Đông Cung Kiều Tước

Chương 43



Sau hòn non bộ, Thành Nghi Hầu phu nhân Trình thị cùng ma ma Dương thị đi tới.

Bà ấy chần chờ một lúc rồi nói: “Nữ tử kia, ta đã từng gặp qua ở đâu thì phải? Khuôn mặt quả thực rất quen thuộc.”

Dương ma ma nhíu nhíu mày: “Có lẽ nữ tử xinh đẹp vốn có nét tương đồng, nghe nói nàng ta là di nương của Phủ Ngụy Quốc Công, sao người có thể gặp qua được?”

Thành Nghi Hầu phu nhân nghe vậy nhẹ gật đầu: “Cũng phải, chúng ta trở về thôi, thật ra ta cũng không cần phải đích thân đến, mẫu thân thật sự đã xem trọng Phủ Ngụy Quốc Công rồi.”

Dương ma ma cũng không tiếp lời này mà chuyển qua chuyện khác, nói: “Cũng không còn sớm nữa, phu nhân trở về phủ e rằng tam thiếu gia cũng tỉnh rồi.”

Thành Nghi hầu phu nhân nghe nhắc đến tiểu nhi tử liền bỏ qua chuyện vừa rồi, vịn tay Dương ma ma rời khỏi Phủ Ngụy Quốc Công.

Hải Đường viện.

Tạ Thư nghe nha hoàn Thu Nhụy hồi bẩm, nhíu mày rồi trong ánh mắt hiện ra vẻ khinh thường.

“Cô cô ta ngay cả chuyện của Tần gia còn quản không nổi, vậy mà còn chạy tới quản chuyện ở Phủ Ngụy Quốc Công.”

“Yên di nương kia cũng thật đáng thương, khi không lại nghe mấy lời kia, chắc hẳn bây giờ đang trốn ở Thanh Đại viện mà khóc lóc rồi.”

Tạ Thư hiểu rõ tính tình Tạ Vân Tương như thế nào, nàng xưa này cũng có chút không vừa ý với Tạ Vân Tương, nàng cảm thấy người đã xuất giá nhưng lại thường xuyên ở lại nhà mẹ đẻ, thật đúng là vòi vĩnh tiền của. Hết lần này đến lần khác tự cho rằng mình vẫn chưa xuất giá, việc gì cũng muốn người khác nhường ba phần. Ngay cả mẫu thân có đôi khi cũng phải nhìn sắc mặt bà ấy.

Nhưng vậy thì sao chứ, uy phong ở nhà mẹ đẻ chẳng qua là vì được lão phu nhân cưng chiều, bây giờ Tần gia suy tàn như vậy, còn ai muốn để mắt tới bà ấy và Tần Nhiêu? Chẳng qua là vì nể mặt tổ mẫu nên mới cho bà ấy chút thể diện. Nếu bà ấy còn không biết điều, sau này sẽ có lúc hối hận không kịp.

Tạ Thư nói rồi nhấp một ngụm trà, cười nói: “Nhị muội và tam muội đều đến đó sao?”

Thu Nhụy đáp: “Đúng vậy, biểu cô nương kêu người chuyển lời, bọn họ sao có thể không đi. Nhị cô nương thì không cần phải nói nữa rồi, phàm là chuyện náo nhiệt đều muốn góp vui, đương nhiên muốn đến xem xem nữ nhân mà tam lão gia đem từ Hoài An về dung mạo ra sao. Còn tam cô nương, người cũng biết tình tình nàng ta rất giống nhị phu nhân mà, đâu phải người dễ từ chối người khác, nên cũng đã đến đó.”

“Có điều với thân phận đó của Yên di nương, đến cả một nô tì trong phòng cũng cảm thấy xấu hổ nữa là, cũng may biểu cô nương kịp thời nghĩ cách.”

Thu Nhụy chần chờ một chút, lại thấp giọng nói: “Nô tỳ nghe nói cô nãi nãi của chúng ta muốn để cho tiểu cô của Tần gia làm chính thê của tam lão gia.”

Tạ Thư nghe xong nhướng mày.

“Lại còn có cả chuyện này sao? Bà ta còn dám nghĩ như vậy, cũng không nghĩ đến Tần gia bây giờ sao có thể xứng với tam thúc, tam thúc là người được Hoàng thượng đích thân phong Bình Tuyên hầu, Tần gia lẽ nào còn vọng tưởng đến vị trí Bình Tuyên hầu phu nhân ư? Cũng không biết nặng nhẹ.”

“Những năm qua lẽ nào bà ta không nhìn ra tính cách của tam thúc hay sao? Những đồ vật bên cạnh thúc ấy, dù là chó mèo cũng đều cao quý, bây giờ lại được hoàng thượng coi trọng như vậy, muốn nịnh bợ cũng đã muộn, hà tất gì có mắt như mù mà sà vào đó để đắc tội chứ.”

Tạ Thu vừa nói xong liền nhớ tới mấy ngày qua chính phòng đã xảy ra chuyện, khó tránh sắc mặt có chút không tốt.

“Ta còn nói cô nãi nãi nữa chứ, chính mẫu thân ta cũng như vậy, khi không lại đi đắc tội với người ta. Yên di nương kia có chịu học quy củ hay không thì cũng đâu có liên quan gì đến chính phòng của chúng ta. Ngay cả một chút quy tắc cũng không hiểu, vậy thì một di nương như nàng ấy chẳng lẽ còn trông chờ ra ngoài tiếp khách sao? Chỉ cần tam thúc thấy tốt là được rồi, mẫu thân quản mấy chuyện vặt vãnh này làm gì.”

Thu Nhụy nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, chỉ nghĩ sau khi tư gia cô nương theo phu nhân học cách quản gia, bây giờ càng trở nên mạnh mẽ hơn, thậm chí còn dám nói ra chỗ không phải của phu nhân.

Tuy nhiên những gì cô nương nói đều không sai, tam lão gia bây giờ đã nhận được ân huệ, phu nhân thực sự không cần đắc tội với người khác để lấy lòng lão phu nhân.

Nàng ta còn nghe nói hôm đó An ma ma đến Thanh Đại viện, nhưng khi quay lại thì có vẻ sợ hãi, nghĩ rằng tam lão gia đã tức giận vì muốn bảo vệ Yên di nương.

Những lời này Thu Nhụy thầm nghĩ trong lòng, thân phận nàng ta như vậy khó mà nói ra, cho nên chỉ trấn an: “Chắc hẳn phu nhân cũng có suy tính riêng, cũng có thể chuyện này là do lão phu nhân phân phó, phu nhân phận làm con, lời của lão phu nhân sao có thể không nghe.”

“Cũng may thân phận Yên di nương hèn mọn, tam lão gia cũng không đem chuyện này mà so đo với phu nhân.” 

“Dù sao cũng là người một nhà, thường ngày có chút xa cách nhưng phu nhân chắc sẽ hiểu điều này.”

Tạ Thư nghe vậy nhưng không bằng lòng nói: “Mẫu thân dù biết như vậy, nhưng bà ấy vốn rất không vừa mắt hai chữ vợ thứ, nếu không tại sao hết lần này đến lần khác đắc tội với người khác. Nhìn xem, rồi sẽ có một ngày tam thúc dọn ra khỏi Phủ Ngụy Quốc Công. Người như thúc ấy, nếu đã không thích ở lại thì nói không chừng ngay ngày mai sẽ kêu người dọn đồ chuyển qua Bình Tuyên hầu phủ. Đến lúc đó, chuyện này sẽ lan khắp kinh thành, vậy thì mặt mũi lão phu nhân biết để đi đâu, rồi sau này chúng ta có chuyện gì chẳng dễ gì đến cầu tam thúc.”

“Mẫu thân vẫn còn nghĩ rằng chúng ta là đích chi sao, phụ thân lại bình tập tước vị Ngụy quốc công, như vậy phủ ta cả đời này sẽ không xay ra chuyện gì hay sao?”

Nghe lời nàng nói, Thu Nhụy nghĩ thầm, đại cô nương từ nhỏ đã suy nghĩ nhiều, đây đâu phải là điều mà một cô nương còn chưa xuất giá phải suy nghĩ đến, các cô nương khác tầm tuổi này còn đang suy nghĩ đến y phục, trang sức, vậy mà tư gia cô nương lại luôn có tâm sự, phu nhân cũng đã nói vài lần nhưng đều vô dụng.

Một cô nương như vậy nên sớm tìm một gia thế tốt rồi gả đi mới là chuyện tốt. Bằng không nàng giúp phu nhân lo chuyện quản gia, sau này có đại nãi nãi sao có thể thích một tiểu cô tử như vậy.

“Cô nương, sổ sách hôm nay đã xem gần xong rồi, nghỉ ngơi một lúc đi, đừng làm ảnh hưởng mắt.” Thu Nhụy liền đổi chủ đề.

Tạ Thư gật đầu, nghĩ ngợi rồi dặn dò: “Ngươi đến khố phòng tìm một số đồ trang sức đẹp và lạ mắt, kêu người gửi đến Thanh Đại viện. Nói rằng hôm nay ta bận, không thể qua chào hỏi, những thứ này đều là tâm ý của ta, mong nàng ấy nhận lấy.”

“Lấy chiếc trâm ngọc trai kia đi.”

Thu Nhụy sững sờ, nàng ta thật sự không hiểu tâm tư của cô nương nhà mình.

Chỉ là một di nương mà thôi, tại sao phải quan tâm và coi trọng như vậy. Cô nương đường đường chính chính là chủ tử của Phủ Ngụy Quốc Công, còn Yên di nương kia nói thẳng ra cũng chỉ như món đồ chơi, đâu cần cô nương phải để tâm.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Thu Nhụy vẫn gật đầu, quay người lấy chìa khóa khố phòng, đem ra cây trâm hải đường khảm đông châu, tự mình đưa đến Thanh Đại viện.

A Yên trở về Thanh Đại viện, mới uống được nửa chén trà nhỏ thì nghe thấy nha hoàn Thu Nhụy cầu kiến, thế là liền sai người mời nàng ta vào.

“Cô nương nhà ta nói do hôm nay bận quá nhiều việc nên không thể qua chào hỏi, người sai nô tỳ đem đồ đến, xem như là chút thành ý. Di nương đã vào phủ Ngụy Quốc Công, sau này có điều gì bất tiện xin cứ kêu người đến nói với cô nương nhà ta. Bây giờ nàng ấy đang giúp phu nhân chuyện quản gia nên cũng tiện nói hơn.”

A Yên gật đầu, kêu Bảo Trân nhận lấy món đồ rồi khách khí nói: “Thay ta cảm ơn đại cô nương.”

Thu Nhụy cúi đầu đáp: “Nếu không còn chuyện gì nữa, nô tỳ xin cáo lui.”

Thấy A Yên gật đầu, Thu Nhụy nhanh chóng lùi về sau.

Bảo Trân mở hộp ra, thấy một cây trâm hải đường khảm đông châu bên trong thì không khỏi mỉm cười nói: “Đại cô nương quả là có lòng, ngọc châu này cũng là hiếm có, có điều đại cô nương vẫn luôn hào phóng như vậy.”

A Yên nhìn cây trâm cũng biết rằng nó quý giá.

Nàng nhất thời có chút lo lắng: “Bảo Trân, đại cô nương gửi món đồ này qua, vậy chúng ta có cần đáp lễ không?” Nhưng nếu thật sự cần thì trong tay nàng cũng không có món đồ nào tốt, cũng không thể sai người đem một hộp trà qua đó, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến Hầu gia cũng bị chê cười.

Bảo Trân mím môi cười, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ. Hầu gia coi trọng chủ tử như vậy sao lại không nghĩ đến chuyện này. Những món đồ bên cạnh chủ tử ngoại trừ y phục trang sức ra thì đều là vật riêng không thể lấy đem tặng người khác. Nhưng cũng không thể lấy chiếc trâm ngọc bích đỏ mà Hầu gia tặng chủ tử để làm quà.

“Nếu chủ tử lo lắng, chi bằng đợi Hầu gia trở về rồi nói với Hầu gia, để Hầu gia nghĩ cách.” Bảo Trân ý vị thâm trường nói.

A Yên đỏ mặt, trong lòng đột nhiên có chút xấu hổ.

Hầu gia đã giúp đỡ nàng nhiều như vậy rồi, lẽ nào nàng còn không biết xấu hổ mà làm phiền.

Như nhìn ra được suy nghĩ của A Yên, Bảo Trân cười nói: “Chuyện này có gì đâu, chủ tử là người của Hầu gia, lẽ nào Hầu gia còn không giúp người sao? Có điều Hầu gia là nam nhân nên những chuyện như này khó tránh được sơ suất, người nói với Hầu gia thì Hầu gia nhất định hiểu, về sau cũng thuận lợi hơn cho người.”

A Yên thấy lời của Bảo Trân không hề sai, nhưng nghĩ đến việc đòi hỏi Tạ Thận Chi đồ, trong lòng vẫn có chút không tự nhiên.

Nhưng nếu cứ để chuyện này giấu đi không nói ra thì A Yên lại cảm thấy có chút không yên lòng, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi không biết là mong ngóng Tạ Thận Chi đến hay không đến.

Bảo Trân nhìn thấy tất cả những điều này trong mắt của nàng, trong lòng cảm thấy có chút thú vị. Chủ tử đúng thật là, chuyện này có gì đâu chứ. Chi phí ăn mặc của chủ tử cũng đều là của Hầu gia, cũng có khác gì nhau đâu.

Hơn nữa, nàng ấy là đang tìm cơ hội cho chủ tử thân mật hơn với Hầu gia, nếu không phải vậy thì chuyện này nàng ấy cũng có thể tự mình bẩm báo với Hầu gia.

Chủ tử mặc dù đã theo Hầu gia lâu, nhưng một số chuyện còn không bằng một người chưa từng trải chuyện nam nữ như Bảo Trân, không biết đến khi nào chủ tử mới nghĩ thông để nàng ấy bớt nhọc lòng.

Chạng vạng tối, Tạ Thận Chi mới từ bên ngoài trở về.

Vừa mới vào cửa đã thấy A Yên chống tay ở cằm, đầu từng chút từng chút cúi xuống như đang ngủ gật.

Hắn nhìn qua phía Bảo Trân, Bảo Trân cúi người thỉnh an, nhẹ giọng nói: “Chủ tử một mực muốn chờ Hầu gia trở về, có việc muốn thương lượng với người.”

Mặc dù Bảo Trân đã nhẹ giọng nhưng cũng làm A Yên tỉnh.

Nàng nhìn Tạ Thận Chi đang đứng cách đó không xa, ánh mắt sáng bừng lên, vội đi giày, vui vẻ cúi người thỉnh an: “Hầu gia.”