Đông Cung Kiều Tước

Chương 37



Lại nói về A Yên, vừa tỉnh dậy sau khi nghỉ ngơi ở Thanh Đại viện nửa ngày, liền nghe Bảo Trân nói lại rằng ngày mai sẽ có người của hiệu may đến mang cho nàng một vài bộ y phục mới.

"Những đồ này đều là y phục thường ngày chủ tử mặc ở Hoài An, vẫn còn rất tốt, chỉ là bây giờ chủ tử đã vào ở trong phủ Quốc Công, sau này sẽ phải gặp mặt rất nhiều người, vẫn nên may thêm vài bộ y phục thì hơn."

A Yên dậy ăn chút điểm tâm rồi lại chuẩn bị đi tắm.

Lúc này nàng mặc y phục bằng vải bồi màu xanh lá đào, rất hợp với làn da trắng nõn của nàng, khiến nàng càng thêm thanh thoát, tao nhã. Nhất là lúc này đã về đêm, dưới ánh nến vàng mờ ảo càng lộ ra vẻ đẹp dịu dàng.

Cái gọi là mỹ nhân dưới ánh đèn, chính là như vây.

Bảo Trân cũng không khỏi ngấn người trước dung mạo của chủ tử, lại nghĩ đến bây giờ chủ tử đã vào phủ Ngụy Quốc Công, cũng không biết với dung mạo này là chuyện tốt hay xẩu

nữa, nhất thời cảm thấy có chút lo lắng.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân, là tiểu nha hoàn Mộc Hương tiến vào, nói rằng phu nhân phái đến một ma ma họ An đến, kêu chủ tử theo cùng để học một số quy tắc.

Bảo Trân nghe xong sững sờ một lúc, vô thức nhìn A Yên đang ngồi trên tẩm nệm.

A Yên cũng rất ngạc nhiên, khuôn mặt căng thẳng cùng chút bất an, ánh mắt nhìn thẳng vào Bảo Trân, mơ hồ không biết phải làm sao, như muốn Bảo Trân giúp mình lên tiếng.

Bảo Trân biết chủ tử mới vào phủ, có nhiều chuyện không hiểu nên nàng ấy suy nghĩ một hồi rồi đáp lại Mộc Hương: "Là người do đại phu nhân phái đến, vậy mau mời vào đi."

Mộc Hương đáp một tiếng vâng, đi ra ngoài rồi nhanh chóng quay lại cùng một vị ma ma chừng 30 tuổi mặc y phục màu quế.

An ma ma này thường ngày hầu hạ trong phủ của đại phu nhân Thích thị, dù không phải tâm phúc của đại phu nhân giống nhưĐổng ma ma, nhưng cũng có mấy phần thể diện.

Bảo Trân nhìn thấy bà ta tiến vào, tim bỗng đập loạn lên, bởi vì tính khí của An ma ma này cũng cay nghiệt nhưvẻ ngoài của bà ta. Bà ta đến để dạy chủ tử quy củ, như này chắc chắc chủ tử sẽ phải chịu khổ một thời gian.

Nhưng người là do đại phu nhân phái tới, ý định chắc là do lão phu nhân, thân phận của chủ tử như vậy không thể nào từ chối được. Không những không thể từ chối mà còn phải kiêng nể vài phần. Đây là điều bất đắc dĩ trong phủ, đôi khi những người hầu còn đáng kính hơn những chủ tử có địa vị thấp.

Bảo Trân nén lại suy nghĩ của mình, mỉm cười cúi người chào đón: "Nô tỳ thỉnh an ma ma, làm phiền ma ma đã đến đây."

Cái gọi là không ai đánh người đang cười, Bảo Trân lại khách khí như vậy, trên mặt An ma ma cũng lộ ra một chút dịu dàng, nhưng tầm mắt không chút lưu tình nhìn về phía A Yên đang ngồi trên nệm.

Chỉ mới liếc nhìn qua, An ma ma đã biết được lời đồn bên ngoài quả không sai, tam lão gia quả thực đã mang theo từ Hoài An về một mỹ nhân. Thường nói vẻ đẹp của con người không nằm ở ngũ quan, nhưng người trước mắt này thật sự rất ưa nhìn, gương mặt như vậy hiếm thấy ở kinh thành. Ngay cả Vĩnh Minh quận chúa cũng khó mà bì lại.

Người bên ngoài đêu nói rằng tướng mạo Vĩnh Minh quận chúa Khương Uyển giống như trưởng công chúa, rất ưa nhìn, bà ta may mắn được gặp qua một lần, nhưng bây giờ lại cảm thấy vẻ đẹp ấy có chút không tự nhiên, mà Yên di nương này lại rất vừa mắt.

Chỉ là mỹ nhân tuy có đẹp nhưng cũng rất thủ đoạn, bằng không sao có thể khiến tam lão gia mang theo nàng từ Hoài An xa xôi về tận kinh thành. Hơn nữa, trước nay tam lão gia còn không hề gần gũi nữ giới.

Nói không chừng Yên di nương này đã dùng thủ đoạn bỉ ổi gì sau lưng khiến tam lão gia đầu óc mê muội, mất đi chừng mực, trực tiếp sắp xếp cho người vào trong phủ.

Trong phủ này còn có lão phu nhân, cho dù lão phu nhân không quan tâm đi nữa thì cũng còn đại phu nhân lo chuyện quản gia, tam lão gia đem người về cũng nên thông báo cho tấu tẩu mình một tiếng.

Nghĩ vậy, An ma ma cũng tỏ vẻ khinh thường, càng nhớ đến phu nhân mà mình cũng rất miệt thị Yên di nương này.

Phu nhân vẫn luôn nghĩ đến tâm tư của lão phu nhân, xem ra lão phu nhân cũng không thích Yên di nương.

Trong lòng An ma ma đã có tính toán, liền lên tiếng nói: "Phu nhân phái lão nô đến dạy di nương một vài quy tắc trong phủ, mong di nương nghiêm túc học để tránh làm mất mặt phủ Quốc Công ta."

An ma ma nói ra lời này không chút khách khí. Nhưng Thế An viện này là nơi ở của Hầu gia, bà ta nói chuyện như vậy, thật không nể mặt Hầu gia chút nào.

Bảo Trân nghe vậy rất khó chịu, đầu mày khẽ cau lại, nàng ấy còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng của A Yên: "Lúc ta còn ở biệt viện, Hầu gia cũng đã sai người dạy ta chút quy tắc. Hầu gia đã đưa ta từ Hoài An về kinh thành, thì chắc hẳn cũng không nghĩ ta là kẻ không biết phép tắc."

"Có điều, bây giờ đã vào trong phủ, thiết nghĩ

quy tắc trong đây sẽ nhiều hơn, vẫn là nên học hỏi thêm. Chỉ là, lần đầu ta đến đây nên có những chuyện không dám tự ý quyết định, nếu Hầu gia biết được nhất định sẽ giận..."

A Yên vừa nói trên mặt vừa lộ ra vẻ bất an và thận trọng.

cả hai người kia nghe xong đều sững sờ, Bảo Trân thì cảm thấy chủ tử bỗng dưng lại trở nên mạnh dạn, còn An ma ma thì ngạc nhiên vì không nghĩ một nữ tử từ Hoài An nhỏ bé lại có thể nói ra những lời như vậy. Chỉ là câu nào câu nẩy đều không tách rời khỏi Hầu gia, nữ tử này ngay cả những chuyện nhỏ nhặt cũng thận trọng không dám đáp ứng, cũng không có chút gì là phóng khoáng, còn làm nên trò trống gì nữa.

Đúng là hoa rồi cũng có lúc tàn, chẳng có gì là mãi mãi, Yên di nương kia dù có tốt thê' nào đi chẳng nữa, thì cũng không thể được sủng ái mãi. Có lẽ ít ngày nữa rồi sẽ thất sủng.

Nghĩ nhưvậy, trong lòng An ma ma càng thêm khinh thường A Yên, bà ta lại tiếp tục nói với vẻ kém tôn trọng: "Lời này của di nương sai rồi. Bây giờ người đã vào phủ Quốc Công thì nên biết chuyện quản gia ở đây đều do đại phu nhân quản, đại phu nhân sai lão nô đến dạy di nương quy củ, lẽ nào di nương không chút kiêng nể mà cứ như vậy để lão nô quay về sao?"

"Lão nô quay về phải nói sao với đại phu nhân đây, lẽ nào phải nói rằng di nương không muốn học nên đã đuối lão nô về?

A Yên nghe vậy, nét mặt hơi thay đổi, trong lòng có chút lo lắng. Vừa rồi nàng nói như vậy cũng chỉ vì cảm thấy An ma ma đến đây nói chuyện không tôn trọng nàng đã đành, lời nói còn tỏ vẻ cao cao tại thượng, tưởng nàng là loại người dễ bắt nạt.

Tuy thân phận thấp kém, nhưng bây giờ nàng đã là người của Hầu gia rồi, nếu cứ như vậy để người khác ức hiếp thì mặt mũi Hầu gia còn để đi đâu. Vì vậy trong lúc lòng dạ đang bực bội, tình thế lại cấp bách, nàng không chút nghĩ ngợi mà nói ra những lời này.

Thật ra, ở Hoài An Hầu gia nào có kêu ma ma dạy nàng quy củ.

Lúc này bị An ma ma lấy danh đại phu nhân chèn ép, A Yên đương nhiên không biết phải làm sao.

Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Tạ Thận Chi từ bên ngoài đi vào, không hề để ý đến An ma ma mà đi thẳng về phía A Yên.

Tạ Thận Chi mặc một chiếc áo choàng bằng gấm thêu hoa văn màu trắng, bên hông thắt đai lưng ngọc, dáng người thẳng tắp, nếu cười một chút thì sẽ lộ ra vẻ dịu dàng và tao nhã. Chỉ là khi bước vào không hề có một nụ cười, hơn nữa còn nghiêm túc hơn bình thường.

Thế nhưng A Yên lại không hề sợ, nhìn thấy Hầu gia đi vào, trong ánh mắt nàng không thể giấu được vui mừng.

A Yên vội đứng dậy tiến lên phía trước, cúi người rồi nói: "Hầu gia."

Tạ Thận Chi đưa tay đỡ nàng lên, liếc nhìn bộ y phục mà nàng đang mặc rồi lại nhìn qua búi tóc của nàng.

Sau đó, sắc mặt cũng dịu đi phần nào, từ trong ống tay áo lấy ra một cây trâm ngọc châu lan hoa, cài lên búi tóc của nàng.

Cơ thể A Yên hơi khựng lại, vừa mới nhìn thoáng qua cây trâm trong tay Hầu gia, nháy mắt đã được cài lên tóc mình.

"Hầu gia hành động sao lại nhanh nhưvậy, thiếp thân còn chưa kịp nhìn rõ." Thấy An ma ma đứng bên cạnh, A Yên cố tỏ vẻ yếu mềm, ôn như cười nói với Tạ Thận Chi.

Thật không ngờ, An ma ma sớm đã bị hành động của Tạ Thận Chi làm cho kinh sợ, bà ta đứng ngây người ra đó, hoàn toàn không dám tin vào mắt mình.

Đây là tam lão gia xưa nay không gần nữ nhân, đối với cháu gái không chút biểu cảm sao? Bà ta là con nhà nòi, ở phủ Ngụy Quốc Công này cũng coi như là lão nhân gia, nhưng chưa từng thấy Hầu gia quan tâm đến nữ nhân nào như vậy. Đừng nói là để ý, những năm nay những cô nương được lão phu nhân phái đến Thế An viện cũng gọi là nhan sắc hơn người, nhưng đều bị tam lão gia phân phó những công việc hầu hạ bình thường, cứ thế trong phủ không còn ai nghĩ đến việc trèo cao. Đương nhiên làm việc ở đâu thì cũng là làm, nhưng khi vào Thế An viện, không những không có được sự sủng ái của Hầu gia, thậm chí người khác nhìn vào còn chỉ trỏ. Cuối cùng trong phủ cũng chỉ có một mình tam lão gia là thứ tử, trước giờ Khấu lão phu nhân cũng chưa từng ưa gì. Đã không thể trèo cao ở Thế An viện, thì hà tất gì phải tới đây làm khổ mình.

An ma ma chỉ biết rằng Hầu gia luôn đối xử lạnh nhạt với nữ nhân, chẳng thế mà những đại nha hoàn thân cận như Hổ Phách, Bảo Trân đến giờ vẫn hoàn toàn trong sạch.

Bây giờ lại thấy Tạ Thận Chi tự tay cài lên búi tóc A Yên một cây trâm, hơn nữa cây trâm này còn được đính đá quý, chạm khắc hoa lan tinh xảo, phúc phận như vậy trước nay chưa từng ai có được, cảm thấy như mặt trời mọc đằng tây vậy.

Hơn nữa tam lão gia hành động nhưvậy chẳng khác gì coi bà ta như người vô hình, thật sự khiến người khác bối rối, bà ta hầu hạ trong phủ lâu nhưvậy mà không hề có chút nể mặt, bây giờ vào trong Thế An viện, trong mắt Hầu gia bà ta còn chẳng bằng món đồ trang trí.

Nhất thời trong lòng An ma ma có chút bực tức, nhưng cũng xen vào đó là nỗi kinh sợ Tạ Thận Chi.

Cũng thật lạ, An ma ma không thể nói lên cảm giác của mình ra sao, nhưng lúc này đứng trước mặt Tạ Thận Chi cũng giống như đối mặt với lão phu nhân, đều cảm thấy rất lo lắng.

Bên này, Tạ Thận Chi nắm tay A Yên ngồi xuống sập, Bảo Trân phục vụ trà, uống được nửa tách trà, Tạ Thận Chi thản nhiên nói với An ma ma đang đứng tê chân tại chỗ: "Ngươi quay về nói với đại tấu, chuyện của Thế An viện không phiền đến tấu ẩy lo, trên đời này làm gì có chuyện tấu tẩu quản chuyện trong phòng của tiểu thúc. Nếu tẩu tẩu có rảnh rỗi quá thì hãy quan tâm đại ca nhiều hơn đi. Ta nghe nói dạo gân đây đại ca hay đến giáo phường ti, là mến mộ một vũ nữ họ Tiết đẩy."

Hết chương 37