làm gì đây, tôi mắc oan gì cậu à, tự cậu cướp áo tôi mặc, té cũng là tự cậu té, còn chạy về khóc lóc trước mặt tôi."

"Tôi không có khóc! Tôi chỉ kể thôi mà." Vân Thanh cãi lời, "Nếu anh có lương tâm thì anh cho tôi tiền giặt là đi, đó là tiền ba tôi cho mua vé ăn cho tôi đó."

"Cậu không đi học, cần gì mua vé ăn."

Vân Thanh trề môi, muốn khóc thật mà.

Bùi Tri Viễn còn thúc cậu, "Chẳng phải muốn ăn cơm à, ra ngoài mua đồ ăn đi, về tôi nấu lẩu cho cậu."

Tiền còn không cho, Vân Thanh co rúc trong bàn sưởi, nghẹn ngào hét lớn, "Tôi không đi! Không ăn là không ăn! Mặc tôi chết đói! Tôi mua bốn cái bánh bao, anh không chừa cho tôi cái nào, bánh bao bự như thế sao anh ăn hết hả, tức chết tôi!"

Bùi Tri Viễn cố ý nói, "Không ăn thì thôi, tôi cũng không đói. Lúc cầm bịch bánh bao tôi còn nghĩ, sao cậu y chang heo, bình thường ăn bốn cái bánh bao mới no bụng, bánh bao đó lớn như thế sao không mua bớt hai cái."

"Có hai cái là của tôi! Tên khốn nạn anh!"

Vân Thanh định nhào tới đánh anh, không ngờ bị kẹt chân, ngã rầm xuống đất, cậu lật người lại bắt đầu khóc bù lu bù loa, trông buồn cười khỏi bàn. Bùi Tri Viễn tưởng là cậu mượn việc để kiếm chuyện, "Cảnh này đạt rồi, qua, còn chưa ai đụng cậu đã khóc."

"Đau mà!" Vân Thanh nói, "Mông đau, chỗ nào cũng đau!"

Bùi Tri Viễn bước tới cởi quần cậu ra, "Lại đây, để tôi xem mông coi nào." Quần này vốn dĩ không vừa với cậu, mới cởi thắt lưng đã trượt xuống, để lộ bờ mông trắng nõn mềm mại, phần đốt sống đuôi có chỗ bị bầm tím, có lẽ là do ban sáng cậu bị trượt chân. Bùi Tri Viễn bế cậu lên ghế sô pha, đẩy bàn sưởi đi, khoác thêm áo lông cho cậu, "Được rồi mà, nín đi, tôi đi mua đồ ăn, về nhà nấu cơm cho cậu sau."

Vân Thanh nín ngay.

Về nấu cơm cho cậu ăn, thịt heo cắt thành từng miếng lớn, xào cùng với củ cải, khi gần chín thì cho nửa nồi nước vào, bắc nồi lên bếp điện từ, cho thỏi cá và cá viên vào, ăn xong cả người cũng nóng hôi hổi.

Vân Thanh bị chút chứng buồn ngủ sau khi ăn, ăn uống no nê rồi muốn đi nằm, Bùi Tri Viễn định nói với cậu thêm vài câu nhưng nhìn mông đau của cậu thì hào phóng đồng ý mở máy sưởi cho cậu.

Màn đêm dần buông xuống, trong căn phòng ấm áp, hai người vây quanh bên máy sưởi, người đeo kính ôn bài, kẻ nằm trên ghế ngủ khò khò. Bùi Tri Viễn sắp xếp lại bài tập rồi đứng dậy, tiện thể rút giấy lau nước miếng cho cậu.

Hôm qua chưa phơi quần áo, Bùi Tri Viễn ôm đống đồ vào hong, khô thì bỏ lên ghế, từng cái một trượt xuống người Vân Thanh, đè lên ngực cậu thở không nổi.

Vân Thanh mơ màng trở người, hất mấy bộ quần áo đi, lầm bầm, "Làm gì vậy hả, khốn nạn!"