Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 27



Sau khi được Bùi Tri Viễn nhận lời, Vân Thanh ngày càng trở nên tinh vi, không còn dễ gạt gẫm cho qua chuyện. Bình thường không thể thiếu cuộc gọi tra xét, sau khi nghỉ đông lại càng thúc giục ngày ngày, "Anh còn mấy môn thi nữa Bùi Tri Viễn, thi xong anh được nghỉ đông phải không? Gì cơ, anh còn muốn đi làm thêm hả! Mọi người không về nhà ăn Tết sao, Tết ta ở lại trường ôn thi? Vé lễ hội xuân không dễ mua đâu, anh mua sớm chút đi!"

Đây là kiểu em trai gì đây, cảm giác như mọc thêm phụ huynh thì có.

Cuối cùng, Vân Thanh đưa ra một lời chắc nịch, "Anh đừng ép em lên thành phố truy sát anh!"

Bùi Tri Viễn nhìn ngày, "Chu Tuần đã về rồi."

"Trừ anh ra ai cũng về cả rồi!"

"Anh nhờ cậu ấy mang về cho em một thứ."

"... Cái gì vậy?"

Đó là một chiếc xe đạp leo núi rất đẹp mà Bùi Tri Viễn đã từng hứa với cậu.

Nhận được xe, Vân Thanh hào phóng nói, "Được rồi! Để em cho anh thêm mấy ngày nữa." Nếu không phải trời lạnh đường trơn không đi được, Vân Thanh chắc chắn sẽ đạp nó đi một vòng trong huyện.

Bùi Tri Viễn về nhà trước giao thừa một ngày, khi đến bến xe, trời mưa lất phất, anh kéo vali đi ra khỏi lối đi một chiều thì thấy một cậu thiếu niên trắng trẻo gầy gò đang cầm ô nhìn xung quanh. Bùi Tri Viễn vừa định giơ tay chào thì người đó đã tròn xoe mắt chạy tới chỗ anh, bầu trời u ám như được cậu cảm hóa, bất chợt trở nên sáng sủa hơn.

Em trai đã cao lên nhiều, đây là cảm nhận đầu tiên của anh.

Ánh mắt của cậu vẫn như lúc trước, sáng ngời và mãnh liệt, đâm thẳng vào đáy lòng anh. Mà tính tình cũng không khác gì, nhào thẳng vào ngực anh, Vân Thanh vừa ôm anh vừa trách móc, "Anh trai người ta đã về hết rồi, chỉ có anh bây giờ mới về!"

"Xin lỗi." Bùi Tri Viễn nhẹ giọng dỗ cậu.

Anh trai người ta có ba có mẹ, anh trai của em cần phải kiếm tiền, vậy nên về trễ chút.

Vân Thanh tha thứ cho anh rất nhanh, cậu phấn khởi kéo hành lý giúp anh.

Bùi Tri Viễn cầm dù thay Vân Thanh, nghiêng dù về phía cậu.

Xe của Vương Di đậu bên ven đường, thấy Vân Thanh dẫn Bùi Tri Viễn đến, cô bèn hạ cửa sổ xuống chào hỏi anh, "Em ấy lo nhiều người bắt xe quá, nhưng chị mới lấy được bằng hai ngày nay thôi, hai đứa nhớ cẩn thận."

"Cảm ơn chị." Bùi Tri Viễn nói, "Làm phiền chị rồi."

Ăn ké cơm có thể nảy sinh tình cảm sao? Không biết Vân Thanh và Vương Di thân nhau từ bao giờ. Bùi Tri Viễn vỗ một cái lên đầu Vân Thanh, cậu hỏi "anh làm gì thế" rồi giúp anh thắt dây an toàn, cũng tự thắt cho mình, xong xuôi bèn gật gù đầy tự hào.

Vương Di không ăn cơm với họ, chị chở hai người đến dưới lầu là về nhà.

Ông Lưu đứng ngoài cửa ngóng quanh, Bùi Tri Viễn chào ông, "Ông nội."

"Ồ, Tri Viễn về rồi hả con?"

"Dạ, con về rồi."

Anh quay đầu thấy Vân Thanh đang đẩy hành lý, Bùi Tri Viễn đi đến cầm lên nhẹ bẫng bước lên lầu. Vân Thanh đi theo sau nói, "Anh có ý gì hả, em xách được mà."

"Sợ em mới cao thêm được vài xăng-ti, xách đồ nặng là co lại."

"Không phải vài xăng-ti, em cao thêm tận mấy xăng-ti lận!"

"Ừ, tận mấy xăng-ti."

Hai bên cửa được treo một câu đối mới, căn nhà vẫn như lúc anh rời đi, có thể thấy nó đã được dọn dẹp sạch sẽ, anh mở tủ lạnh ra thì thấy chất đầy đồ, Bùi Tri Viễn lấy một chai nước, quay đầu hỏi cậu, "Tự nấu ăn ở nhà sao?"

"Không phải." Vân Thanh trung thực, "Ăn Tết mà, em chuẩn bị ít đồ Tết."

Đã lâu không gặp, vừa cao hơn một ít, vừa biết chuẩn bị đồ Tết.

Bữa đầu tiên về nhà là ăn ở nhà Vân Thanh, sáng sớm ba và mẹ kế của cậu mổ gà giết cá, chỉ đợi Vân Thanh ra ga đón người về nấu cơm, Tần Tuấn mới về mấy ngày trước đây vẫn chưa có việc gì làm, thỉnh thoảng hắn đi dạo trong bếp ăn hai miếng thịt.

Sau khi dọn cơm nước ra, Tần Tuần lấy một cái hộp ra, nói rằng cậu ta đã cố ý nhờ bạn mình lấy rượu ngon, người què vừa chê đắt vừa mừng không ngậm miệng được. Thật ra hắn chỉ cần nói vài câu, bình thường áo đến thì giơ tay, cơm đến thì há mồm, nhưng làm thế này sẽ khiến ba mẹ hài lòng... Biết vậy Vân Thanh cũng đã chuẩn bị vài món, hiện tại cậu chẳng thể so với Tần Tuấn.

Bùi Tri Viễn chậm rãi bước hai bước tới Vân Thanh, dù sao anh là một người ké cơm thuần chủng, đương nhiên không thể tới tay không. Anh nhờ người mua rượu và thuốc lá cho người què, mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da cho dì, không chỉ hai người đó mặt mày rạng rỡ, Vân Thanh cũng thấy sống lưng mình thẳng tắp.

Tuy cậu không chuẩn bị, nhưng Bùi Tri Viễn thì có!

Bùi Tri Viễn chính là của cậu.

Hai người ngồi bên bàn trước, dì vẫn đang bận rộn ở bếp, người què hỏi Bùi Tri Viễn có muốn uống rượu không, Tần Tuấn liền nói mình muốn uống, thế là cả ba người đều rót rượu. Vân Thanh lén rót cho mình một ít, cậu mới đặt chai rượu khá nặng xuống, chiếc cốc nhựa trước mặt đã biến mất. Bùi Tri Viễn lấy ly rượu của Vân Thanh uống hơn nửa trong khi nói chuyện với người què, sau đó anh mới trả lại cho cậu ly rượu còn chút ít.

Vân Thanh, "?"

Có điều sau ba vòng uống rượu chẳng ai thèm để ý nữa, cậu lại trộm uống thêm một chút.

Lúc rời đi, Vân Thanh hơi loạng choạng, cậu nhìn ra mấy bóng người Bùi Tri Viễn. Bùi Tri Viễn dẫn cậu về nhà, vì đường trơn nên đi rất chậm, anh nhẹ giọng răn cậu, "Ai cho em uống nhiều rượu như vậy hả?"

Vân Thanh vỗ ngực, "Em cho, em có thể uổng vì em lớn rồi. Lớn rồi là có thể yêu đương!"

Bùi Tri Viễn bật cười, "Không thể."

Cậu lập tức bĩu môi, "Vì sao không thể, chúng ta đã nói rõ ràng một lời với nhau rồi mà!"

Bùi Tri Viễn ngẫm, "Vì em yêu đương sẽ phân tâm, sẽ không chịu chăm học."

Vân Thanh đáp chắc nịch, "Em sẽ chăm học mà, ngày nào cũng chăm học, hơn nữa không yêu đương em cũng sẽ phân tâm, đâu phải không hẹn hò là em không nhớ anh đâu..."

Bùi Tri Viễn dừng chân.

Nhưng người say rượu phản ứng chậm, đầu óc cậu muốn dừng nhưng chân thì vẫn bước, cậu mất thăng bằng may mà được Bùi Tri Viễn đỡ, anh tiện tay ôm eo cậu.

Không phải anh muốn lợi dụng, mà là anh không biết nên làm gì, thế là cứ ôm.

Mấy giây sau, Bùi Tri Viễn vòng tay qua chân cậu bế lên.

Vân Thanh ôm cổ Bùi Tri Viễn, nhìn mặt anh nói tiếp, "Nếu không, ngày nghỉ thì hẹn hò, đi học thì thôi?"

Bùi Tri Viễn cười một tiếng.

Vân Thanh cụng trán anh, "Được không, xin anh đó."

Anh không thể chịu được cậu nhõng nhẽo đòi hỏi.

Bùi Tri Viễn đáp, "Anh sẽ cân nhắc một lúc."

Vân Thanh hỏi, "Một lúc là bao lâu?"

"Mấy phút."

"Mấy phút?"

Vừa vào cửa nhà, Vân Thanh lập tức nói, "Mấy phút hết rồi!"

Bùi Tri Viễn bế cậu vào phòng ngủ, đặt cậu xuống giường, người nằm dưới thân anh giơ tay kéo vạt áo của anh, "Mau mau nói em nghe, bằng không em sẽ phá!"

Bùi Tri Viễn chống tay bên gối, nhìn cậu nói, "Hỏi anh lại đi."

Vân Thanh đáp tắp lự, "Anh trai, hẹn hò với em đi!"

Bùi Tri Viễn đáp, "Ừ."

Vân Thanh chớp chớp mắt, kéo cổ Bùi Tri Viễn xuống —

Hôn trúng phóc môi anh.