Đông Chí Chưa Tới

Chương 20: Tớ vẫn luôn đợi cậu



“Lương Đông? Sao cậu lại có số điện thoại của tớ thế?”

Trịnh Lam không khỏi ngạc nhiên mà cất tiếng hỏi. Từ khi hai người gặp lại nhau, mặc dù có đụng mặt nói chuyện, nhưng chưa từng trao đổi phương thức liên lạc, cho nên việc Lương Đông biết được số điện thoại của cô không khỏi khiến cho Trịnh Lam cảm thấy bất ngờ.

“Tớ biết được từ Hải Ly. Cô ấy cho tớ số điện thoại của cậu.”

“Hải Ly sao?”

Đây là cô bạn đã thân chơi với Trịnh Lam từ thời còn học trung học. Thắc mắc đã được giải đáp, cho nên Trịnh Lam cũng không bàn đến chuyện này nữa, cô nhanh chóng đổi chủ đề:

“Vậy... Cậu gọi cho tớ có chuyện gì không?”

“Tớ có gửi quà đến, cậu nhận được rồi chứ? Địa chỉ nhà cậu cũng là Hải Ly cho tớ, tớ đang lo không biết quà có được gửi tới đúng nơi không, cho nên mới gọi điện cho cậu để xác minh.”

Quà sao?

Trịnh Lam khẽ nhăn mặt, sau đó nhìn vào bó hoa tươi cùng hộp quà lớn đang được đặt ngay ngắn trước cửa nhà mình.

Cuối cùng thì cô cũng có đáp án, mấy món quà này thì ra không phải do ai gửi nhầm cả, mà là do Lương Đông cố tình gửi tới tặng cô.

“Tớ đã nhận được rồi. Nhưng tại sao cậu lại tặng quà cho tớ vậy?”

Hai người dù sao cũng chỉ là bạn bè bình thường. Đột nhiên nhận được quà từ Lương Đông thế này, Trịnh Lam không khỏi cảm thấy ngại ngùng và khó xử.

“Là quà mừng gặp mặt thôi. Đã lâu rồi chúng ta không gặp lại nhau mà. Tuần trước tớ có đi công tác, nhớ cậu thích nhất là chocolate trắng, cho nên mua một ít làm quà tặng cậu.”

“Tuần trước hả? Lúc đó chúng ta còn chưa gặp nhau, làm sao cậu đã nghĩ đến việc sẽ tặng quà cho tớ chứ?”

Trịnh Lam đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười. Trên thực tế, cô cũng đã bật cười ra thành tiếng.

Lương Đông nghe thấy thanh âm của cô, anh ta khẽ hắng giọng ho một cái rồi đáp:

“Cậu đừng đánh giá thấp linh cảm của tớ. Tớ có cảm giác cậu sẽ đến buổi họp lớp, cho nên mới mua chocolate về đặc biệt tặng cho cậu đấy. Cậu đừng từ chối, ăn thử xem có hợp khẩu vị không nhé.”

“Cảm ơn, Lương Đông.”

Trịnh Lam vừa nói vừa mở cửa nhà, sau đó cúi người xuống ôm hoa và quà đi vào phòng.

“Nhưng lần sau cậu đừng làm thế này nữa nhé. Nếu để bạn gái cậu hiểu nhầm thì sẽ không hay đâu. Dù là bạn bè trong sáng, nhưng cũng chẳng ai thích bạn trai mình tặng quà cho bạn khác giới cả.”

Trịnh Lam nghĩ ra một cái cớ nghe thuyết phục nhất có thể để tránh việc này tiếp diễn. Cô và lương Đông quen biết lâu năm, chuyện anh ta nắm được sở thích của cô là chuyện không có gì khó hiểu, vì hai người họ còn từng là bạn cùng bàn thời cấp ba.

Nhưng thật sự Trịnh Lam không quen nhận được sự quan tâm đặc biệt từ người khác như thế này cho lắm, cho nên cô không thể không lên tiếng ngăn cản Lương Đông.

Chuyện Lương Đông từng thích cô, tất nhiên Trịnh Lam vẫn còn nhớ. Nhưng thời gian qua đi đã lâu như thế rồi, hiện tại cô cũng đã kết hôn, cho nên cô không nghĩ anh ta còn chút tình cảm nam nữ gì với mình cả.

Chỉ là có vẻ như giác quan thứ sáu của cô lần này không nhạy bén lắm. Vì câu nói ngay sau đó của Lương Đông đã bẻ gãy hoàn toàn những suy luận nãy giờ của cô:

“Bạn gái? Tớ làm gì có bạn gái nào đâu.”

“Không phải chứ?”

Trịnh Lam bất ngờ đến nỗi buột miệng thốt lên một câu như thế.

Lương Đông là chàng trai sở hữu ngoại hình cao ráo, ưa nhìn, trông có vẻ rất sạch sẽ, học thức. Hoàn cảnh gia đình anh ta rất tốt, hiện tại cũng đã là giám đốc của một bệnh viện nổi tiếng bậc nhất thành phố, vậy mà hiện tại Lương Đông vẫn còn độc thân sao?

Chuyện này làm cho Trịnh Lam cảm thấy thật khó tin quá trời.

“Là thật một trăm phần trăm.”

Lương Đông vội vàng khẳng định.

“Ôi chao. Bạch mã hoàng tử trong lòng mọi cô gái vậy mà vẫn còn độc thân sao? Tớ cảm giác như mình vừa được nghe một tin tức kinh thiên động địa gì ấy.”

Trịnh Lam vừa đi tới chỗ công tắc đèn phòng, vừa bật đèn lên vừa tán gẫu với Lương Đông.

Đầu dây bên kia yên lặng một lúc lâu, sau đó mới lại bắt đầu vang lên giọng nam trầm ấm:

“Là vì tớ đang đợi một người. Cậu... Có tò mò muốn biết người đó là ai không?”

“Là ai thế?”

Trịnh Lam cầm theo điện thoại di chuyển từ phòng khách vào trong phòng bếp, muốn lấy chút nước mát từ tủ lạnh.

Cô mở cánh tủ ra, cầm theo bình nước cam đã được ướp lạnh sẵn.

Nhưng còn chưa kịp rót nước ra cốc, câu nói của Lương Đông đã dọa cô sợ đến mức suýt thì đánh rơi chiếc bình thủy tinh đang cầm trên tay mình:

“Là cậu, tớ đang đợi cậu đấy, Trịnh Lam.”

Âm thanh của Lương Đông vô cùng nhỏ nhẹ, nhưng khi lọt vào màng nhĩ Trịnh Lam lại có sức công phá vô cùng lớn.

Câu nói của anh ta khiến cho Trịnh Lam không khỏi nghi ngờ, tai mình có phải là đã gặp vấn đề gì hay không? Có phải cô đã nghe nhầm những gì Lương Đông vừa mới nói hay không?