Đông Cung Kiều Tước

Chương 39



Sáng hôm sau, khi A Yên tỉnh dậỵ, Tạ Thận Chi đã rời đi.

Tối qua Tạ Thận Chi ở lại Thanh Đại viện, cùng A Yên dùng bữa tối.

Đến nỗi trên dưới Thế An viện đều rất ngạc nhiên, không ngờ Hầu gia lại yêu mến một di nương từ Hoài An như A Yên.

Mặc dù danh phận di nương này chưa được Khấu lão phu nhân thông qua, nhưng mọi người trong phủ Ngụy Quốc Công đêu đã thầm kêu như vậy. Dù sao người cũng đã vào ở trong phủ, Hầu gia lại sủng ái nàng như vậy, lão phu nhân dù có không thích nhưng lẽ nào lại ngăn cản, để bên cạnh hắn không có đến một di nương?

"Hầu gia thấy chủ tử còn đang ngủ nên đã không cho nô tỳ gọi người dậy, để người ngủ thêm một chút." Thấy A Yên đang ngây người nhìn chiếc giường trống, Bảo Trân lên tiếng giải thích.

Khi nhìn thấy những vết đỏ trên người của chủ tử, hai má của Bảo Trân bỗng nhiên đỏ ửng lên, nàng ấy vội quay mặt đi.

Hầu gia cũng thật là không chừng mực, làn da chủ tử trắng nõn như vậy, chỉ hơi một chút là sẽ để lại dấu trên da, để người khác nhìn thấy lại nghĩ chủ tử không biết tự trọng.

Bảo Trân oán thầm một câu trong lòng, liền lấy một bộ y phục hơi cao cổ màu xanh lam nhạt có thêu hoa hải đường trong ngăn tủ ra, mang tới trước mặt A Yên rồi nói: "Màu này rất hợp với chủ tử, phối thêm với cây trâm hôm qua Hầu gia tặng, nhất định sẽ rất đẹp."

A Yên lẽ nào không biết trên người mình có dấu vết hôm qua lưu lại, hai má hơi ửng đỏ, vô thức che lại, làm theo lời Bảo Trân: "Quả thực rất đẹp, nhất là bông hoa này, được thêu rất tinh xảo."

Bảo Trân thấy buồn cười, nhưng nàng ấy biết chủ tử rất dễ xấu hổ, nếu nàng ấy cười chủ tử lại càng thấy không thoải mái, nên đã cố nén lại.

A Yên cũng biết được suy nghĩ của nàng ẩy, vẻ mặt ngượng ngùng đưa tay đón lấy y phục vội khoác lên người rồi mới xuống khỏi giường. Bảo Trân vừa chải tóc cho A Yên vừa kể cho nàng nghe chuyện tối qua ở chính phòng.

"Chủ tử người không biết đấy thôi, tối hôm qua đại phu nhân đến tận thư phòng chất vấn Quốc Công gia, đã bị Quốc Công gia đánh cho một bạt tai, sau đó còn kinh động đến cả lão phu nhân, thế là chuyện của Tiết thị càng lan truyền rộng rãi hơn, hôm nay trên dưới trong phủ đều đồn tai nhau rằng Quốc Công gia phải lòng một vũ nữ họ Tiết ở giáo phường ti. Mỗi lần đến đó đều chỉ đích danh, thậm chí còn muốn chuộc thân cho nàng ta, rồi đem người về phủ Quốc Công."

"Đêm qua lão phu nhân vì chuyện này mà xém nữa ngất xỉu, còn phạt Quốc Công gia quỳ ở bên ngoài, nhưng Quốc Công gia một mực không chịu nhận sai, nói rằng theo quy định của triều thì vũ nữ giáo phường ti cũng có thể nhà của công thần để làm nô, hơn nữa còn nhận vũ nữ kia là người của mình, nên không thể để ả lưu lại chốn đó mặc cho người khác chà đạp."

A Yên nghe xong cũng vô cùng ngạc nhiên, không ngờ rằng một nữ tử thanh lâu ấy lại được Ngụy quốc công coi trọng như vậy.

A Yên còn đang suy nghĩ về chuyện này, Bảo Trân liền nói: "Có lẽ lúc còn ở Hoài An chủ tử cùng từng nghe qua Tiết vũ nữ này rồi."

A Yên giật mình kinh ngạc, lập tức nghĩ đến một người, Tiết Ngọc Châu.

Thấy biểu cảm trên mặt của A Yên như vậy, Bảo Trân lại nói: "Chính là người mà chủ tử đang nghĩ tới, lần này Ngụy gia và Châu gia gây tội liên lụy rất rộng, Tiết gia cũng dính dáng đến, cả nhà bị áp giải đến kinh thành, Tiết phu nhân trên đường bị áp giải đã đập đầu tự vẫn, chỉ còn Tiết cô nương bị đưa vào giáo phường ti."

"Đâu ngờ rằng Tiết thị kia vừa mới vào giáo phường ti, thì đúng hôm đó Quốc Công gia bị

lôi kéo đen đó, lần đầu tiên đã nhìn trúng Tiết cô nương. Bây giờ còn muốn chuộc thân rồi đưa người về phủ."

"Nô tỳ thấy suy cho cùng thì Tiết cô nương cũng là con gái của tội thần, Quốc Công gia cố chấp như vậy, chẳng trách lão phu nhân tức điên lên."

"Nhưng cũng vì chuyện này mà lão phu nhân và đại phu nhân không có thời gian để ý đến chủ tử nữa, đối với người thì lại là chuyện tốt."

Trong lòng A Yên lại dâng lên chuyện quá khứ, nàng nhớ đến chuyện bị Địch thị bán cho nha tử, rồi bị đưa đến Vạn Xuân phường. Mặc dù nàng thanh bạch, bị Phong ma ma dùng ba ngàn lượng bạc mua về Châu phủ làm tỳ, nhưng suy cho cùng nàng cũng đã từng vào chốn dơ bẩn Vạn Xuân phường.

Nếu chuyện này để người khác biết được, Khẩu lão phu nhân cũng sẽ không để yên cho nàng giống nhưTiết Ngọc Châu sao?

Nghĩ vậy, sắc mặt A Yên tái đi, trong lòng không khỏi bất an và lo lắng.

"Chủ tử, người sao vậy? Dọa người rồi sao?" Bảo Trân thấy sắc mặt chủ tử đột nhiên thay đổi thì vô thức gặng hỏi.

A Yên lắc đâu, rồi lại gật đâu một cái, do dự một lúc mới trầm giọng nói: "Bảo Trân, ngươi cũng biết chuyện trước kia ta bị Địch thị bán đến Vạn Xuân phường đúng không?"

Bảo Trân nghe câu này, cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng của chủ tử.

Nàng ấy gật đầu, nhưng trong miệng lại nói: "Chủ tử đừng lo, ngày đó ở Hoài An gặp chủ tử, Hầu gia đã cho điều tra rõ ràng, nếu không Hầu gia sao lại gân gũi với người như vậy?"

"Hầu gia đã ân sủng, đưa chủ tử cùng về kinh, như vậy nhất định là không để ý đến những chuyện trước kia."

"Hơn nữa là do Địch thị tâm địa độc ác, chứ đâu phải lỗi của người? Cho dù chuyện này có truyền đến tai lão phu nhân đi nữa, thì Hầu gia nhất định sẽ đứng ra làm chủ cho người."

A Yên nghĩ đến tính cách của Tạ Thận Chi, trong lòng mới an tâm hơn chút, sắc mặt cũng hồng hào dần lên.

Bảo Trân nhìn chủ tử lo lắng như vậy, liền đổi qua chủ đề khác để nói chuyện.

Hậu phòng.

Hổ Phách ngồi vào bàn với vẻ mặt ủ rũ, thức ăn trên bàn thậm chí còn không động lấy một đũa.

Nhìn thấy cháu gái như vậy, Triệu ma ma khẽ thở dài nói: "Nhìn dáng vẻ không giữ được bình tĩnh của con đi, còn không bằng một phần của Bảo Trân kia. Ta đã dạy dỗ con bao nhiêu năm nay, lại khiến con trở thành dáng vẻ này, thật không biết là lỗi của ta hay của con nữa."

"Tổ mẫu, con sắp tức chết rồi, người còn nói như vậy với con sao?" Hổ Phách ủ rũ mặt mày nói, "Cũng không biết Hầu gia thích nàng ta ở chỗ nào, cũng chỉ là món hàng ở Vạn Xuân phường ra mà thôi, thế mà có thể khiến Hầu gia coi trọng như vậy, tối qua còn lưu lại Thanh Đại viện, nàng ta là cái thá gì! Con muốn xem xem, nếu như có người biết được nàng ta từ chốn dơ bẩn kia ra, liệu có còn mặt mũi nào không?"

Hổ Phách vừa dứt lời, sắc mặt Triệu ma ma liền thay đổi.

"Im ngay! Lời này mà con cũng có thể nói ra được ư?"

Nét mặt Triệu ma ma trở nên vô cùng nghiêm khắc.

"Con hầu hạ Hầu gia nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không biết tính tình của Hầu gia sao? Hầu gia đã quyết định đưa người về phủ, lẽ nào người khác có thể chõ miệng vào được sao! Đừng nói đến việc Yên di nương chỉ là bị người khác bán đến Vạn Xuân phường rồi cũng nhanh chóng đến Châu gia, dù Yên di nương có đứng đâu bảng tên ở Vạn Xuân phường thì chỉ cần lúc nàng ta theo Hầu gia vẫn còn trong sạch, con có nói truyền lời này ra thì nàng ta cũng không bị gì cả." -7-

"Con đừng quên, cho dù lão phu nhân không chấp nhận nàng ta, nhưng chỉ cân Hầu gia dọn đến Bình Tuyên hầu phủ, thì ý kiến của lão phu nhân còn quan trọng sao?"

Nghe tổ mẫu nói vậy, Hổ Phách vội phản bác: "Hầu gia sao có thể vì nàng ta mà chuyển đến Bình Tuyên hầu phủ cơ chứ, cho dù Hầu gia có ý định này, lão phu nhân cũng nhất định không đồng ý."

Nàng ta vừa mới nói xong, sắc mặt cũng tự thay đổi.

Vì A Yên, Hầu gia không phải lân đầu phá vỡ quy tắc của riêng mình.

Mà Bình Tuyên hầu phủ kia là do Hoàng thượng ban thưởng, Hầu gia chỉ cần nói một câu thánh thượng ban tặng mà không ở thì lại là bất kính, cho dù lão phu nhân có ý muốn ngăn cản cũng không dám mở lời.

Trong mẩy năm qua, Hầu gia không nhất định muốn dọn ra ngoài, cũng là bởi vì Hầu gia đang ở trong quân trại phía tây bắc, không có trở về sống ở đó. Nhưng bây giờ Hầu gia đã hồi kinh, cũng chưa hẳn sẽ không vì A Yên mà chuyển đến Bình Tuyên hầu phủ.

Hổ Phách nghĩ đến những điều này, sự ghen ghét trong lòng càng thêm sâu.

Hổ Phách nghe xong càng khóc lớn hơn, khóc một hồi, đột nhiên không biết đang suy nghĩ gì, ngẩng đầu nhìn Triệu ma ma.

"Tổ mẫu, người hãy đi cầu xin Hầu gia, nói rằng con nguyện hầu hạ Hầu gia, dù chỉ là trên danh phận, Hầu gia không thích con cũng không quan trọng, con chỉ cầu một đời được hầu hạ bên người là mãn nguyện rồi. Bây giờ bên cạnh Hầu gia đã có A Yên, cũng không phải là không gần nữ sắc, có thêm một người là con thì có sao? Người là nhũ mẫu của Hầu gia, chỉ cần người đi cầu, Hầu gia nhất định sẽ đồng ý."

Triệu ma ma có chút không dám tin nhìn Hổ Phách, lập tức trầm giọng nói: "Ta nhìn ngươi mà chướng mắt, ngày mai ta sẽ gọi cha mẹ ngươi vào phủ đưa ngươi đến cửa tiệm bên ngoài ở một thời gian."

"Ngươi bình tĩnh suy nghĩ lại, nghĩ cho thông rồi hẵng quay về đây."

Sắc mặt Hổ Phách thay đổi, không ngờ tổ mẫu lại đối xử với mình như thế này.

Nàng ta tức giận trong lòng, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Con không đi, con là nha hoàn của Hầu gia, chỉ có Hầu gia mới có thể đuổi con đi, ngay cả người cũng không thể."

Hổ Phách nghe xong càng khóc lớn hơn, khóc một hồi, đột nhiên không biết đang suy nghĩ gì, ngẩng đầu nhìn Triệu ma ma.

"Tổ mẫu, người hãy đi cầu xin Hầu gia, nói rằng con nguyện hầu hạ Hầu gia, dù chỉ là trên danh phận, Hầu gia không thích con cũng không quan trọng, con chỉ cầu một đời được hầu hạ bên người là mãn nguyện rồi. Bây giờ bên cạnh Hầu gia đã có A Yên, cũng không phải là không gần nữ sắc, có thêm một người là con thì có sao? Người là nhũ mẫu của Hầu gia, chỉ cần người đi cầu, Hầu gia nhất định sẽ đồng ý."

Triệu ma ma có chút không dám tin nhìn Hổ Phách, lập tức trầm giọng nói: "Ta nhìn ngươi mà chướng mắt, ngày mai ta sẽ gọi cha mẹ ngươi vào phủ đưa ngươi đến cửa tiệm bên ngoài ở một thời gian."

"Ngươi bình tĩnh suy nghĩ lại, nghĩ cho thông rồi hẵng quay về đây."

Sắc mặt Hổ Phách thay đổi, không ngờ tổ mẫu lại đối xử với mình như thế này.

Nàng ta tức giận trong lòng, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Con không đi, con là nha hoàn của Hầu gia, chỉ có Hầu gia mới có thể đuổi con đi, ngay cả người cũng không thể."

Hổ Phách nói xong, liền khóc lớn chạy ra ngoài.

Vừa ra ngoài liền đụng phải Đại Mạo không biết đã ở bên ngoài nghe thấy từ bao giờ.

Trên mặt Hổ Phách có chút khó xử: "Ta hầu hạ Hầu gia nhiều năm như vậy, Hầu gia cũng không thể cho ta một vị trí bên cạnh người được sao?"

Nghe lời này của Hổ Phách, Đại Mạo há hốc mồm, nửa ngày nói không nên lời, chưa kịp phản ứng lại thì Hổ Phách đã rời đi.

Triệu ma ma xoa xoa thái dương đi ra, gặp sắc mặt lúng túng của Đại Mạo, bà chỉ thở dài nói: "Vào đi, nói cho ta chút chuyện ở Hoài An."

Đại Mạo nhẹ gật đầu rồi đi vào trong.

Vĩnh Minh quận chúa Khương Uyển cùng với thái hậu dùng xong bữa sáng ỞTừ Ninh cung, liền từ trong cung ra xe một mạch về phủ Trấn Quốc Công.

Lúc đến Trường Lạc viện, nha hoàn đang đứng dưới hiên nhắc nhở: "Quận chúa, trưởng công chúa hai ngày nay bị bệnh, tinh thần không được tốt lắm, thái y nói không nên nói chuyện nhiều."

Khương Uyển nhíu mày, trong ánh mắt lại hiện lên chút oán giận.

Bùi Chiêu đã mất nhiều năm như vậy rồi, mẫu thân vẫn luôn nhớ đến, rõ ràng nàng mới là đứa con gái bên cạnh người bao lâu nay.

Cũng may hội hoa đăng năm đó nàng ta đánh liều làm chuyện kia, nếu không nàng ta sợ đến bây giờ mình vẫn là một Khương gia cô nương luôn bị coi thường, đâu thể cao cao tại thượng là một Vĩnh Minh quận chúa được thái hậu thương yêu.

Nghĩ vậy, Khương Uyển lấy lại thần thái, đẩy cửa bước vào.

Hết chương 39