Đông Cung Kiều Tước

Chương 8



Sáng sớm ngủ dậy, tâm trạng của Châu lão gia rất tốt, quấn lấy mỹ nhân trêu đùa một hồi lâu.

Sau khi Châu lão gia đi, Giang Oanh cũng thu dọn trang điểm, đến chính viện kính trà Chương thị.

Lúc nàng ta ở Giang phủ, là đại nha hoàn bên cạnh Giang Phù, đã nghe nhiều cũng gặp nhiều những việc này, biết có thể làm di nương đã là con đường rất tốt đối với những người thân phận nô tỳ như bọn họ, nhưng dù thế nào nàng ta cũng không ngờ mình lại vào Châu phủ, bị Châu lão gia chiếm đoạt thân thể.

Nàng ta không khỏi cảm thấy ghê tởm, dung mạo của mình như này, nếu không phải vì Sở thị và con tiện nhân A Yên kia, sao nàng ta lại rơi vào kết cục như vậy được.

Vào trong phòng, Giang Oanh chậm rãi đi đến trước mặt Chương thị, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn vâng lời, quỳ xuống dập đầu nói: “Tiện thiếp thỉnh an phu nhân.”

Chương thị rất hài lòng với thái độ biết điều của nàng ta. Chương thị mỉm cười gật đầu, đưa mắt ra ý với nha hoàn Mi Nhi đứng bên cạnh.

Mi Nhi nhận cái khay từ trong tay tiểu nha hoàn, bưng tới trước mặt Giang Oanh.

Giang Oanh đưa tay nhận lấy, nâng chén trà lên quá đỉnh đầu, cung kính nói: “Mời phu nhân uống trà.”

Chương thị đưa tay nhận chén trà, thấy nàng ta quỳ một lúc thì cơ thể run run, trong lòng biết đêm hôm qua nàng ta đã phải chịu khổ. Nhưng Chương thị không có chút đồng cảm, đã làm di nương rồi, còn tự coi mình là cô nương Giang gia sống an nhàn sung sướng hay sao? Phần tội mà tối qua nàng ta phải chịu và cái tội sau này phải chịu đều là gánh chịu thay Giang gia.

Có điều, Giang gia cũng thật độc ác, đầu tiên là đưa con của bà hai tới, bây giờ cả bà cả cũng nhẫn tâm đưa người tới.

Chương thị đã từng gặp phu nhân Sở thị của Giang gia, cũng không từng cảm thấy bà ta lại biết điều như vậy.

Nhưng nghĩ lại lão phu nhân Giang gia đó, Chương thị cũng hiểu được. Phận làm con dâu dù có lợi hại đi nữa, chẳng lẽ còn có thể vượt qua mẹ chồng của mình sao? Hơn nữa, dưới gối Sở thị còn có trưởng tử.

Vì tiền đồ của trưởng tử, Sở thị cũng không dám đắc tội với Châu gia.

Thấy nhị cô nương Giang Oanh quỳ trên mặt đất, trong lòng Chương thị rất đắc ý: “Được rồi, Giang di nương đứng lên đi.”

“Ta sắp xếp hai nha hoàn hầu hạ ngươi, chỉ cần sau này ngươi an phận, những ngày tháng tốt đẹp ở Châu phủ ngươi sẽ hưởng không hết.”

Chương thị nói xong, liền sắp xếp hai nha hoàn thô kệch bên cạnh mình theo hầu hạ Giang Oanh.

Giang Oanh biết rõ tâm tư của Chương thị, nhưng cũng đã sớm liệu đến, cho nên cũng không từ chối, bèn nhận hai người đó.

Lúc này ở cửa có người bẩm báo nói là cô nương đến.

Vừa dứt lời, tấm mành được vén lên, một cô nương mặc xiêm y màu xanh bích thêu hoa mẫu đơn từ ngoài đi vào. Cô nương này là Châu Như, cô nương duy nhất của Châu phủ.

Châu Như đi vào, thấy trong phòng còn có người khác, lập tức liếc mắt nhìn Giang Oanh.

Chương thị nói: “Đây là Giang di nương mà phụ thân con mới thu nhận, là muội muội của Giang thị trước đây.”

Châu Như nghe vậy cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Giang gia muốn lấy lòng phụ thân của nàng ta, đưa nữ nhi vào Châu phủ cũng không phải chuyện lạ. Nhưng nhị cô nương Giang gia nhìn không giống với người ban đầu.

“Người trước đó là tỷ tỷ song sinh của ngươi?” Châu Như hỏi.

Giang Oanh hiểu ý, vội trả lời: “Bẩm cô nương, người mà cô nương nói có lẽ là con của bà thứ.”

Châu Như nghe vậy, biết người trước mắt này là đích nữ của Giang gia, nàng ta hơi ngẩn người, trong con ngươi hiện lên vẻ khinh thường và miệt thị.

Một đích nữ làm thiếp cho người ta làm gì? Đúng là hạ tiện!

Chương thị thấy sắc mặt của con gái, liền xua tay kêu Giang Oanh lui xuống.

Thấy Giang Oanh đi ra ngoài, Chương thị mới đưa tay kéo Châu Như đến trước mặt.

“Nha đầu con, sáng sớm đã giở tính nóng ra làm gì? Ta nghe nói hôm qua con ra tay đánh A Yên đó, có việc này không?”

Châu Như bĩu môi, hoàn toàn không coi là việc lớn: “Một nô tỳ thấp hèn, nữ nhi muốn đánh thì đánh, vậy mà nàng ta còn đi mách?”

“Nương nói với con đi, có phải nàng ta mách với nương không? Nếu là vậy, con sẽ không tha cho nó.”

Chương thị có chút đau đầu, con gái của mình thực sự có hơi bướng bỉnh, suốt ngày nghe gió nghe mưa, không sợ trời không sợ đất, cũng chỉ cung thuận trước mặt lão gia.

Chương thị kiên nhẫn hỏi: “Con đừng nói mách với không mách gì. Nương hỏi con, có phải là vì Bình Tuyên Hầu kia không?”

Nhắc tới Bình Tuyên Hầu, sắc mặt Chu Như hơi đỏ lên, lộ ra vẻ xấu hổ.

Ngày hôm ấy, nàng ta vô tình đụng phải Bình Tuyên Hầu trong phủ, và nàng ta đã phải lòng hắn. Cả đời này nàng ta không có suy nghĩ nào khác, ý muốn duy nhất là ở bên cạnh Bình Tuyên Hầu, làm thê tử của hắn.

“Nương, con thích hắn, muốn gả cho hắn, nương và phụ thân nghĩ cách đi, được không?”

Châu Như nói xong, trong đôi mắt lộ ra vài phần ấm ức: “Nương cũng biết tâm tư của con, sao lại bảo tiện tỳ mua về đó đi mê hoặc Hầu gia, không phải là cố tình đối đầu với nữ nhi sao?”

“Nàng ta đẹp hơn nữ nhi, nếu Hầu gia thật sự bị con tiện tỳ đó mê hoặc, nữ nhi phải làm thế nào? Tại sao bọn họ người nào người nấy cũng đều đẹp hơn nữ nhi?”

Nghe lời này, Chương thị làm sao có thể không hiểu được tâm tư của con gái. Từ nhỏ cô con gái này của bà ta có dung mạo bình thường, nên trong lòng luôn có chút tự ti, xưa nay thấy mỹ nhân qua lại trước mặt thì nàng ta không chịu được, hôm qua gặp A Yên, lại nghĩ đến Bình Tuyên Hầu, chắc hẳn đã không kiềm được tính nóng mà ra tay tát A Yên một cái.

Bà ta nghĩ vậy, trong lòng thấy vô cùng không ra sao, dâng lên một chút thương xót.

Bà ta cảm thấy bản thân sinh con gái không được xinh đẹp, mới khiến nàng ta có dung mạo bình thường như vậy, thấp hơn người khác.

Nhưng, kể cả nàng ta xinh đẹp giống A Yên, nữ nhi Châu gia bà ta cũng không đủ tư cách làm chính thê của Bình Tuyên Hầu.

Chương thị tận tình khuyên nhủ: “Nhưng Bình Tuyên Hầu đó, ngay cả chính thê của hắn Hoàng Thượng cũng phải hỏi qua, sao có thể là nữ nhi như của nhà chúng ta. Tuy nhà chúng ta có quan mối hệ với Ti lễ giám và Tri phủ đại nhân, nhưng ở Hoài An uy phong, đặt trước mặt Bình Tuyên Hầu cũng không đủ nhìn tới.”

“Con nên từ bỏ suy nghĩ đó, quên Bình Tuyên Hầu kia đi. Nương sẽ tìm cho con một mối hôn nhân ở Hoài An, nhất định khiến cả đời con oai phong được người khác cung phụng, con thấy có được không?”

Châu Như nghe lời này, đôi mắt đỏ lên, khóc nói: “Không, nữ nhi đã phải lòng Bình Tuyên Hầu, sẽ không gả cho người khác.”

Châu Như nói xong lời này, liền đứng dậy khóc lóc chạy ra ngoài.

Chương thị bất đắc dĩ lắc đầu, kêu nha hoàn đuổi theo.

Nha đầu này đúng là…



Lúc này, Giang Oanh đã trở Cẩm Sắt viện của mình.

Nàng ta ngồi xuống, vừa lấy trà uống vừa hỏi: “Ta mới đến, các ngươi nói cho ta biết trong phủ có những ai, để tránh sau này ta nhận sai người, làm trò cười cho người ta.”

Hai nha hoàn mà Chương thị đưa tới, một người tên là Hồng Tiên, một người tên là Hồng Ngọc, ngày thường đều làm việc nặng trong viện, hiện giờ được phái đến hầu hạ di nương Giang Oanh này, trong lòng có bất an, cũng có vui mừng.

Nếu Giang di nương có thể có được ân sủng của lão gia, bọn họ là đại nha hoàn thì cũng có thể diện oai phong, sau này gặp những đại nha hoàn khác trong phủ cũng không cần phải cẩn thận, bị bọn họ tùy tiện sai bảo.

Nghĩ vậy, Hồng Tiên nói: “Cũng không có ai khác, chủ tử thực sự trong phủ có bốn người, lão gia, phu nhân, còn có đại thiếu gia và đại cô nương. Hơn mười người khác đều là di nương, có những người lão gia thu nhận vào trong phòng rồi quên luôn, di nương cũng không cần để ý.”

“Nhưng, gần đây trong phủ có một vị quý nhân đến từ kinh thành, là Bình Tuyên Hầu được Hoàng Thượng thân phong, cũng mới hơn hai mươi tuổi, tướng mạo xuất chúng toàn thân khí phái, cô nương chúng ta vừa gặp đã thích.”

“Nhưng dung mạo cô nương bình thường, tuy lão gia phu nhân cũng muốn cho cô nương đi hầu hạ Bình Tuyên Hầu đó, nhưng cũng biết khả năng lớn là không trèo cao được. Phu nhân liền mua một cô nương tên là A Yên từ Vạn Xuân phường về, hôm qua đã đưa đi hầu hạ Bình Tuyên Hầu.”

“Người trong phủ đều nói, A Yên phúc khí tốt, dựa vào khuôn mặt đến chỗ nào cũng xuất chúng của nàng ta, sau này sẽ được Bình Tuyên Hầu đưa về kinh thành, có thể hưởng không hết vinh hoa phú quý. Khả năng làm thị thiếp di nương, trong mắt những người như chúng ta cũng là cao cao tại thương, xa tận mây xanh rồi.”

Nghe lời nói của Hồng Tiên, sắc mặt của Giang Oanh bỗng thay đổi, chén trà trong tay suýt rơi xuống đất.

“A Yên? Ngươi không nghe sai, thật sự là cái tên này chứ?”

Hồng Tiên ngẩn người, không biết tại sao di nương nhà mình để tâm như vậy, vội trả lời: “Chuyện lớn như vậy, sao nô tỳ có thể nghe nhầm? Tên là A Yên không sai. A Yên rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, đôi mắt sáng ngời, bất kỳ ai đứng cạnh nàng ta đều không thể sánh bằng nàng ta.”

“Có điều tính tình của nàng ta rất mềm mỏng, từ lúc vào trong phủ, phu nhân nói cái gì thì nàng ta nghe cái đó, nghe nói hôm qua nàng ta còn bị đại cô nương chặn đường tát cho một cái.”

“Cô nương chúng ta cũng thích Bình Tuyên Hầu, chẳng phải là ngứa mắt vì có người xinh đẹp hơn mình đến chỗ Bình Tuyên Hầu sao. Càng đừng nói người đã từng hầu hạ bên cạnh Bình Tuyên Hầu như A Yên.”

Nghe lời nói của Hồng Tiên, trong ánh mắt Giang Oanh hiện lên vẻ ác độc và ghen ghét. Tại sao, tại sao nàng ta phải hầu hạ Châu lão gia, còn A Yên bị đại nãi nãi bán đến nơi dơ bẩn như Vạn Xuân phường cũng có thể có phúc khí như vậy, lại đến hầu hạ Bình Tuyên Hầu, thậm chí có cơ hội được Bình Tuyên Hầu đưa về kinh thành?

Không, nàng ta sẽ không để A Yên thành công. Nàng ta rơi vào kết cục như vậy, nàng ta cũng muốn cho tiện nhân A Yên nếm thử mùi vị bị Châu lão gia chơi đùa.