Đông Cung Kiều Tước

Chương 44



Thấy nàng như vậy, đáy mắt Tạ Thận Chi hiện lên ý cười, đưa tay dìu nàng lên.

“Bảo Trân nói nàng đợi rất lâu rồi, là có chuyện gì sao?”

Khuôn mặt A Yên hơi ửng hồng, vô thức nhìn Bảo Trân một cái, Bảo Trân mím miệng cười, quay người lui ra khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại hai người A Yên và Tạ Thận Chi.

Trong lòng A Yên biết mình có việc cần Tạ Thận Chi giúp đỡ, cho nên nàng tỏ ra rất ân cần, cởi áo khoác ngoài thay thường phục cho Tạ Thận Chi, rồi rót chén trà đưa đến.

“Hầu gia, đây là trà Lư Sơn Vân Sương, buổi chiều A Yên cũng uống trà này.” A Yên ghé sát lại.

Tạ Thận Chi cong khóe môi, đưa tay nhận chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

“Trà ngon không?” A Yên hỏi.

Tạ Thận Chi có chút buồn cười, cũng không gật đầu, tự uống hết chén trà.

A Yên đứng ở phía dưới, trong lòng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lên tiếng nói: “Hôm nay đại cô nương phái người tặng một cây trâm hải đường khảm đông châu cho thiếp thân, thiếp thân nghĩ nên đáp lễ mới phải, nhưng không biết nên đáp lại cái gì mới tốt, nên muốn bàn bạc với Hầu gia, để Hầu gia đưa ra chủ ý cho thiếp thân.”

Tạ Thận Chi nghe lời này, trong lòng làm sao có thể không hiểu nàng vòng vo muốn xin đồ từ hắn.

Cũng phải, hắn mới đưa nàng từ Hoài An đến kinh thành, một di nương như nàng có thể có thứ gì tốt. Mặc dù có xiêm y trang sức cũng đều là mới sắm thêm, nhưng không tiện tặng người khác.

Tạ Thận Chi hiểu rõ trong lòng, nhưng cũng muốn trêu A Yên, cho nên nhìn về phía nàng với vẻ mặt không hiểu: “Cô nương các nàng tặng cái gì, bản hầu làm sao biết được? A Yên tự quyết định đi.”

A Yên bị câu này của Hầu gia làm khó thở, nhìn ý cười không hề che đậy nơi khóe miệng hắn, lúc này mới hiểu mình bị trêu chọc.

Khuôn mặt A Yên ửng đỏ, cũng tiến lên kéo tay áo của Tạ Thận Chi, có chút nũng nịu nói: “Thiếp thân đâu có thứ gì tốt, Hầu gia giúp thiếp thân lần này được không?”

Giọng của nàng vốn êm tai, cố ý làm nũng càng thêm mê hoặc lòng người, Tạ Thận Chi nghe mà vô cùng hưởng thụ, nhưng vẫn không buông tha.

Những ngày chung sống với nhau, A Yên cũng nắm bắt được vài phần tính tình của hắn, cho nên cũng không sốt ruột, càng sát lại gần làm nũng với hắn: “Công tử, công tử đồng ý với A Yên đi.”

Tạ Thận Chi mỉm cười lắng nghe, thấy nàng càng lúc càng sát lại gần, mùi hương phấn của nữ nhi truyền vào mũi, hắn lật tay kéo nàng vào trong lòng mình.

Giữa hai người sớm đã có sự hòa hợp, khuôn mặt A Yên càng lúc càng đỏ ửng, để mặc sự tiếp xúc gần gũi của hắn.

Sau một hồi giày vò, A Yên cảm thấy Tạ Thận Chi thật sự thích ức hiếp người khác, cũng không biết bên ngoài Bảo Trân có nghe thấy hay không. Nếu nghe thấy gì, nàng thật sự không còn mặt mũi gặp người khác.

Nghĩ như vậy, khuôn mặt của A Yên càng đỏ hơn, có chút không tự nhiên lên tiếng: “Công tử đã đồng ý với A Yên rồi phải không?”

Tạ Thận Chi nghe vậy khẽ cười một tiếng, hỏi: “Đồng ý chuyện gì?”

A Yên nghe ra hắn cố ý nói đùa với nàng, cũng không giận dỗi mà mạnh dạn nói: “Dù sao công tử cũng đồng ý với A Yên rồi, công tử không thể nói mà không giữ lời, nếu không A Yên sẽ nói chuyện này với người khác.”

Tạ Thận Chi mỉm cười, đưa tay nhéo má của nàng: “Không biết xấu hổ, chuyện như này làm sao nói cho người khác được?”

Hắn vừa dứt lời, khuôn mặt của A Yên đỏ bừng, sao công tử thích ức hiếp người khác như vậy. Nàng quay đầu đi, không muốn để ý đến hắn nữa.

Tạ Thận Chi thấy thế cũng không trách tội, từ trên sập giường ngồi dậy.

A Yên quay đầu lại nhìn hắn, lúc quay đầu lại lần nữa, thấy hắn đã mặc xiêm y hình như có vẻ muốn rời đi.

“Công tử.” A Yên có chút căng thẳng ngồi dậy, nhìn Tạ Thận Chi, mang theo vài phần bất an gọi hắn một tiếng.

Tạ Thận Chi nhìn ra sự bất an giữa đôi lông mày của nàng, đưa tay vuốt mái tóc của nàng, dịu dàng nói: “Nàng nghỉ đi, ta đến thư phòng làm chút việc, ngày mai lại đến với nàng.”

Lúc này A Yên mới hiểu hắn không tức giận với nàng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy công tử cũng nghỉ ngơi sớm đi, đừng để quá mệt.”

Tạ Thận Chi nhìn nàng một cái, trong lòng thấy kỳ lạ tại sao nàng thích gọi hắn là công tử, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ coi như nàng quen gọi như vậy.

Công tử, nghe cũng thật thân thiết.

“Ta biết rồi, không cần dậy tiễn đâu.” Tạ Thận Chi thấy nàng muốn đứng dậy tiễn hắn, bèn ấn nàng ngồi xuống.

A Yên nhìn Tạ Thận Chi rời đi, nghĩ đến vừa nãy hắn dịu dàng nói ngày mai lại đến với nàng, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp.

Ở kinh thành, trong phủ Ngụy Quốc công này, người có thể khiến nàng cảm thấy thân thiết ngoại trừ Bảo Trân thì cũng chỉ có Tạ Thận Chi.

Mấy ngày nay bọn họ bên nhau càng thêm hòa hợp và thân thiết, dường như giống kiếp trước, nàng ghé thân vào chuỗi phật châu đeo trên cổ tay hắn, biết mỗi ngày hắn làm gì, thích đọc sách gì, cảm giác đó giống như hôm nay vậy.

Lúc Bảo Trân đi vào thì thấy chủ tử nhà mình đang ngẩn ngơ không biết đang nghĩ gì.

Nàng ta tiến lên trước nói nhỏ: “Chủ tử, lúc Hầu gia rời đi nói là ngày mai sẽ đưa đồ đến, bảo chủ tử không cần lo lắng.”

A Yên khẽ gật đầu, theo tầm mắt của Bảo Trân nhìn thấy dấu vết trên người mình, nàng lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Bây giờ đi tắm được không?”

Bảo Trân cười khẽ gật đầu: “Nước ấm đã sớm chuẩn bị xong rồi, nô tỳ dìu người đi tắm.”

A Yên gật đầu, ra sau bức bình phong, đợi khi ra ngoài, cơ thể nhẹ nhàng sảng khoái tràn ngập hương thơm.

Mộc Hương đẩy cửa đi vào, trong tay xách theo hộp đồ ăn, bày toàn bộ cơm canh trong hộp đồ ăn ra.

“Đây là những món mà vừa nãy Hầu gia sai phòng bếp làm, đều là món ăn phương Nam, chủ tử nếm thử xem có giống với mùi vị của Hoài An không.”

A Yên nhìn những món ăn này, nhất thời không nói gì.

Bảo Trân cảm khái nói: “Hầu gia đối xử với chủ tử thật tốt, ở trong phủ đã nhiều năm, nô tỳ chưa bao giờ thấy Hầu gia đối xử với ai chu đáo như vậy.”

“Chủ tử mau nếm thử xem, đừng phụ tấm lòng của Hầu gia.” Bảo Trân nói xong, cầm một đôi đũa trên bàn đưa đến.

A Yên đưa tay nhận lấy, gắp một miếng cá chua ngọt Tây Hồ cho vào miệng, chua chua ngọt ngọt, là mùi vị mà nàng vô cùng quen thuộc.

Thấy chủ tử nhà mình ăn vui vẻ, Bảo Trân múc một bát canh đưa qua, cười nói: “Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sợ rằng cũng không có ai tin Hầu gia chu đáo như vậy.”

A Yên cảm thấy khuôn mặt của mình hơi nóng lên, cúi đầu uống canh trong bát, trong lòng ấm áp, càng thêm cảm kích Tạ Thận Chi.

Công tử đối tốt với nàng như vậy, sau này nàng nhất phải báo đáp công tử thật tốt.

Bên này Tạ Thận Chi đi ra từ Thanh Đại viện, đến thẳng thư phòng.

Có tiểu nha hoàn nhìn thấy, đi thẳng đến dãy nhà sau, kể chuyện này cho Hổ Phách nghe.

Hổ Phách nghe xong, lập tức lộ ra ý cười châm chọc: “Ta còn tưởng nàng ta có thể dụ dỗ Hầu gia ở lại trong phòng của nàng ta, nhưng ngươi xem, chẳng phải Hầu gia cũng đến thư phòng, không qua đêm ở trong phòng của nàng ta sao?”

“Ta rất muốn xem xem, nàng ta có thể được sủng ái bao lâu?”

Tiểu nha hoàn gật đầu: “Hổ Phách tỷ tỷ nói đúng, chắc tỷ tỷ cũng nghe nói đến chuyện hôm nay biểu cô nương mời Yên di nương đến Phương Phi Uyển rồi đúng không. Vừa lúc đại cô nãi nãi cũng đến Phương Phi Uyển, đã dạy dỗ nhắc nhở Yên di nương một trận, không ngoài việc chính là kêu nàng ta nhớ kỹ thân phận của mình, đừng ảo tưởng đến những thứ không nên nghĩ đến. Chuyện này nói ra Yên di nương cũng là một người đáng thương, chịu một bụng ấm ức ở chỗ cô nãi nãi, đêm nay Hầu gia lại không ở lại Thanh Đại viện của nàng ta. Có thể thấy được mặc dù người này dựa vào dung mạo để trèo cao, cũng không có nghĩa có thể trở thành chủ tử.”

Hổ Phách nghe lời này, ý cười trên mặt càng rõ: “Ngươi thật biết ăn nói, ngươi để ý kỹ Yên di nương, chờ mấy ngày nữa ta xin tổ mẫu điều chỉnh công việc cho ngươi, không để ngươi làm những việc nặng nhọc nữa.”

“Vâng, nô tỳ nghe theo Hổ Phách tỷ tỷ tất cả.” Tiểu nha hoàn còn nói nói mấy câu, rồi quay người rời đi.

Tâm trạng của Hổ Phách vốn rất tốt vì chuyện đêm qua Tạ Thận Chi không ngủ lại Thanh Đại viện, nhưng sáng sớm ngủ dậy lại nghe mấy tiểu nha hoàn bàn tán điều gì đó.

Nàng ta hỏi đến, trong đó một tiểu nha hoàn mặc xiêm y màu xanh ngọc bích trả lời: “Nô tỳ nghe nói sáng nay Hầu gia thưởng rất nhiều đồ cho Thanh Đại viện, thậm chí còn có gấm Tứ Xuyên và một tráp đông châu thượng hạng, nghe nói từng hạt ngọc châu to như vậy, có vẻ như vô giá.”