Đông Cung Kiều Tước

Chương 38



Tạ Thận Chi vừa dứt lời, khuôn mặt của An ma ma lộ ra vẻ kinh hãi.

Vũ nữ của giáo phường ti? Quốc công gia cũng không tham luyến nữ sắc, trong phòng ngoại trừ đại phu nhân Thích thị là chính thê, cũng chỉ có Liễu di nương và Tống di nương, hai người này cũng không phải bản thân Quốc công để ý, Liễu di nương là do lão phu nhân đưa đến, Tống di nương là nha hoàn bồi giá của phu nhân, ngày đó cũng là phu nhân làm chủ cho người đưa đến phòng của Quốc công gia. Có thể thấy Quốc công gia không phải là người thích trêu hoa ghẹo nguyệt, cho nên làm sao lại đến những nơi như giáo phường ti? Càng đừng nói để ý đến một vũ nữ họ Tiết ở đó.

Vũ nữ của giáo phường ti phần lớn là nữ nhi của tội thần, đều là kẻ ti tiện, sau khi được huấn luyện, vũ nữ còn hạ tiện phóng đãng hơn nữtửthanh lâu bên ngoài, chẳng lẽ ngay cả thân phận của bản thân và thanh danh của phủ Ngụy Quốc công mà Quốc công gia cũng không cần sao?

Nếu là người bên ngoài nói lời này, bà ta nhất định phải nhổ cho hắn một bãi, bẩm báo chuyện này với phu nhân nhà mình, sau đó cho người bán hắn đi, xem hắn còn dám làm hỏng thanh danh của Quốc công gia hay không. Nhưng lời này lại được nói ra từ miệng tam lão gia Tạ Thận Chi, chẳng lẽ tam lão gia sẽ nói những lời này lừa gạt bà ta sao?

Hơn nữa, tam lão gia và tống chỉ huy sứ cấm y vệ Bùi đại nhân có quan hệ tốt, có lẽ có thể biết những tin tức mà người ngoài không biết?

An ma ma nghĩ đến đây, lúc này thần sắc thay đối, muốn biết nội tình cụ thể, nhưng lại không dám truy hỏi Tạ Thận Chi.

Vì thế, sắc mặt bà ta thay đổi liên tục, một hồi lâu mới phúc thân nói: "Nếu Hầu gia không có phân phó gì khác, lão nô xin cáo lui trước."

Tạ Thận Chi không nói gì, An ma ma cũng không dám quay người rời đi, cho nên chỉ có thể phúc thân ở đó, nhưng một lúc sau, chân của bà ta hơi tê mỏi, cơ thể cũng hơi lắc lư, cũng may bà ta cố gắng nhẫn nhịn.

Bà ta có chút hối hận vì đến làm chuyện này, lại cảm thấy phu nhân nhà mình giao việc dạy Yên di nương cho bà ta, chắc chắn là Đổng ma ma tự biết đến đây là làm ơn mắc oán, cho nên mới xúi giục phu nhân giao chuyện này cho bà ta.

Tại sao đấu hơn nửa đời người bà ta vẫn không mưu mô bằng Đổng ma ma kia?

Chốc nữa quay về hồi bẩm với phu nhân chuyện của Quốc Công gia và vũ nữ họ Tiết ở giáo phường ti, không chừng càng khiến phu nhân nhà mình không vui.

Đúng lúc An ma ma cảm thấy mình không trụ được sắp ngã, Tạ Thận Chi mới xua tay.

An ma ma nhẹ nhõm trong lòng, vội kéo cái chân tê mỏi quay người ra khỏi phòng.

Đợi khi ra khỏi Thế An viện, bà ta bèn đi thẳng đến Lưu Ly viện của Thích thị.

Trong phòng.

A Yên cũng có chút bất an, câu nói dối vừa nãy của nàng chắc chắn bị Hầu gia nghe được, cũng không biết Hầu gia có trách nàng hay không, liệu có cảm thấy nàng không thật thà vô hại như hắn nghĩ không?

Nhưng nàng lại nghĩ, Hầu gia đã tặng nàng một cây trâm phỉ thúy điêu khắc hoa lan quý trọng, vậy có phải có nghĩa là Hầu gia không vì tức giận, cũng không cảm thấy nàng gạt người có gì không tốt hay không.

Nhưng, nếu không trách nàng, vì sao lúc này ngồi trên sập giường tự uống trà, cũng không để ý đến nàng.

A Yên có chút không hiểu tâm tư của Tạ Thận Chi, chẳng lẽ vở kịch vừa nãy là diễn cho An ma ma xem? Nhưng thân phận nàng nhưvậy, đâu có đáng để Hầu gia cho nàng thể diện? Như vậy nghĩ, A Yên có chút băn khoăn, vừa lo lắng Tạ Thận Chi tức giận, lại vừa mừng thầm vừa nãy Tạ Thận Chi cho nàng thể diện, nếu không, Hầu gia cũng có thể tặng cây trâm đó lúc hai người ở riêng với nhau, tại sao phải làm trước mặt An ma ma?

Nhớ tới cảnh vừa nãy hắn cài cây trâm lên tóc của mình, A Yên không khỏi cảm thấy đôi má của mình nóng lên, nàng lén nhìn trộm Tạ Thận Chi một cái.

Bảo Trân đứng ở một bên, thấy chủ tử nhà mình như vậy, trong lòng không khỏi bật cười.

Ngày đó vì không muốn ở lại Châu gia bị Châu lão gia làm hại, chủ tử đã giởthủ đoạn mê hoặc người, sao bây giờ lại ngốc như vậy? Chẳng lẽ, lúc ở Hoài An cũng là Hầu gia mở đường cho chủ tủ? Hay thực ra là bản thân Hầu gia đã động lòng, cho nên mới không cưỡng lại sự mê hoặc của mỹ nhân?

Nếu không, chủ tử ngốc như vậy, làm sao được Hầu gia ân sủng?

Bảo Trân lặng lẽ nghĩ trong lòng, hận không thể nói ra để thức tỉnh chủ tử nhà mình. Hầu gia làm sao lại nối giận vì câu nói dối đó, không chỉ như vậy, Hầu gia nghe những lời này, trong lòng chắc chắn sẽ cảm thấy hưởng thụ.

Dù sao tính tình chủ tử ngoan hiền ôn nhu như vậy, nói khó nghe thì là có chút tự ti có chút sợ phiền phức, nghĩ ra lời lừa gạt An ma ma như thế, có thể thấy chủ tử thích Hầu gia thế nào. Nếu không tại sao Hầu gia chỉ mất chút thể diện, nàng cũng phải giống như con mèo con giơ móng vuốt ra cào người ta? Tuy móng vuốt này cũng yếu đuối bất lực, không khiến người ta cảm thấy có uy thế.

Lúc này Bảo Trân ngẫm lại lời chủ nói vừa nãy, vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc.

Lúc trong đầu Bảo Trân suy nghĩ những điều này, cuối cùng A Yên cũng lấy dũng khí đi về phía Tạ Thận Chi, nhẹ giọng hỏi: "Cây trâm Hầu gia tặng thiếp thân là mua ở đâu? Thật sự rất đẹp, thiếp thân lớn đến từng này vẫn chưa từng thấy cây trâm đẹp như vậy."

Thấy Tạ Thận Chi không nói gì, trong lòng A Yên có chút ủ rũ.

Hầu gia tức giận rồi sao? Sớm biết thì nàng đã không nói dối lừa gạt người. Nhưng lúc ẩy trong đâu nàng chỉ hiện lên suy nghĩ này, ngoại trừ như vậy nàng vốn không biết phải từ chối An ma ma đó thê' nào. Dù sao An ma ma cũng là người của đại phu nhân Thích thị phái tới, một di nương nhỏ bé như nàng, hay thậm chí là một nữ tử chưa thể gọi là di nương, lấy đâu ra sức mạnh để đắc tội với bà ta đây?

Nếu không nói dối, chẳng lẽ muốn nàng trực tiếp từ chối sao? Hoặc là, đồng ý?

Nghĩ như vậy, trong lòng A Yên bất giác nổi lên cảm giác tủi thân, vì tủi thân, đôi mắt dần dần ẩm ướt.

cảm thấy đôi mắt của mình hơi ướt, A Yên kinh hãi, mình lại hay khóc như vậy từ lúc nào? Rõ ràng trước đây ở Giang gia, bất kể tủi thân thế nào nàng cũng sẽ nhẫn nhịn, nhiều nhất là khi về nói riêng với tổ mẫu, để tổ mẫu an ủi nàng.

Đi theo bên cạnh Hầu gia mới bao lâu, nàng lại trở nên không chịu được ẩm ức như vậy sao?

Trong lòng A Yên thầm kêu không ổn, nàng chỉ là một di nương nhỏ bé mà thôi, thậm chí ngay cả di nương cũng không được tính, sao nàng có thể dựa dẫm vào hắn nhưvậy? Nàng vốn muốn đi theo Hầu gia đến kinh thành để thoát khỏi Châu gia, có chỗ an thân là đủ rồi, nhưng bây giờ mới chịu một chút ẩm ức, thậm chí cũng không coi là ấm ức, vậy mà nàng đã có chút kích động muốn khóc.

Nàng không thể nhưvậy, nếu không sau này Hầu gia có chính thê thì nàng phải làm thế nào?

Trong lòng A Yên lặng lẽ nhắc nhở bản thân, ngay sau đó, lại nghe Tạ Thận Chi lên tiếng nói: "Sao ngây ra như vậy, chỗ A Yên chỉ có một chén trà này sao?"

Nghe thấy lời của Tạ Thận Chi, lúc này A Yên mới lấy lại tinh thần, nhìn chén trà hắn uống gần hết đã thấy đáy, nàng vội vàng muốn rót cho hắn một chén trà khác.

Nhưng nàng vừa mới cử động, đã bị Tạ Thận Chi kéo vào trong lòng.

"Thôi, không uống trà nữa, làm việc khác."

Hắn vừa dứt lời, A Yên liền cảm thấy trong mũi tràn ngập hơi thở của nam tử, còn có mùi hương bạch quả dễ chịu, ngay sau đó, nàng bị Tạ Thận Chi lật người đè nàng xuống sập giường.

Bảo Trân đã sớm thức thời lui ra ngoài, trong phòng chỉ có hai người A Yên và Tạ Thận Chi.

A Yên cảm thấy, Hầu gia thích ức hiếp người khác, còn ức hiếp nàng nhiều hơn so với lúc ở Hoài An.

Nhưng Hầu gia nuôi nàng, nàng cũng phải báo đáp, nàng không có gì hết, chỉ có thể lẩy thân báo đáp. Nhưng nếu Hầu gia có thể ức hiếp nàng ít hơn một chút thì tốt nhỉ?

Một người cả ngày hầu hạ trong nội viện như bà ta, làm sao biết chuyện của Quốc Công gia. Phu nhân tức giận, cũng phải gọi tên hầu Thường Hưng bên cạnh Quốc Công gia đến hỏi mới phải.

An ma ma có nỗi khổ mà không dám nói, ngay sau đó, lại nghe Thích thị hỏi: "Tiết thị kia vốn làm nghề gì? Là cô nương của nhà nào?"

An ma ma sửng sốt, không trả lời được, bà ta làm sao có thể trả lời được. Vừa rồi bà ta muốn hỏi tam lão gia, nhưng thân phận của bà ta như vậy, nào dám truy hỏi tam lão gia. Tam lão gia nói bao nhiêu, bà ta nghe bấy nhiêu là phái rồi.

Lúc này, Đổng ma ma bước tới lên tiếng nói: "Phu nhân hỏi bà ta, bà ta có thể biết được bao nhiêu? Chẳng lẽ phu nhân còn không biết tính tình của tam lão gia, có thể hy vọng hắn nói đầu đuôi ngọn ngành của sự việc cho An ma ma nghe sao?"

"Phu nhân nên bình tĩnh trước đã, cho người ra ngoài điêu tra, chờ điều tra rõ ràng, rồi lại xem cuối cùng nên làm thế nào."

"Lúc này làm ầm ĩ, nếu là giả, chẳng phải sẽ làm hỏng thanh danh của Quốc Công gia sao? Còn nếu là thật, chắc chắn những người trong phủ sẽ chê cười phu nhân người. Chi bằng âm thầm giải quyết chuyện này thì hơn."

"Từ trước đến nay Quốc Công gia luôn kính trọng người, có lẽ đến khi chán ngấy rồi cũng sẽ cắt đút. Cho dù Tiết vũ nữ đó có nhan sắc, Quốc Công gia không chán nàng ta ngay được, phu nhân cứ đưa về trong phủ làm di nương, sau đó lại tìm một người có nhan sắc hơn, bên này mê hoặc Quốc Công gia, bên kia cũng nhạt dần thôi."

"Đừng làm ầm lên, khiến người ta chê cười." Thích thị nghe lời này, cũng bình tĩnh nói: "Cho hắn thêm di nương, nằm mơ cũng đừng mơ đến! Ta thật muốn xem xem, Tiết vũ nữ kia có nhan sắc thế nào mà lại mê hoặc được hắn, khiến cho hắn ngay cả danh tiếng của phủ Quốc Công cũng không cần."

"Vũ nữ của giáo phường ti đều là nữ nhi của tội thần, cho dù hắn có tâm tư đó cũng không nên lấy đồ hạ tiện như vậy để tát vào mặt ta. Ta muốn hỏi hắn, trong mắt còn có phủ Hiển Quốc công chúng ta không!"

Thích thị nói xong bèn đứng dậy ra khỏi phòng, nổi giận đùng đùng đi đến thư phòng tiền viện, Đổng ma ma ngăn cũng không ngăn được, vội vàng đuổi theo.

Hết chương 38