Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 23



"Thế thì chỉ cần em lớn lên là được phải không?"

"Lớn lên rồi em có thể thích bất cứ ai, con trai hay con gái đều được, em không cần phải thích tôi. Em quen biết quá ít người, có thể tôi đối xử tốt với em nên em thích tôi, em có thể phân biệt giữa thích và ỷ lại không?"

"Em có thể phân biệt rõ! Em thích anh, là kiểu thích mà muốn lên giường với anh –"

"Được rồi, thôi." Bùi Tri Viễn muốn hạ huyết áp, anh đổi cách nói, "Em sẽ mất đi một người anh trai, còn tôi sẽ mất đi một người em trai."

"Em không muốn mất anh!"

Vân Thanh không thể hiểu lời nói ấy của Bùi Tri Viễn. Lúc giải lao giữa giờ, cậu đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, có một tên cứ thích lượn lờ trước mặt cậu, "Vân Thanh, mày họ Vân hả?" Cậu chàng thò đầu từ ngoài cửa sổ vào.

"Nếu không thì sao?" Cậu tức giận đáp, thầm nghĩ cũng có thể là họ Bùi.

"Tao cứ nghĩ mày họ Âm, tên đầy đủ là Âm Tinh Bất Định*, nếu không sao mặt mày cứ thay đổi xoành xoạch."

(*) Mô tả tâm trạng và tính tình của một người rất dễ dao động. Vân Thanh (yún qīng), Âm Tinh (yīn qíng)

Hồ Đào đang hóng gió ngoài hành lang, thấy có người muốn chọc tức Vân Thanh bèn vội kéo người đó đi, "Cậu đừng để ý cậu ấy."

"Sao hả, người yêu cậu không được nói một tiếng à." Cậu ta vẫn luôn thích mồm mép như thế.

Vân Thanh nghĩ ngợi rồi nói với cậu ta, "Muốn học cách trở mặt không, tao dạy cho mày." Trước khuôn mặt lơ mơ của cậu chàng, cậu đứng dậy đập đập bàn, cất lớn giọng, "Mọi người chú ý, Lục Hàng đã thích Hồ Đào nhiều năm nay, ai muốn giành thì khẩn trương lên."

Tức thì, khuôn mặt Lục Hàng đỏ bừng, cậu ta vừa liên tục mắng 'mẹ mày' vừa nhào vào cửa sổ ra tay đánh cậu.

Vân Thanh đầy ung dung, "Mặt đỏ đỏ trông đẹp phết." Bạn bè trong lớp nói cười ầm ĩ, chọc ghẹo khiến mặt Hồ Đào đỏ như táo, Lục Hàng lúng túng không biết làm thế nào cho phải, rốt cuộc chạy xộc tới phòng rửa tay hất nước lạnh lên mặt.

"Cậu làm gì thế." Hồ Đào oán giận.

Vân Thanh quay đầu, "Cậu biết cậu ta thích cậu mà."

"Biết là biết..."

"Vậy nên cậu có thích cậu ta không, thích thì sao không đồng ý, không thích thì sao không từ chối?"

"Tớ với cậu ấy là bạn." Hồ Đào đáp.

Dưới ánh mắt truy đến cùng của Vân Thanh, cô do dự giải thích, "Chủ yếu là tớ với cậu ấy quá quen thân, bộ dạng tớ xấu thế nào cậu ấy đã từng thấy hết, cậu ấy khờ khạo bao nhiêu tớ cũng biết, tớ với cậu ấy không có cảm giác với nhau. Hơn nữa nếu bọn tớ hẹn hò, chia tay rồi sẽ không làm bạn được nữa, tớ rất quý trọng người bạn này."

"Vậy thì đừng chia tay." Vân Thanh nói.

Suy nghĩ của con gái thường trưởng thành hơn con trai cùng tuổi, "Không chia tay thì sẽ kết hôn sinh con, bản thân cậu ấy cũng chính là đứa bé, thật sự thì từ khi tớ biết cậu ấy, đến giờ cậu ấy vẫn vậy, cả ngày vui đùa náo loạn không tim không phổi, nếu mười năm sau cậu ấy không thay đổi, chắc chắn tớ sẽ không xây một gia đình với cậu ấy được."

"Chắc chắn cậu ấy sẽ trưởng thành."

"Nếu lúc đó cậu ấy còn thích tớ, tớ sẽ ở bên cậu ấy." Nói xong, Hồ Đào có hơi ngượng ngùng, cô đẩy nhẹ Vân Thanh, "Hơn nữa chúng ta còn nhỏ, yêu sớm là sai, bây giờ nên học cho tốt."

Vân Thanh nhìn con người ở ngoài cửa sổ, vô cảm hỏi, "Cậu cảm thấy cậu ta non nớt, bây giờ không học sẽ không có tương lai xán lạn, rồi dám chắc không hợp kết hôn với cậu? Không kết hôn cũng không giao lưu, ngay cả làm bạn cũng không được, cho nên dứt khoát không cần nói chuyện."

Hồ Đào nghe đến choáng váng, ngơ ngác gật gật.

Hồ Đào đi rồi, Lục Hàng vọt từ cửa sau vào, cất giọng trầm trầm nói với Vân Thanh, "Cảm ơn mày."

Vân Thanh cười híp mắt, "Đừng khách sáo."

Cậu nghĩ cậu cũng tìm ra đáp án rồi.

Bên Vân Thanh yên lặng một thời gian dài, Bùi Tri Viễn sốt ruột.

Lần nói chuyện trước tổn thương cậu quá sao? Muốn cắt đứt quan hệ với mình thật? Trong nhà lại xảy ra chuyện gì, Thật ra Bùi Tri Viễn đã qua nghe ngóng chỗ người què, biết được hai ba con không có gì ầm ĩ, sở dĩ đồng ý cho Vân Thanh ở một mình nhà anh, suy cho cùng anh cũng là một phần với Vân Thanh.

Vô số lần cầm điện thoại lên, xem lại lịch sử nhắn tin rồi đặt xuống.

Nói gì thì anh cũng lớn hơn Vân Thanh, đã qua lứa tuổi chơi trò tuyệt giao, nhà anh đang có một người sống sờ sờ, dù người này không có quan hệ gì với anh, thăm hỏi vẫn là việc lịch sự tối thiểu.

Lại cầm điện thoại lên, lướt tới người cần liên lạc, giây khắc sau điện thoại anh rùng.

Người gọi: Vân Thanh.

Khóe môi của anh bất giác nhếch lên, đổi điện thoại sang cầm tay phải.

Người bên đó hít một hơi thật dài, không chờ anh nói lời nào đã xổ một tràng, "Bùi Tri Viễn anh có ý gì hả, khi đó nói những lời tổn thương em như thế mà vẫn đợi em gọi điện thoại xin lỗi anh sao? Nói gì mà không muốn mất người em trai, anh đang lừa thằng nhóc lên ba hả tên anh trai Bùi Tri Viễn xấu xa!"

"... Xin lỗi." Đúng là anh sai chỗ này, "Đang định gọi cho em."

"Ồ, vậy anh gọi đi."

Dứt lời là cúp máy.

Bùi Tri Viễn gọi tới, hỏi như thường, "Về nhà rồi?"

"Về rồi, ăn rồi, đang làm bài, chuyện gì của em cũng tốt đẹp, anh không cần lo."

Dễ nhận ra khó mà qua lần trước, đến tận bây giờ cậu vẫn hệt pháo nổ, thấy Bùi Tri Viễn là nổ bùm bùm.

Lại không chừa thời gian cho anh, người bên đó hung dữ hỏi, "Này, Bùi Tri Viễn, anh đang làm gì đó?"

"..." Bùi Tri Viễn liếc nhìn mặt bàn, "Đang viết giáo án."

"Ồ, vậy em hỏi anh mấy cái." Vân Thanh nói, "Nhiệt độ bên anh có thấp không? Buổi tối ăn gì? Chuyên ngành của anh có nhiều khóa học không, có cần phải đến trường mỗi ngày không?"

Lắng nghe những lời hỏi thăm vụng về, Bùi Tri Viễn hỏi, "Đang làm gì đây?"

"Làm em trai quan tâm anh chút, cách anh quan tâm em là thế đó."

"Cảm ơn, đã cảm nhận được sự quan tâm."

"Em không định quan tâm anh đâu, tốt xấu gì hai ta cũng chung một sổ hộ khẩu, lỡ có chuyện gì phải lá mặt lá trái với anh."

"Lá mặt lá trái được dùng như thế sao?"

Xoạt xoạt xoạt, bên đó có tiếng lật từ điển, Vân Thanh trịnh trọng nói anh biết, "Lá mặt lá trái, chỉ người giở hư chiêu, xã giao cho có lệ. Em chỉ đang có lệ với anh chút thôi!"

"Cảm ơn em đã tranh thủ trăm công nghìn việc bớt thời gian có lệ với tôi."

Vân Thanh suýt thì phì cười, cậu ho vài tiếng, "Thì là, chất lượng sống của anh không được tốt, trời lạnh là uống nhiều nước đá, trời mưa là không bao giờ mang dù, ăn nhiều dầu ăn rẻ tiền. Anh là đứa trẻ lớn mười chín tuổi, đừng ngày nào cũng học hoài ở thư viện, phải ra ngoài chơi nhiều lên, rượu bia, hát hò, thức khuya chơi game với bạn bè để gắn kết với nhau hơn."

"Xin nghe dạy bảo."

Bùi Tri Viễn phối hợp như thế, Vân Thanh không quen, cậu ngừng lại hai giây rồi nghiêm túc tuyên bố, "Không lâu nữa em sẽ lớn lên, tốt nhất là anh chuẩn bị sẵn sàng đi!"

"Sẵn sàng cho cái gì?"

"Đương nhiên là yêu đương với em!"

"Em sẽ lớn nhanh thôi, hơn nữa trái tim của em sẽ vĩnh viễn không thay đổi, anh có thể an tâm điều này!"