Đông Chí Chưa Tới

Chương 3: Anh có yêu em không?



Trước đây chưa từng có chuyện Trịnh Lam không nghe điện thoại của anh như thế này.

Nghĩ đến việc hôm nay là một trong số những lần hiếm hoi anh chủ động gọi điện thoại cho Trịnh Lam, vậy mà kết quả lại bị cô “bơ đẹp”, lập tức một cỗ khó chịu bắt đầu xâm lấn ruột gan Trác Diệu.

“Hay lắm. Còn chưa ly hôn mà đã muốn phủ sạch quan hệ rồi?”

Trác Diệu chau chặt chân mày, đem bực tức phát tiết ra thành nắm đấm, dùng lực mà hạ tay đấm mạnh xuống mặt bàn bằng gỗ du sam một cái.

Còn về Trịnh Lam, tâm trạng của cô lúc này so với anh cũng không khá khẩm hơn là bao. Có thể do hôm nay là một dịp đặc biệt, cho nên cô cũng đã làm một điều vô cùng đặc biệt. Đấy là tạt vào một quán rượu đông đúc trên đường, gọi cho mình hai chai rượu, sau đó khui chai ra, cầm nguyên chai rượu lên, ngửa cổ về sau mà dốc rượu vào miệng mình.

Tiền lệ, cô chưa uống rượu bao giờ. Bởi vì dạ dày cô không tốt, cho nên Trịnh Lam buộc phải tuân thủ một quy tắc ăn uống nghiêm ngặt. Uống chút cà phê thôi cũng đủ khiến cô khó chịu cả ngày, chứ đừng nói gì đến việc động đến thứ đồ không dễ “chơi” như rượu.

Nhưng hôm nay trong lòng cô khó chịu, lại không biết tâm sự cùng với ai, cho nên mới bạo gan phá lệ một lần, hung hăng uống một lúc hai chai rượu thế này.

Không ngoài dự đoán, tửu lượng của Trịnh Lam không được tốt. Loại rượu cô gọi lại còn là rượu mạnh, chưa uống hết chai thứ nhất, đầu óc cô đã bắt đầu say xẩm rồi.

“Khó chịu...”

Trịnh Lam gục đầu xuống bàn, từ mặt cho đến mang tai cô đều đỏ phừng phừng, hai cô nhắm nghiền, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề hơn.

Không biết qua bao lâu, nhịp thở của Trịnh Lam dần trở nên đều đều. Cô cứ thế nhắm chặt hai mắt lại, gục mặt xuống bàn mà... Ngủ.

“Cô gái, cô gái, đã đến giờ tiệm phải đóng cửa rồi.”

Chủ quán rượu là một người phụ nữ trung niên. Lúc bà đến bàn gọi Trịnh Lam dậy, cũng sẵn tiện đặt hóa đơn trước mặt cô, có vẻ như là đang ra dấu bảo cô nhanh chóng thanh toán tiền.

Thế nhưng đã to tiếng gọi mấy lần mà Trịnh Lam vẫn không có động tĩnh. Khách hàng là thượng đế cho nên cũng không thể đánh thức cô dậy bằng cách tạt nước như trong phim.

Trong lúc bà vẫn còn đang đau đầu vì không biết nên làm như thế nào thì điện thoại của Trịnh Lam đang để trên bàn đột nhiên đổ chuông. Chủ quán thấy số điện thoại đang gọi đến được lưu trong máy cô bằng tên “Chồng” thì lập tức hai mắt liền sáng lên như thấy vàng, cũng không hỏi ý kiến Trịnh Lam mà đã nhanh chóng nhấn nút nhận cuộc gọi.

“Xin chào, cậu là người nhà của chủ số điện thoại này có đúng không?”

“Đúng vậy. Cô là...”

Hiện tại đã là mười một giờ tối. Trác Diệu nhớ ban chiều Trịnh Lam đã mạnh miệng tuôn bố trong hôm nay sẽ dọn hết đồ đi, vậy mà hiện tại chỉ còn một tiếng nữa là qua ngày mới rồi, thế mà vẫn chưa thấy bóng dáng cô đâu cả, đồ đạc thì vẫn y nguyên.

Dưới danh nghĩa “người nhà”, dù sao hai người hiện tại vẫn còn là vợ chồng trên mặt pháp lý, Trác Diệu có chút quan tâm không biết có phải Trịnh Lam đã xảy ra chuyện gì hay không, cho nên mới “rộng lượng” thử gọi điện lại cho cô lần nữa.

Lần này thật sự có người nhấc máy. Thế nhưng người nghe máy lại không phải Trịnh Lam. Bên tai anh là thanh âm lanh lảnh của một người phụ nữ xa lạ.

“Tôi là chủ quán rượu. Vợ anh uống say rồi, đang bất tỉnh nhân sự ở đây. Anh đến đón cô ấy về nhà đi, đã đến giờ tiệm chúng tôi đóng cửa rồi.”

Chủ quán nhanh chóng đi vào vấn đề chính. Trác Diệu nghe thấy bà ấy nói như vậy thì liền mở to hai mắt biểu lộ sự ngạc nhiên, thanh âm của anh cũng đề cao gấp mấy lần:

“Uống rượu say? Cô ấy? Trịnh Lam sao?”

Trịnh Lam mà anh biết chưa từng đụng vào một giọt rượu.

Không để anh thắc mắc nhiều, chủ quán nhanh chóng đọc địa chỉ bảo anh ghi lại, rồi đốc thúc anh mau đến đón người đi.

Trác Diệu cũng không muốn vợ mình ở chỗ kinh doanh của người ta làm loạn, cho nên liền nhanh chóng mặc áo khoác vào rồi đi ra khỏi nhà mà lái xe thẳng đến địa điểm được chỉ định.

Lúc anh đến nơi, Trịnh Lam vẫn còn sỉn quắc cần câu nằm trên bàn. Trác Diệu nhận lấy hóa đơn từ tay chủ tiệm, thanh toán xong còn không quên để lại tiền tip, coi như lời cảm ơn chủ quán đã quan tâm đến Trịnh Lam.

“Mùi rượu nồng quá.”

Về đến nhà riêng, Trác Diệu dìu Trịnh Lam về phòng ngủ, còn không quên nhíu mày chê cô một câu.

Công việc của anh bận rộn, ra ngoài xã giao rất nhiều, thế nhưng mùi rượu trên người anh cũng chưa bao giờ nồng như mùi hương trên người cô lúc này cả.

Trác Diệu nhiệt tình giúp cô cởi bỏ áo khoác dày đang mặc trên người ra, sau đó treo áo khoác lên giá, cũng cẩn thận đắp chăn lại cho cô rồi mới rời đi. Nhưng lúc anh vừa quay lưng, bàn tay nhỏ nhắn lạnh ngắt của Trịnh Lam đột ngột nắm lấy cổ tay anh, khiến cho Trác Diệu có chút rùng mình, theo phản xạ nhanh chóng dừng bước mà quay lưng nhìn về phía Trịnh Lam đang nằm trên giường.

Lúc này, Trịnh Lam đã tỉnh. Dưới ánh đèn phòng màu trắng nhạt, anh thấy gò má cô ửng hồng. Đôi môi đỏ mọng của Trịnh Lam khẽ mấp máy, qua đi vài giây, Trịnh Lam đột nhiên mở miệng hỏi một câu mà anh không ngờ đến:

“Trác Diệu, anh có yêu em không?”