Đông Cung Kiều Tước

Chương 17



Lời của Chương thị vừa dứt, mặt của Giang lão phu nhân liền đỏ bừng lên, bị một tiểu bối chất vấn như vậy, thật không thể tưởng tượng được cơn tức giận trong lòng của bà ta.

Nhưng mọi người ở đó đều đã biết chuyện, nếu Châu gia cần lời giải thích thì Giang gia sao có thể chống đối lại.

Giang lão phu nhân suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng lên tiếng: “Đã đổi người, vậy hãy để Phù nhi đến hầu.”

Bà ta vừa nói xong, sắc mặt Sở thị liền thay đổi: “Mẫu thân…”

Vừa mới thốt lên hai chữ đã bị lão phu nhân trừng mắt nhìn, đè thấp giọng nói: “Ngươi còn muốn tốt cho tiền đồ của Thầm nhi nữa không?”

Thân thể Sở thị run lên, sắc mặt tái nhợt đi, muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không thể phát ra.

Dù có thương con gái thế nào thì con gái cũng chỉ dựa dẫm sau con trai.

Giang gia là do Giang Thầm lo chuyện hương khói, nếu như đắc tội với Châu gia thì sau này còn nói gì đến sự nghiệp được nữa. Lỡ Châu gia vịn vào chuyện này mà cản trở, khéo cả đời hắn ta cũng không có đường lui.

Nghĩ đến đây, Sở thị buông bàn tay đang kéo ống tay áo của lão phu nhân ra, ánh mắt hiện lên chút bất lực.

Nhìn thấy cảnh này, Châu lão phu nhân bật cười: “Nghĩ thông rồi thì tốt, cũng không phải Châu gia ta ức hiếp người, một hai muốn Nhị cô nương nhà các người đến đây. Chỉ là bên ngoài náo nhiệt như vậy, Châu gia ta nếu không gọi cô nương nhà các người đến, sợ rằng mặt mũi của tổ tiên mấy đời cũng sẽ mất hết, lão tỷ tỷ nói xem có phải như vậy không?”

Giang lão phu nhân không dễ gì mới nở được một nụ cười, nhưng cười lại khó coi như đang khóc. Trong lòng bực tức vì Châu lão phu nhân không một chút nể nang tình xưa nghĩa cũ mà giẫm đạp lên thể diện Giang gia, càng tức giận hơn việc Sở thị làm những chuyện này bất chấp sự ngăn cản của bà ta.

Từ lâu bà ta đã nói chuyện này không thành, nhưng Sở thị cảm thấy thương con gái, không chịu nghe lời, nhất định phải tìm người thay thế.

Bây giờ nhìn xem, vở kịch thất bại đã đành, hơn nữa còn làm trò cười cho mọi người ở đây.

Có thể đảm bảo rằng sau khi họ rời khỏi Châu phủ, những gì đã xảy ra trong bữa tối này sẽ lan truyền khắp Hoài An.

Nghĩ đến đây, Giang lão phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn Sở thị, thầm nghĩ sau này nhất định phải dạy lại quy củ, tránh để bà ta lại làm ra loại chuyện như vậy, liên lụy trên dưới Giang gia.

Giang lão phu nhân trong lòng tức giận bốc lên, cố nén tầm mắt của mọi người lưu lại dùng cơm, sau khi yến hội giải tán liền dẫn Sở thị rời đi, hứa hẹn sẽ đem Nhị cô nương Giang Phù đưa vào Châu phủ.

Thấy Giang lão phu nhân và Sở thị phu nhân rời đi, nữ quyến có mặt ở đó đều cười phá lên rồi cũng lần lượt đứng dậy.

Đợi sau khi trở về, lại thêu dệt câu chuyện ở Châu phủ rồi đem kể cho người thân, đến nỗi thọ yến chưa qua được nửa canh giờ mà cả Hoài An đều đã biết chuyện.

Có người nói Châu gia bức người quá đáng, nhất định phải bắt những cô nương thanh bạch về làm di nương. Cũng có người nói là do Giang gia sai trước, dù là không muốn đưa người tới thì cũng không nên lừa gạt như vậy, bây giờ làm Châu gia mất mắt, nhưng cũng không muốn truy cứu đến cùng.

Thiết nghĩ Nhị cô nương Giang gia cũng là người đáng thương, đã xảy ra chuyện như vậy, sau này có đến Châu gia thì người Châu gia có thể không thù hận, có thể đối xử tốt được sao?

Nói không chừng nàng ấy rồi cũng có kết cục giống như thứ tỷ của mình, thậm chí còn tệ hơn.

Nhất thời, trên dưới Hoài An lại đồng cảm với Giang Phù. Đương nhiên nàng ấy bị rơi vào tình cảnh này cũng không thể hoàn toàn trách Châu gia, cũng phải trách Giang gia không có bản lĩnh, trên dưới trong phủ đều dựa vào việc bán cô nương của nhà mình để mưu cầu cuộc sống.

Bằng không tại sao lại nói giàu sang thì thân tình mờ nhạt, chuyện như vậy cũng có thể làm ra.

Khi chuyện truyền đến tai Giang Phù, một chữ nàng ấy cũng không dám tin.

Hôm nay cũng là do mẫu thân sợ nàng ấy đến Châu gia bị Châu lão gia nhìn thấy nảy sinh sắc ý, cho nên đã bảo nàng ấy ở lại trong phủ.

Đâu ngờ được ở thọ yến lại xảy ra chuyện như vậy.

Thân phận của Tử Oanh đã bị người ta vạch trần, tổ mẫu vì để xoa dịu cơn thịnh nộ của Châu lão phu nhân nên đã nói sẽ đưa nàng ấy đến đó, khiến nàng ấy rơi vào tình cảnh giống như Tử Oanh.

Dựa vào cái gì? Nàng ấy thân là đích nữ, lẽ nào sau này lại muốn để nàng ấy ngang vai ngang vế với nha hoàn thấp hèn Tử Oanh, cùng làm di nương của Châu phủ?

Hơn nữa còn bắt nàng ấy phải hầu hạ Châu lão gia, nghĩ thôi đã thấy kinh tởm.

Móng tay Giang Phù ghim chặt trong lòng bàn tay, nàng ấy đột nhiên đứng dậy: “Ta đi tìm mẫu thân, mẫu thân nhất định sẽ không để ta đến Châu gia, chẳng phải mẫu thân có thân thích ở kinh thành sao, ta sẽ đi nhờ vả họ.”

Giọng nói của nàng ấy vừa dứt, bên ngoài liền có tiếng bước chân, chính là Giang lão phu nhân sợ rằng Giang Phù trốn đi, liền sai mấy người thô bạo canh cửa.

Giang Phù xoay người, suýt nữa là ngã xuống đất.

Thu Nhạn với tay ra đỡ nàng ấy, đồng thời trong đầu cũng nổi lên hàng loạt suy nghĩ.

Cô nương còn khó để bảo vệ thân mình, một nha hoàn như nàng có thể sống tốt được sao? Với tình tình của phu nhân, nhất định sẽ bắt nàng cùng đến Châu phủ.

Nhưng mà, Châu phủ là nơi như thế nào, nếu đi liệu còn có thể sống sót trở về không?

Hơn nữa cô nương không đẹp bằng Tử Oanh, cho dù vào Châu gia, liệu có thể được Châu lão gia sủng ái như Tử Oanh không?

Nghĩ đến đây, tay Thu Nhạn run lên bần bật, trong đầu lại có chút ghen tị với Tử Oanh, xảy ra chuyện như vậy mà Châu lão gia vẫn giữ lại nàng ta trong phủ, nhất định là rất yêu thích nàng ta.

Tử Oanh tỷ tỷ thật là tốt số, trời xui đất khiến lại tìm cho mình được một nơi tốt như vậy.

Nếu ngày đó là nàng đến Châu phủ, thì liệu có nhận được ân sủng của Châu lão gia không?

Nhưng lại nghĩ đến đại cô nương bị chôn vùi ở bãi tha ma ngoại thành, Thu Nhạn rùng mình xốc lại tinh thần.

“Cô nương nhanh đi cầu xin phu nhân đi, phu nhân yêu thương người như vậy, sao có thể nỡ để người đến Châu phủ cơ chứ?”

Nàng ta vừa dứt lời, bên ngoài vọng đến tiếng cười chế nhạo, nói: “Lời này của Thu Nhạn cô nương thật là hồ đồ, phu nhân yêu thương cô nương, nhưng phu nhân cũng đâu phải chỉ có mình cô nương, lẽ nào vì cô nương mà đắc tội Châu gia, làm ảnh hưởng đến tiền đồ của đại thiếu gia sao?”

“Nếu phu nhân thật sự thương cô nương thì lúc này hẳn đang ở trong viện của cô nương, cớ sao lại tránh mặt, có lẽ là không muốn gặp cô nương đấy thôi.”

Vừa nói xong lời này, trong phòng yên lặng hẳn đi.

Sắc mặt Giang Phù liên tục thay đổi, cuối cùng trong ánh mắt chỉ còn lại nỗi thất vọng.

“Ngươi đi nói với lão phu nhân và mẫu thân, ta đồng ý đến Châu gia, không cần làm loạn lên.”

“Chỉ là lão phu nên chuẩn bị thêm của hồi môn cho ta, để khi đến đó sẽ không bị nhà họ Châu ức hiếp.”

Nhìn thấy Giang Phù bình tĩnh nhanh như vậy, người đứng canh cửa kia có chút kinh ngạc, sắc mặt Giang Phù trở lại bình thường, lời nói cũng rõ ràng hợp tình hợp lý, còn muốn có thêm của hồi môn trước khi đến Châu gia, nhất thời nghĩ rằng cô nương do quá tuyệt vọng chỉ đành để mình đến đó, nên sai người nói những lời này với lão phu nhân và Sở thị.

Nghe được những lời này, Sở thị không cầm được nước mắt, nghẹn ngào nói: “Là ta có lỗi với Phù nhi, chính người mẹ này có lỗi với Phù nhi.”

Giang lão phu nhân để mặc cho bà ta khóc nức nở, mãi cho đến khi không còn sức để khóc nữa, mới nói: “Ngày đó đại nha đầu bị đưa đến Châu gia, Nguyễn di nương của nó cũng khóc như đứt từng khúc ruột, khi đó ngươi nói thế nào, ngươi nói vì Giang gia, đương là nữ nhi phải đi hầu hạ Châu lão gia để gắn bó mối quan hệ hai nhà, cũng coi như có phúc khí.”

Sắc mặt Sở thị đông cứng lại, tất cả những gì ngày hôm đó như được tái hiện lại.

Bà ta mấp máy môi, muốn nói sao chuyện này có thể giống nhau, Phù nhi là đích nữ, cũng không phải thứ nữ của di nương thấp hèn, đại nha đầu kia sao có thể so sánh với Phù nhi được chứ?

Bà ta muốn nói như vậy, nhưng nhìn ánh mắt của lão phu nhân thì một chữ cũng không dám thốt ra.

Bà ta cũng không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ rơi vào hoàn cảnh giống như Nguyễn di nương, tận tay dâng con gái của mình cho Châu gia.

Giang lão phu nhân nói: “Được rồi, Phù nhi cũng là đích nữ nhà chúng ta, ngoại trừ của hồi môn của ngươi thì người làm tổ mẫu như ta cũng sẽ không bạc đãi nó, sẽ không để nó đến Châu gia mà thiếu ăn thiếu mặc.”

“Ngươi cũng đi gặp Phù nhi đi, cố gắng thuyết phục nó, nói với nó Giang gia là nhà của nó, chỉ khi Giang gia được tốt thì nó mới có thể tốt. Nếu không, một cô nương như nó ngoại trừ phong trần thì chẳng lẽ còn nơi nào khác trú thân sao?”

Sở thị gật đầu, đứng dậy đến Quỳnh Phù viện.

……

Châu phủ.

Sau khi thọ yến kết thúc, sắc mặt Châu lão phu nhân có chút khó coi, thứ nhất là vì sự cố trong bữa tiệc, thứ hai là vì hôm nay là đại thọ 80 tuổi mà cháu nội Châu Quần lại không thể hồi phủ.

Bà ta biết tôn nhi Châu Quần này thường ngày càn quấy, hay quậy phá, hành động có chút nông nổi hơn con trai mình, nhưng những dịp như vậy mà hắn ta vẫn lưu lại những trốn trăng hoa, nếu mọi người biết sẽ nói Châu gia thế nào đây?

Nói Châu gia bọn họ vẻ ngoài thì hào nhoáng, nhưng lại sinh ra một đứa bất hiếu?

Châu lão phu nhân không thể để bọn họ đâm chọc chửi bới, chỉ có thể nói là tôn nhi hôm qua bị bệnh, nằm ở trong phòng, dù sao cũng không ai dám dò hỏi.

Chỉ là đến tối muộn mà Châu Quần vẫn chưa trở về, lão phu nhân có chút lo lắng.

Trước đây, vào ngày thọ yến của bà ta, dù muộn thế nào Quần Ca cũng sẽ về phủ hành lễ với bà ta.

Màn đêm tối sầm lại, nỗi lo lắng trong lòng càng dâng lên, chuỗi hạt phật châu trên cổ tay bông nhiên bị đứt.

Bà ta mở mắt ra, nghe thấy bên ngoài có tiếng hoảng sợ, sau đó có một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt bước vào, run giọng nói: “Lão phu nhân, không hay rồi, công tử xảy ra chuyện rồi!”