Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 29: Hết



Buổi tối có vài người bạn trở về, còn hai người ở lại với Bùi Tri Viễn, vừa khéo đủ một bàn cờ tỉ phú. Ba người ngồi quanh bàn sưởi đánh bài, Vân Thanh chiếm được vị trí thứ tư. Cậu phụ trách chia bài nhưng chia được một lát đã chán, tựa vào ghế sô pha cắn hạt dưa, Bùi Tri Viễn hỏi cậu muốn ngủ chưa, "Buồn ngủ thì vào ngủ đi."

Vân Thanh ngồi xuống ngay lập tức, "Em không buồn ngủ!"

Chẳng mấy chốc cậu lại nghiêng ngả.

Bùi Tri Viễn đành bỏ bài xuống, anh cầm tấm chăn bên cạnh, giũ nó ra rồi đắp nửa người trên của cậu, Chu Tuần nhìn rồi bảo, "Bàn sưởi ấm. lát nữa tỉnh dậy em ấy sẽ nóng lắm."

Bùi Tri Viễn nghĩ cũng phải, anh lại kéo chăn ra, "Vậy thì mai chơi tiếp."

Chu Tuần khựng lại, "Đùa hả, mày đưa em ấy vào phòng ngủ là được rồi, mới mấy giờ mà mày bảo tao ngủ."

Bùi Tri Viễn đáp, "Lớn tuổi rồi, đừng thức khuya."

Chu Tuần chưa tới hai mươi xuýt xoa một tiếng, trơ mắt nhìn Bùi Tri Viễn bế Vân Thanh về phòng.

Chu Tuần là con một, không em trai, không em gái, rất ngưỡng mộ Bùi Tri Viễn, nhưng tình cảm của hai người như thế chẳng phải tốt quá mức rồi sao, anh em người ta đâu giống như vậy.

Chu Tuần cứ thế ôm ngờ vực trong lòng.

Lúc hắn tắm xong đi ra, nhìn thấy trong phòng ngủ có hai người đang nói chuyện, Vân Thanh đang nhắm mắt ngồi trên giường, hệt như con rối không xương, không đỡ là cậu ngã vào vòng tay người ta ngay.

Vân Thanh cuộn mình trong lòng Bùi Tri Viễn, anh kéo cổ áo cậu hỏi, "Còn giả bộ ngủ? Mau đi tắm."

Vân Thanh lầm bầm, "Anh tắm giúp em đi."

Thấy anh không nói gì, cậu đành lùi một bước, xin xỏ việc khác, "Anh cởi đồ giúp em cũng được."

Bùi Tri Viễn ngồi bên giường cởi đồ cho cậu, cậu vừa phối hợp với anh vừa nhìn anh cười, đôi ngươi sáng rực như chứa vì sao, yêu thích và mê luyến chan chứa trong đó.

Đây chắc chắn không phải ánh mắt em trai dành cho anh mình.

Chu Tuần nhìn gáy Bùi Tri Viễn, lặng im bước vào căn phòng khác.

Đến khi Vân Thanh chỉ còn mặc mỗi cái áo mỏng, cậu thong dong vào nhà vệ sinh, Bùi Tri Viễn thì ra ban công rút quần áo, hong trước lò sưởi để khi cậu tắm xong mặc sẽ ấm hơn.

Đưa đồ mặc cho Vân Thanh, Bùi Tri Viễn qua xem Chu Tuần, "Mày nằm có thấy lạnh không, hay thêm cái chăn nữa?"

Chu Tuần đứng ra xa để anh trải chăn, hắn không nhịn được bèn nói, "Người mà em mày thích là mày đúng chứ? Mà mày cũng biết việc này."

Hắn có thể nhận ra, Bùi Tri Viễn sẽ không đến nỗi không nhận ra, vậy nên Chu Tuần mới dám chắc.

Bùi Tri Viễn khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn hắn, "Đúng vậy."

Chu Tuần hỏi, "Sau đó thì mày?"

Bùi Tri Viễn đáp, "Đang hẹn hò."

Chu Tuần lại xuýt xoa, đúng là không làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không chịu thôi.

Vân Thanh bỗng xông tới với một thân áo mỏng tanh, "Chúng ta hẹn hò từ khi nào, sao em không biết?" Chu Tuần dùng ánh mắt "sao mày mất nhân tính thế hả?" để nhìn anh. Bùi Tri Viễn vô cảm bế Vân Thanh về phòng, "Vậy thì không phải đang hẹn hò."

Vân Thanh cuống lên, "Phải chứ! Vì sao không phải!? Anh đang hẹn hò với em!"

Bùi Tri Viễn cầm chăn đè cậu xuống, "Đừng để bị cảm."

Vân Thanh xác nhận lần nữa, "Phải, chúng ta đang hẹn hò thật!"

Bùi Tri Viễn đáp, "Ừ, hẹn hò."

Vân Thanh vui vẻ sưởi ấm hai bên giường, Bùi Tri Viễn trở về phòng sau khi tắm xong, cậu giơ chăn lên tranh công, "Ngủ thôi, bây giờ ấm lắm!"

Bùi Tri Viễn nằm xuống giường, cậu bèn vùi vào ngực anh với cả người lẫn chăn. Bùi Tri Viễn vòng tay qua người cậu, kéo tấm chăn sau lưng bọc cậu thật kĩ. Vân Thanh mỹ mãn ôm anh, "Điều ước linh nghiệm rồi này, mấy hôm trước em nói với thầy Bùi là em muốn Bùi Tri Viễn thích em, thế là thầy giúp em thực hiện ngay!"

Bùi Tri Viễn cúi đầu nhìn cậu, "Em còn nói chuyện này với ba anh?"

Vân Thanh cây ngay không sợ chết đứng, "Đúng vậy, vì sao em không được nói."

Bùi Tri Viễn tắt đèn phòng ngủ, khoác tay lên lưng cậu, Vân Thanh ngước mặt hỏi tiếp, "Em không thể nói sao?"

Bùi Tri Viễn đáp, "Có thể."

Nếu thầy Bùi giúp Vân Thanh thực hiện tâm nguyện, vậy thì câu trả lời dành cho anh đương nhiên là "có thể".

Vân Thanh sực nhớ, "Vậy anh ước cái gì?"

Bùi Tri Viễn, "..."

Bùi Tri Viễn, "Anh ước em sẽ chăm học, tương lai đậu một trường đại học thật tốt."

Vân Thanh tin chắc, "Chắc chắn anh sẽ được toại nguyện. Thế thì em không cần tự cố gắng nữa!"

Bùi Tri Viễn đánh mông cậu.

Vân Thanh cười hì hì, nhanh chóng đổi giọng đầy quyết tâm, "Em sẽ cố gắng, em sẽ dốc toàn sức vì anh trai của em."

Vì anh, không gì em không làm được.

Bùi Tri Viễn thỏa mãn "ừ" một tiếng.

Vân Thanh hí hứng nhích tới, kề sát mặt anh đòi, "Phần thưởng của em đâu, em ngoan thế này, phải có thưởng."

Bùi Tri Viễn, "Khi nào làm được anh sẽ thưởng cho em."

Vân Thanh, "Em muốn nhận ngay bây giờ."

Bùi Tri Viễn, "..."

Đây chính là lí do vì sao sau hôm đó tỉnh dậy, Bùi Tri Viễn biết cậu đã quên chuyện tối qua thì đâm lao phải theo lao, anh cũng xem như không có chuyện gì xảy ra. Bởi vì anh biết một khi Vân Thanh biết anh thích cậu, cậu sẽ được voi đòi tiên, trắng trợn không kiêng dè.

Vân Thanh cọ mặt anh, còn nói "muốn nhận ngay bây giờ", cọ một lúc thấy anh không hó hé gì cậu bèn len lén kề môi tới. Hôn một chút lên mặt anh, rồi hôn xuống khóe miệng, sau đó hôn lên môi.

Mềm mềm.

Vân Thanh lại hôn chụt chụt hai cái.

Mãi đến khi Bùi Tri Viễn giữ gáy cậu lại, "Không phải hôn như thế, hé miệng ra –" Cậu mê man nằm dưới người Bùi Tri Viễn, anh đích thân dạy cậu cái gì là hôn.

Cậu được khai sáng ở trên giường này, vụng trộm trút ra và tìm tòi cũng là ở trên giường này, dục vọng của cậu đều ở đây, đều có liên quan đến người này.

Tuổi trẻ của cậu ở đây, trong căn phòng này, trôi qua với Bùi Tri Viễn.

Nước mắt và nụ cười của cậu, niềm vui và buồn phiền, cất giữ ở nơi này.

Tất cả của cậu, đều ở nơi này.

Bên Bùi Tri Viễn.

...

Nếu như đời người cũng có các kì thi tuyển sinh ở các cấp khác nhau, vậy thì cậu đã giải khá tốt bài thi tuổi trẻ của mình, đậu một trường cấp ba không tồi, hòa thuận với gia đình, nhận được hồi đáp từ người mình thích.

Hết.