Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 9



Để chào đón bà chủ mới, người què đã mua một số thiết bị gia dụng, cửa và tường được sơn mới, so với ngôi nhà cũ chỉ có bốn bức tường thì bây giờ có sức sống hơn nhiều.

Vân Thanh chuyển về nhà chưa đầy hai ngày, bà đã mua một đống đồ ăn vặt nước ngọt về, chất đầy tủ lạnh. Vân Thanh thầm nhủ dù có lấy lòng cậu, cậu vẫn không đổi giọng dễ dàng như thế. Cậu dè dặt không dám động tới mấy món đó dù có thèm muốn chết.

Trôi qua được hai ngày, lúc Vân Thanh chuẩn bị đi ăn, trong nhà chợt xuất hiện một vị khách đang cười toe toét ngồi phịch trên ghế sô pha, đồ ăn vặt chiếm đầy cả bàn. Bà giới thiệu, "Đây là Tần Tuấn, lớn hơn con hai tuổi, con có thể gọi nó là anh trai."

Vân Thanh "à" một tiếng, đóng cửa phòng.

"Hèn gì vội vàng giục tôi về!" Cậu phỉ nhổ với Bùi Tri Viễn qua điện thoại, "Do con trai của bà ấy sắp dọn tới. Nếu tôi không về trước anh ta, hàng xóm láng giềng sẽ đồn thổi bà."

Bùi Tri Viễn đáp bâng quơ, "Cậu cũng biết thế à?"

"Phải biết chứ! Tôi lớn chừng này rồi, mấy việc kiểu này biết từ lâu rồi."

Bùi Tri Viễn chuyển đề tài, "Lên cấp Ba đã quen chưa, có kết bạn mới chưa?"

Lòng Vân Thanh còn lửa giận, cậu tự nói tiếp đề tài, "May là tôi chưa ăn mấy món đó, dù gì cũng không phải mua cho tôi, tôi mà ăn là chắc chắn bà ấy sẽ trách tôi."

"Vân Thanh." Bùi Tri Viễn ngắt lời cậu, "Quan lớn ơi, bụng dạ to ra chút đi. Muốn ăn thì ăn, bà ấy sẽ không nói gì đâu, nếu cậu cứ thế thì chỉ mỗi cậu mệt thôi."

"Không ăn! Mấy thứ đó tôi đâu có thiếu."

"Cậu xem kìa, mới vừa nãy không phải đã nói mình lớn rồi à."

"Đúng là tôi lớn rồi, nhưng tôi chưa có thành quan lớn mà." Vân Thanh bắt đầu vặn chữ, cực kỳ bủn xỉn, "Lòng dạ tôi nhỏ lắm, tôi vẫn còn là một cục cưng!" . Truyện Hệ Thống

"Được rồi cục cưng, cưng muốn ăn gì, anh trai gửi cho."

Vân Thanh ngừng một lát, "Anh nói gì cơ?"

"Tôi gửi cho cậu, gửi tới trường."

"Không phải! Vế trước."

"Cục cưng?"

Vân Thanh cười ha ha, "Hết rồi, tôi không giận nữa!"

Nói không giận với Bùi Tri Viễn, nhưng ở nhà thì cậu vẫn như cũ, ngày ngày đi sớm về trễ, rất ít khi ngồi ở nhà, cùng lắm được gọi ra ăn cơm thì đi ăn một miếng, thời gian còn lại đều ở trong phòng.

Hàng xóm hỏi mẹ kế đối xử với cậu có tốt không, cậu không muốn nói nhà mình không tốt nên đáp một câu bình thường rằng "cũng được". Hàng xóm khuyên cậu miệng ngọt lên, rồi giữ gìn mối quan hệ, Vân Thanh hỏi vì sao phải giữ gìn quan hệ với bà ấy, cậu cảm thấy khoảng cách như hiện tại cực kỳ ổn, không can thiệp, không quấy rầy chuyện của nhau.

"Khờ quá! Tiền ba con đang ở trong tay người đàn bà đó, con không giữ quan hệ thì tiền về tay thằng con đó hết!"

Chuyện đồ ăn vặt cậu chỉ kể làm nũng với Bùi Tri Viễn, cậu không bận tâm chuyện đó lắm. Nhưng người khác sợ cậu khờ dại, hôm nào cũng châu đầu ghé tai nhắc nhở cậu, cậu chợt cảm thấy khó chịu.

Yên ổn được mấy ngày, hôm đó Vân Thanh tan học về thấy giày của cậu nhăn dúm dó trước cửa, mũi giày còn dính đầy vết bẩn, cậu ném cặp chạy đi đối chất, "Tần Tuấn, anh mang giày của tôi!?"

"Ồ, là của cậu hả." Tần Tuấn đáp biếng nhác, "Tôi mang một lúc."

"Gì mà mang một lúc, anh mang nó thành ra thế kia, hôm qua tôi mới giặt sạch phơi bên ngoài!"

"Ừ, đúng là tao thấy nó phơi ở ngoài, ra đường không có giày nên tao lấy mang, chỉ mới dơ có chút, khi nào mẹ tao về tao sẽ nhờ mẹ giặt cho mày." Tần Tuấn tựa lưng trên ghế sô pha, vắt chân lên bàn khách, không hề biết xấu hổ.

Vân Thanh nổi giận, giọng càng thêm lớn, "Anh có biết đó là giày của tôi không vậy! Mẹ anh không dạy anh đừng tùy tiện đụng vào đồ người khác à?"

Tần Tuấn quan sát cậu mấy giây, bật cười châm biếm, "Ha, vậy mẹ mày từng dạy chưa, mà mày có mẹ sao?"

Vân Thanh đứng sững sờ, giận đến nổi không nói nên lời.

Anh ta nhún vai, "Do mày nhắc tới mẹ tao trước."

Lúc mẹ Tần Tuấn về, hai người vẫn giằng co trong phòng khách, bà hỏi Tần Tuấn có chuyện gì, Tần Tuấn chỉ Vân Thanh nói, "Con mượn giày nó mang, nó tức."

"Nào, chuyện có to tát gì." Bà đặt đồ xuống, "Hôm qua con nói thèm ăn vịt nướng mà, vừa khéo đi ngang qua nên mua nửa con, chia ra ăn với em trai đi."

Tần Tuấn lấy ra ăn, hương thơm lan khắp phòng, chỉ còn Vân Thanh một mình một bên. Không ai để ý cảm nhận của cậu, không bận tâm cậu nghĩ gì, cậu như bị thế giới này giấu đi.

Tần Tuấn ngẩng đầu định hỏi "rốt cuộc mày có ăn không", Vân Thanh đã về phòng đóng sầm cửa.

"... Xì, không ăn thì thôi."

Vân Thanh khó chịu, thấy ngoài cửa không có tiếng động gì thì căng mặt đi giặt giày, đó là giày Bùi Tri Viễn mua cho cậu, cậu không thể vứt xó ở đó. Chân Tần Tuấn lớn hơn cậu nên giày bị lỏng hư rồi, Vân Thanh vừa giặt vừa uất ức. Có khi giặt sạch rồi cũng không mang được nữa, phải tìm chỗ cất kĩ thôi.

Chuyện đã qua cả rồi, đến tối bà lại kể cho người què, "Ban ngày Tiểu Tuấn mang giày của Vân Thanh, chọc thằng nhỏ giận đến mức không ăn tối."

Hai người ngồi nói chuyện trong phòng khách, Vân Thanh trong phòng ngủ nghe được hết, người què bảo cậu nóng tính rồi không lâu sau đến gõ cửa phòng cậu, "Con trai, ba dẫn con đi ra ngoài ăn khuya nhé?"

"..." Vân Thanh phớt lờ ông.

Trong nhà còn có một đứa con trai khác, nghe thế thì vui vẻ chạy ra, "Ăn khuya! Đi đâu ăn ạ?"

Người què tưởng Vân Thanh đã ngủ, chỉ dẫn hai mẹ con Tần Tuấn ra ngoài.

Vân Thanh vừa tức vừa đói! Trằn trọc buồn bực vô cùng, cuối cùng cậu vẫn đi tìm đồ ăn, trộm hơn nửa đồ ăn vặt của Tần Tuấn, không ăn hết thì trữ trong phòng của mình.

Hôm sau Tần Tuấn gọi với từ phòng khách, "Mẹ, mẹ mua cho con cái gì ăn đi." Bà nói, "Mấy tuổi rồi còn đòi ăn vặt, con nghĩ mình là con nít hai, ba tuổi chắc?" Anh ta bèn ngoan ngoãn sửa lời, "Vậy mẹ mua gói thuốc lá cho con?"

"Muốn ăn gì, mẹ mua cho."