Đông Chí Chưa Tới

Chương 10: Tôi đây chính là chồng cô ấy



Lương Đông cùng Trịnh Lam không hẹn mà cùng lúc quay đầu nhìn về phía thanh âm mới phát ra. Lập tức, Trịnh Lam liền mở to đôi mắt nhìn về hướng đối diện, bởi vì người đang đứng trước mặt cô lúc này không ai khác mà chính là Trác Diệu.

“Anh là…”

Lương Đông cảm thấy người đàn ông đang đứng trước mặt mình kỳ thực là có chút quen mắt, thế nhưng anh nghĩ mãi vẫn không thể nào nhớ ra nổi đây rốt cuộc là ai.

Trong lúc Lương Đông vẫn còn đang vắt óc để nhớ lại thông tin về người đàn ông trước mặt thì Trác Diệu đã “tốt bụng” lên tiếng giới thiệu bản thân trước:

“Tôi là chồng của Trịnh Lam.”

Nói rồi anh nhanh chóng sải bước chân tiến lại phía cô, trước con mắt ngỡ ngàng của Trịnh Lam và Lương Đông liền dứt khoát nắm lấy tay cô, còn ném cho Lương Đông một ánh nhìn cảnh cáo:

“Tôi cảm thấy anh không nên cư xử lỗ mãng thế này với phụ nữ đã có chồng đâu. Trịnh Lam không thích đụng chạm tay chân, mà tôi cũng không muốn cuộc sống hôn nhân của mình bị dấy lên bất cứ tin đồn không hay nào.”

“Đi thôi.”

Trác Diệu nói rồi nắm lấy tay Trịnh Lam mà kéo cô rời đi. Anh cứ tưởng cô sẽ giống như trước đây, ngoan ngoãn tuân theo những gì anh yêu cầu, thế nhưng sự thực phũ phàng đã đấm vào mặt anh một cú thật đau.

Lần đầu tiên trong đời, Trác Diệu chủ động nắm lấy tay một người con gái. Vậy mà cô lại không chừa lại cho anh chút sĩ diện nào, thẳng thừng hắt tay anh ra, lại còn dám nhăn mặt nhìn anh mà càu nhàu:

“Trác Diệu, anh đừng nắm tay em. Em khó chịu.”

Lực tay của Trác Diệu không hề nhỏ. anh quả thực đã làm cho cô cảm thấy đau. Thế nhưng thông qua đôi mắt anh, anh lại cho rằng lý do Trịnh Lam từ chối mình là bởi vì đang có mặt Lương Đông ở đây.

Trác Diệu cho là cô quyến luyến anh ta, cho nên mới hành xử không đúng mực như vậy với chồng mình.

“Khó chịu? Ở bên cạnh tôi thì em thấy khó chịu, còn ở bên thằng đàn ông khác thì em thấy dễ chịu sao? Trịnh Lam, tôi không ngờ con người em lại “phóng khoáng” đến thế đấy. Còn chưa ly hôn mà đã muốn tìm chồng mới rồi, em thèm khát đàn ông đến vậy sao?”

Bởi vì nộ khí đang bốc lên, cho nên nhất thời Trác Diệu không kiểm soát tốt được cảm xúc của mình. Lời nói của anh mang theo sự châm biếm nồng đậm, chỉ trong mấy dây ngắn ngủi vậy mà đã trơn miệng nói ra những lời sắc như dao, mà mũi dao ấy lại không chút nhân nhượng cứa vào màng nhĩ Trịnh Lam, khiến cho cô vừa nghe xong liền cảm thấy toàn thân đau điếng.

“Trác Diệu.”

Hải Thành cũng đứng gần đó. Chứng kiến một màn này, anh ta thật sự cảm thấy bất bình thay cho Trịnh Lam. Những lời mà Trác Diệu vừa nói hoàn toàn không phải là lời mà một người chồng tốt nên nói với vợ mình.

“Xin lỗi nhé, Trịnh Lam. Trác Diệu hôm nay uống hơi quá chén, cho nên có chút mất kiểm soát, ăn nói ngông cuồng. Cô đừng chấp nhặt con sâu rượu này nha.”

Hải Thành nói rồi ra hiệu cho Cố Ngân Dực tiến lên, đẩy Trác Diệu về phía chiếc xe Maybach đang đỗ ở cách đó không xa.

“Dù sao cũng tiện đường, cô lên xe đi, tôi đưa cô về. Bây giờ cũng đã trễ rồi, phụ nữ một mình đi taxi sẽ không ổn lắm đâu.”

“Cậu là Lương Đông nhỉ? Cảm ơn cậu đã quan tâm, nhưng Trịnh Lam đã có tôi chăm sóc rồi. Chúng tôi là chỗ quen biết, về chuyện này cậu có thể yên tâm. Nhìn cậu có vẻ cũng cũng đã uống không ít rượu, lái xe cẩn thận nhé.”

Hải Thành cũng không phải là người thô lỗ, nói chuyện xong còn quay đầu qua nhìn Trịnh Lam để xem phản ứng của cô. Trịnh Lam trầm tư một lúc lâu, sau đó mới đưa ra quyết định của mình:

“Lương Đông, cũng không còn sớm nữa, cậu về nghỉ ngơi trước đi. Tớ sẽ đi cùng Hải Thành, dù sao bọn tớ cũng tiện đường.”

Khi nghe Trịnh Lam nói vậy, trong mắt Lương Đông rõ ràng toát lên vẻ mất mát khó tả. Thế nhưng anh ta cũng không phải là một gã chỉ biết hành động theo bản năng. Có vẻ như không muốn làm bầu không khí giữa ba người trở nên gượng gạo, cũng không muốn Trịnh Lam phải khó xử thêm, cho nên anh ta đã miễn cưỡng gật đầu mà nói:

“Vậy… Tớ về trước. Nếu dạ dày cậu lại không thoải mái, vậy thì tới tìm tớ nhé. Bất cứ lúc nào cũng được, tớ sẽ luôn ưu tiên khám bệnh cho cậu.”

“Được rồi. Cảm ơn “hồng ân” của giám đốc Lương nhé.”

Trịnh Lam nhoẻn miệng cười, nói một câu cuối rồi cũng theo Hải Thành ra xe:

“Đi đường cẩn thận.”

“Cậu cũng cẩn thận nhé.”

Mãi cho đến khi chiếc Maybach đã đi xa, Lương Đông vẫn đứng phía sau dõi theo bóng dáng Trịnh Lam đang khuất dần.

Hai bàn tay anh ta vô thức siết chặt lại thành hình nắm đấm, giọng nói mang theo sự quyết tâm nồng đậm vang lên:

“Trịnh Lam, lần này tớ nhất định sẽ không hèn nhát nữa. Một lần bỏ lỡ đã là quá đủ với tớ rồi.”

Trong quá khứ anh ta đã đánh mất cô một lần vì cứ ngỡ bản thân buông tay thì Trịnh Lam sẽ có một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng xem ra hiện tại, cuộc hôn nhân của cô chẳng viên mãn chút nào.

Nếu Trác Diệu đã không thể làm cô hạnh phúc, vậy thì anh không nên làm người nhà của cô nữa. Hai chữ “người nhà” này, Lương Đông có tự tin bản thân mình có thể làm tốt hơn rất nhiều so với người chồng hiện tại của cô.