Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 6



Bùi Tri Viễn đã lâu không về trường, bạn bè rủ anh đi chơi một bữa, lớp tốt nghiệp được nghỉ đông muộn, buổi đi chơi ấy đúng ngày tết ông Táo, xem như là ăn cơm đoàn niên sớm với anh.

Vân Thanh thay quần áo xong thì chạy đến, nói đầy hí hửng, "Tôi cũng muốn đi, tôi cũng muốn đi!"

Bùi Tri Viễn còn dọa cậu, "Chúng ta đi ăn chia AA, cậu ăn nhiều thế có tiền không?"

Vân Thanh đáp, "Gì chứ, anh là anh trai của tôi mà, tôi là người nhà của anh, tiền của tôi coi như tính lên đầu anh."

Tuy nói thì nói thế, cũng giới thiệu thế nhưng mà, "Sao tôi lại là anh trai của cậu, cậu chỉ mới gọi tôi một lần."

Vân Thanh Thanh gọi tắp lự, "Anh trai!"

Bùi Tri Viễn ngơ ra, anh cười, gạt đi hạt cơm bên miệng cậu, "Xem cọng giá của cậu kìa."

Đừng nói gọi là "anh trai", để được ăn thêm hai miếng thịt, bảo cậu gọi là "ba" cũng được.

Con ngươi của cậu thiếu niên sáng rực, nhìn anh gọi liên mồm, "Anh trai, anh trai Tri Viễn, anh ruột anh thịt, được chưa."

"Được rồi được rồi."

Bưng dĩa xương sườn tới trước mặt cậu, Bùi Tri Viễn gắp cho cậu một miếng, cất giọng đầy ý cười, "Rồi, ăn đi. Sao mà ham ăn thế không biết, cậu là heo đầu thai à."

"Heo đầu thai không tốt sao," Vân Thanh mặt dày, "Mọi người đều nói heo là phúc nhất."

Người khác nói câu này còn có lý, Vân Thanh mất mẹ, ba không lo, thật sự không biết phúc ở đâu.

Vân Thanh nói tiếp, "Như ban nãy chẳng phải tôi có phúc lắm sao, ăn một bữa cơm nhặt được ông anh hời như thế, xung quanh tôi đều là nhân tài hữu dụng nhất trong quận chúng ta, đến khi mấy người bọn anh thành công thì nhất định phải chăm sóc cho tôi đó."

Mọi người nghe thấy bèn hỏi, "Bùi Tri Viễn, em trai cậu đã gặp chuyện gì vậy, sao lại nói những lời đó?"

Bùi Tri Viễn buồn cười, nói nhỏ với cậu, "Cậu học từ ai đấy?"

Vân Thanh đắc ý ngân nga mấy tiếng, lại nhận món mà anh trai gắp cho. Bùi Tri Viễn trông bộ dạng cậu thèm thuồng đầy buồn cười, chợt nghe thấy một câu nhẹ tênh, "Thấy anh thế này, mọi người cũng yên lòng."

Bùi Tri Viễn khựng lại, nghiêm túc "ừ" một tiếng, "Tôi đang sống tốt lắm."

Ăn xong thì đi hát, tết xuân không bắt xe được, Bùi Tri Viễn không cho cậu chơi quá lâu. Hai người rời KTV, đợi ba chuyến xe công cộng vẫn không chen lên được, đành phải đến ga.

Dọc đường các tiệm bán quần áo đều đang giảm giá, Vân Thanh nhìn chiếc áo lông bắt mắt được trưng trong tủ kính, rồi lại ngó áo bông mình đã mặc hai năm, duỗi tay ra là ống tay áo bị kéo lên một đoạn dài. Cậu giấu hai tay vào túi nhưng không thấy ấm hơn chút nào, nhìn qua túi áo bự của Bùi Tri Viễn bèn đút tay vào túi của anh.

Bùi Tri Viễn cúi đầu nhìn cậu, nắm chặt bàn tay nhỏ kia.

Băng qua một tiệm bán quần áo, Bùi Tri Viễn dắt cậu vào, nhờ nhân viên lấy đồ xuống thử.

Một chiếc áo khoác trắng có lông tơ trên vành mũ, Vân Thanh đứng trước gương sờ sờ nó, không khỏi thở dài, "Êm thật." Nhưng khi nãy cậu vừa lén nhìn mác giá, dù có giảm một nửa cậu cũng không dám mua, càng không muốn lãng phí tiền của Bùi Tri Viễn, cậu quay đầu nói với ông chủ, "Ông chủ giữ giúp con một cái đi, mai con sẽ nhờ ba mua."

"Anh của cậu cũng có thể mua cho cậu." Bùi Tri Viễn nói, "Coi như là quà thưởng cho kì thi học kỳ."

Bùi Tri Viễn mua áo cho cậu nhưng cậu không nỡ mặc, treo trong tủ như báu vật, thỉnh thoảng lấy ra làm phẳng lại những chỗ bị nhăn. Bùi Tri Viễn nói, "Muốn mặc thì mặc đi, dơ thì tôi trả tiền giặt."

Cậu thoáng do dự rồi cất về, "Bây giờ tạm thời chưa mặc, đợi mấy ngày nữa."

Đêm giao thừa về quê đưa đèn, Vân Thanh đã mặc chiếc áo đó.

Rời khỏi thị trấn, ruộng đồng trở nên bát ngát, không có những tòa nhà che chắn, gió đêm thổi rít mạnh.

Vân Thanh cầm hai cái đèn đi đằng sau, có lẽ vì gió đông bạc tình, chóp mũi lẫn đôi mắt cậu đỏ chót. Bùi Tri Viễn dừng lại, đợi cậu đi song song bên cạnh mình, trùm mũ áo lên cho cậu, "Đừng để bị cảm."

Cậu lập tức òa khóc.

Bùi Tri Viễn đau lòng, "Còn chưa tới nơi, khóc sớm làm gì."

Ngôi mộ của Bùi Lập Hành nằm sau ngôi nhà cũ, vì là mộ mới được dựng lên cách đây không lâu nên không có cỏ dại, Bùi Tri Viễn lau bụi trên bia, thắp đèn lên đầu của ngôi mộ.

Anh mua nhiều loại tiền giấy, tháo miếng bọc từng xấp ra, xoắn lại châm lửa, trước đây Bùi Lập Hành dẫn anh đi đưa đèn, lúc đốt tiền giấy sẽ nói đôi lời, xin ông bà phù hộ cho anh khỏe mạnh, cả đời bình an vui vẻ không sầu lo, nhưng anh phải nhờ Bùi Lập Hành phù hộ ai đây, không có một ai để anh nhớ mong.

Lặng im đốt tiền giấy một lúc, Bùi Tri Viễn thầm nghĩ rồi lên tiếng, "Lần này Vân Thanh thi cuối kỳ khá lắm ba ạ, trước giờ chưa từng đạt được điểm cao đến thế. Khi còn nhỏ con từng sốt cao rất nghiêm trọng, mọi người đều nói là ông bà nhớ con nên đêm về chạm vào người con, ba không tin mấy lời giải thích mê tín nhưng vẫn khẩn đầu lạy tạ ngôi mộ, không ngờ mấy ngày sau con đỡ sốt thật. Có lẽ chuyện đó không tài nào giải thích được, vậy nên con có khuynh hướng tin vào nó, Chắc chắn ba cũng từng đến thăm Vân Thanh, gõ cái đầu dưa của thằng nhỏ khờ này, nếu không sao nó tự dưng thông minh vậy."

Vân Thanh vừa khóc nấc vừa nói, "Tôi, tôi không khờ lắm đâu mà..." Nghĩ đến những gì mình đã nói trước đó, cậu quỳ gối thẳng lưng, kéo kéo áo mình nói với mộ bia, "Thầy Bùi, áo mới của con nè, Bùi Tri Viễn mua cho con đó, con thích lắm hu hu."

"Thích là được rồi."

"Hơn nữa con còn đang chăm chỉ học, thành tích thi cuối kỳ rất khá, có điều Bùi Tri Viễn dữ quá, con làm sai bài là mắng con khờ, thì vốn dĩ con đâu được thông minh lắm."

"Hoá ra là tới cáo trạng."

Vân Thanh khịt khịt mũi, "Do anh ăn hiếp tôi, tôi nhất định phải báo cáo. Còn nữa thầy Bùi ơi, con sẽ chăm Bùi Tri Viễn thật tốt, đốc thúc anh ấy ăn cơm, ngủ –"

"Cậu chăm tôi?"

"Lúc ngủ còn phải ôm tôi ngủ, chẳng phải tôi đang chăm anh sao?"

Bùi Tri Viễn, "..."

Trong rất nhiều đêm mất ngủ, anh đã thấy vô số tư thế ngủ của Vân Thanh, anh chọt mặt cậu, ghẹo hàng lông mi như bàn chải của cậu, giở đủ thứ trò để giết thời gian, không ngờ cậu biết hết.

Vân Thanh còn ép anh thừa nhận, "Anh dám nói không đi, anh ôm tôi chặt cứng, thích ôm tôi lắm đúng không!"

Vân Thanh lên giường sớm hơn Bùi Tri Viễn, trước đây là vì cậu lười biếng làm việc, mãi đến khi có lần mơ màng thức giấc nhận ra có người cọ đầu vào cổ mình, về sau cậu giả bộ lên giường ngủ trước, chờ Bùi Tri Viễn lên giường thì ngoan ngoãn lăn qua một bên.

Thế mà dọn mộ về không quậy cậu nữa! Tay Vân Thanh trong chăn chọt cánh tay anh, "Bùi Tri Viễn, anh ngủ rồi hả?"

Đối phương không đáp.

Vân Thanh bò lên nhìn anh, giơ tay xoa xoa mí mắt anh, rồi cù eo anh, đến khi Bùi Tri Viễn bắt tay cậu lại, anh đột nhiên bổ nhào lên người cậu.

"Anh giả bộ ngủ! Vì sao hả, ngại ôm tôi à? Tôi không thu tiền anh mà, ôm đi ôm đi."

Dứt lời thì đẩy anh ra, cậu nằm nghiêng mình, nắm tay anh khoát qua eo mình.

Lò lửa nhỏ cọ tới cọ lui trong lòng, Bùi Tri Viễn bó tay ôm eo cậu lại, kẹp chặt cậu trong khuỷu tay mình, mím môi nín nhịn, "Rồi rồi, ngủ."