Đông Lôi Hạ Tuyết

Chương 2: Gia yến



Ở Lễ Tư Viện, Yến Hàn có chút mệt mỏi nhìn vào đống công văn vừa chuyển đến.

Thân tín của y Đoàn Hưng ở cạnh nhắc nhở: “Vương gia, đêm qua là đại hôn của người, người nên nghỉ ngơi thêm vài ngày dưỡng sức, không cần sớm trở lại với công vụ thế này.”

Yến Hàn xoa quanh thái dương: “Bản vương muốn nghỉ nhưng Thái tử lại không chịu để cho bản vương nghỉ. Đổng tri phủ ở Dương Châu tham ô hối lộ. Vì ông ta là họ hàng xa bên hoàng hậu nên Thái tử đang muốn hất vũng nước bẩn này lên người bản vương. Hình bộ thượng thư lại là người bên phe Thái tử. Nếu Đổng tri phủ giao cho Hình bộ xét xử, bọn họ muốn nói sự thật thế nào thì chính là thế đó.”

Đoàn Hưng lo ngại: “Vương gia, vậy giờ chúng ta phải tính sao?”

Yến Hàn suy nghĩ rồi nói: “Đường áp giải về kinh xa xôi, Đổng tri phủ nếu bị giết dọc đường, cho dù không phải bản vương làm, thiên hạ cũng sẽ nghĩ là bản vương làm. Tuy nhiên, nếu ông ta minh bạch bệnh chết lúc đã vào thành thì lại không liên quan gì đến bản vương. Người khác chỉ nghĩ ông ta không chịu nổi khổ cực trên đường áp giải. Hình bộ cũng sẽ không thừa cơ tác loạn được.”

Đoàn Hưng hiểu ra: “Thuộc hạ lập tức sắp xếp người bảo vệ Đổng tri phủ dọc đường, tránh cho người khác diệt khẩu, nhưng cũng sẽ đảm bảo ông ta chết vào lúc cần phải chết. Có điều, cùng bị áp giải với ông ta còn có con trai ông ta Đổng Thế Hiền. Hắn là một trong ngũ đại tài tuấn nổi danh. Vì việc hắn bị bắt giữ, rất nhiều văn sĩ đã dâng sớ lên hoàng thượng kêu oan thay cho hắn. Phải xử trí hắn thế nào?”

“Ngũ đại tài tuấn?”

Đoàn Hưng gãi đầu, vương gia cũng quá vô tâm với những văn sĩ thiên hạ rồi.

“Ý chỉ bọn họ vừa có tài vừa có sắc. Ngũ đại tài tuấn này bao gồm Đổng Thế Hiền ở Dương Châu, Mộ Thạch ở Lâm Châu, Lương Viễn ở Trịnh Châu, Côn Thăng ở Lữ Châu và Bạch Hạc Đình ở Hoài Châu. Có lẽ vương gia đã quên. Hai năm trước hoàng thượng từng mời ngũ đại tài tuấn đến kinh thành. Hôm đó, Đổng Thế Hiền đã chủ động xin thỉnh giáo vương gia về khúc phổ Đông Lôi Hạ Tuyết nhưng bị vương gia từ chối. Sau đó vài ngày, y mang lễ vật đến phủ, lại nhằm lúc vương gia đi vắng.”

Yến Hàn không buồn nhớ lại, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện đó sao?”

Đoàn Hưng gật đầu mau lẹ.

“Hắn sống hay chết thì đợi xem thánh ý đi. Chuyện này bản vương cũng không muốn can thiệp nhiều.”

Đoàn Hưng nói: “Thuộc hạ hiểu rồi, vậy thuộc hạ đi sắp xếp ngay.”

Đoàn Hưng vừa đi được vài bước đã bị Yến Hàn gọi lại. Y sực nhớ một chuyện: “Nhân tiện ngươi đi gọi Tô quản gia vào đây.”

Lát sau, Tô quản gia đến, vừa hành lễ xong thì Yến Hàn hỏi: “Bên chỗ vương phi thế nào rồi?”

Tô quản gia không rõ Yến Hàn đang hỏi về cái gì, đành trả lời chung chung: “Đều rất tốt. Chỉ là vương phi không chịu tiếp kiến các vị phu nhân, còn tính sửa sang lại Hỉ Thước Hiên một chút. Không biết vương gia có cần chỉ thị gì thêm không?”

Yến Hàn phủi tay đi: “Bản vương chỉ hỏi vậy thôi, ngươi lui được rồi.”

Đêm xuống, khắp kinh thành Đại Yến rực rỡ trong sắc màu của pháo hoa. Phượng Tư vận một bộ trang phục trắng xanh bước lên xe ngựa có Yến Hàn chờ sẵn, rồi tự tìm cho mình một góc riêng biệt. Yến Hàn vừa nhìn đã không hài lòng: “Ngươi định mặc thế này đi gặp phụ hoàng?”

Mặc thế này thì đã sao? Tuy rằng màu sắc không nổi bật, cũng không thêu rồng dát phượng, nhưng đều là từ lụa gấm cao sang may thành, nào phải thứ hàng thấp kém mà không thể đem đi diện kiến long nhan?

“Nếu vương gia không thích, xin chỉ giáo cho ta biết ta nên mặc y phục gì? Hoặc là người trực tiếp bảo hạ nhân đưa y phục sang chỗ ta, ta chỉ việc mặc lên là được.”

Yến Hàn nghe xong lời này cơ mặt giật giật mấy cái, càng khó chịu hơn trước. Hắn không hiểu. Hắn tự ví mình như con rối trong tay vương gia là y, y cớ sao còn tức giận? Hoặc là y nghĩ làm phu quân của một con rối cũng chẳng vinh dự gì?

“Tùy ngươi!” Yến Hàn nín thở cả nửa ngày trời mới phun ra được hai từ ngắn gọn. Phượng Tư vén màn nhìn ra ngoài xe ngựa, không muốn nói thêm.

“Kéo màn lại! Đường đường là vương phi để cho người qua kẻ lại dòm ngó còn ra thể thống gì?” Yến Hàn lại lên tiếng, xem ra vẫn chưa hết bực dọc.

Phượng Tư thầm nghĩ quả nhiên là Yến Hàn ghét hắn. Hắn làm gì thì y cũng thấy chướng mắt.

“Tuân mệnh vương gia!”

Phượng Tư buông tay để màn xe rơi xuống như cũ. Không cho hắn nhìn ra ngoài, hắn chỉ đành tự nhìn tay áo, mân mê một lúc lại nghe Yến Hàn nói: “Trong ngày hôn lễ, khi khăn trùm đầu bay đi, bản vương nhìn thấy ngươi nét mặt u uất. Hôn sự này ngươi cũng không tình nguyện đúng không?”

Phượng Tư nhìn lên, trong mắt có chút xúc động khó che giấu. Hắn là tình nguyện, dù vậy vẫn không nói ra được thành lời. Ba năm đằng đẵng chờ đợi chớp mắt tựa như một giấc mơ. Tình nguyện hay không tình nguyện còn có ý nghĩa gì nữa?

Hắn đã từng rất cố gắng, kể cả nằm mơ cũng mơ đến chuyện tới gần Yến Hàn. Thế nhưng, hắn càng tiến tới, Yến Hàn càng thụt lùi, giống như đang chơi trò rượt bắt, mà trong trò chơi này, hắn vĩnh viễn là kẻ thua cuộc. Trước kia hắn từng nghĩ, cứ thành tâm đối đãi, Yến Hàn cho dù không yêu hắn cũng sẽ cảm động thấu hiểu. Đáng tiếc, lòng dạ của một người lại khó nắm bắt hơn hắn nghĩ rất nhiều. Bất kể hắn dụng tâm cách mấy, Yến Hàn vẫn cứ kiên định ghét bỏ hắn không thay đổi.

“Phải! Ta không tình nguyện.” Hắn nghĩ đây là câu trả lời mà Yến Hàn muốn nghe nhất. Nó ngàn vạn lần tốt hơn việc hắn bảo rằng vì yêu thích y mà đến, chưa chừng nói ra sự thật còn khiến y phải kinh hoàng té khỏi xe ngựa.

“Vì sao không chọn cửu công chúa Phượng Hạc mà chọn ngươi?”

Phượng Tư cụp mắt xuống, đáp: “Hạc nhi lúc nhỏ sinh non, lại nhiễm bệnh lâu ngày, dẫn đến trưởng thành thân thể suy nhược, không thể chịu được đường xa. Huống hồ, Hạc nhi đã có ý trung nhân. Phụ vương không muốn làm khó muội ấy.”

“Vậy nên hoàng đế Bắc Dịch làm khó ngươi, vì ngươi không có ý trung nhân sao?”

Phượng Tư chỉ suông miệng nói ra, không nghĩ Yến Hàn sẽ hỏi ngược lại hắn nên do dự một lúc mới nói: “Ta thân là hoàng tử của Bắc Dịch, có lợi ích thì cũng phải có trách nhiệm.”

“Bản vương là đang hỏi ngươi có ý trung nhân hay không? Ngươi lấp liếm câu hỏi của bản vương là do có tật giật mình sao?”

Phượng Tư im lặng không được, mà trả lời cũng không xong, đành tìm cớ thoái thác: “Vương gia, hiện giờ ta đã là vương phi của người. Chuyện quá khứ không còn quan trọng nữa.”

“Nếu đã thẳng thắn như vậy, bản vương cũng không muốn vòng vo.” Yến Hàn vẫn nhìn hắn, trước sau đều thận trọng đánh giá nhất cử nhất động của hắn. “Bản vương sẽ không làm khó kẻ có cùng cảnh ngộ với mình, tuy nhiên quốc phải có quốc pháp, gia phải có gia quy. Dù trong hay ngoài vương phủ, ngươi chính là vương phi đường đường chính chính của bản vương. Thể diện ngươi thế nào cũng trực tiếp can hệ đến thể diện bản vương. Nếu ngươi dám làm ra chuyện hồ đồ tổn hại danh dự bản vương, thì khi hồi phủ, bản vương ắt sẽ trừng trị. Bản vương nói như vậy, ngươi hiểu rồi chứ?”

“Thỉnh vương gia yên tâm.”

“Ngươi chỉ biết nói mỗi câu này?” Yến Hàn vẫn là không hài lòng hơn chút nào.

“Vương gia anh minh.”

“…”

Cung điện của Đại Yến tuy vô cùng bề thế nguy nga, nhưng Phượng Tư xuất thân là hoàng tử, sớm đã chẳng còn xa lạ với cột vàng rèm châu, mâm ngọc chén lưu ly. Gia yến chỉ bao gồm hoàng đế và các vị vương gia, hoàng hậu không hề tới. Ngoài Yến Hàn thì còn có tam vương gia Yến Hùng, ngũ vương gia Yến Tần, lục vương gia Yến Hạ, cửu vương gia Yến Hồi, thập vương gia Yến Vị, thập nhất vương gia Yến Đôn, và thập tam vương gia Yến Trọng.

Phượng Tư yên phận ngồi bên cạnh Yến Hàn. Hoàng đế hỏi gì thì đáp nấy, nửa chữ cũng không nói quá. Lát sau, có người chạy vào báo Thái tử Yến Luân không đến. Theo những gì mà hắn nhớ được, Yến Luân lúc này đang trầm mê vào một danh kỹ nơi thanh lâu, thậm chí còn muốn lập nàng làm phi. Hoàng đế đương nhiên không cho phép, khó tránh Yến Luân có chút nổi loạn thất thường.

Yến Hùng lên tiếng: “Thái tử cũng thật là, đã biết rõ hôm nay là gia yến chúc mừng hôn sự của tứ đệ và vương phi, vậy mà lại cố tình không đến, cũng không sợ làm mọi người mất vui hay sao?”

Hoàng đế bất mãn đằng hắng. Hoàng đế chỉ trích Yến Luân thì không sao, nhưng người khác không thể. Dù gì chức danh Thái tử cũng là do hoàng đế sắc phong, nói xấu y tức là ngầm bảo hoàng đế hồ đồ chọn sai người.

Yến Hàn đỡ lời cho Yến Luân: “Tam ca, đã gọi là gia yến thì không nên câu nệ quá nhiều. Thái tử bận trăm công ngàn việc, không đến cũng là lẽ thường thôi.”

Hoàng đế vuốt râu nhìn Yến Hàn khen ngợi: “Vẫn là Hàn nhi tâm địa rộng lượng, hiểu rõ đại nghĩa.”

Yến Hùng đưa chén rượu lên: “Nhi thần nói sai, để nhi thần tự phạt một chén.”

Ca vũ nổi lên. Mọi người vừa ăn uống vừa thưởng thức, không khí cũng tạm xem là ổn. Khi ca vũ vừa dứt, Yến Trọng đột nhiên hướng Yến Hàn hỏi một câu vô tư. Năm nay y nhiều lắm cũng chưa đến mười tuổi.

“Tứ ca, khi nào thì định sinh một tiểu vương gia cho đệ bồng đây?”

Phượng Tư nín thở, thập phần căng thẳng.

Yến Hàn vậy mà lại dửng dưng đáp: “Thập tam đệ thật biết đùa, cái đó phải hỏi vương phi, sao lại hỏi bản vương được?”

Phượng Tư cười cười qua loa, nâng chén rượu uống cho bớt ngượng, uống xong vô tình bắt gặp Yến Tần đang nhìn hắn, khóe môi cong nhẹ đầy thiện ý. Hắn cũng đáp lễ bằng một cái gật đầu chào.

Yến Tần là cố nhân kiếp trước của hắn. Mối quan hệ giữa hắn và y trong như nước, sáng như gương, phải hình dung bằng bốn chữ “quân tử chi giao.”

Khi mới đến kinh thành Đại Yến, Phượng Tư từng cùng Việt Nhi đến tiệm nhạc cụ mua một cây mã đầu cầm. Trên đường về quán trọ, Việt Nhi vụng về làm rơi cầm xuống đất vỡ mất một góc. Bọn họ đành phải quay lại tiệm nhờ ông chủ sửa giúp. Ngặt nỗi, ông chủ không biết cách sửa. Đúng lúc này, có một nam nhân ăn vận phong nhã, thắt lưng đeo chuỗi ngọc bội tinh tế đi đến, xem qua mã đầu cầm và nói y có thể sửa được, chỉ cần cho y ba ngày. Phượng Tư nghĩ rằng đều là bạn âm luật, tin tưởng đưa y mã đầu cầm mà không hỏi han gì khác. Ba ngày sau, y quả nhiên trả lại hắn một cây cầm hoàn chỉnh.

Tuy nhiên, vì phải chuẩn bị cho đại hôn, Phượng Tư không tiện nán lại lâu, vội vàng đa tạ y rồi rời khỏi. Phải đến tận ngày gia yến tại hoàng cung, hắn mới biết y chính là ngũ đệ song sinh của Yến Hàn. Hai người tuy khác diện mạo nhưng phong tư đều trác tuyệt phi phàm, sợ rằng chẳng có ai thua kém ai. Về sau, hắn với Yến Tần nói chuyện ngày càng hợp tính, mỗi lần bàn luận về nhạc cụ thì quên cả trời trăng mây nước. Yến Tần tính tình cương trực hào sảng, yêu ghét phân minh. Y có lần thổ lộ với hắn, muốn đưa hắn bỏ trốn nhưng bị hắn cự tuyệt. Từ đấy liền giữ đúng chừng mực, chỉ là tri âm luận đàn, không nói đến chuyện khác nữa.

Phượng Tư nhất thời phân tâm nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Yến Tần, đến khi nghe Yến Hàn ho khan một tiếng nhỏ mới tỉnh táo lại. Cố nhân thì vẫn còn đây, thế mà hắn đã chết đi một kiếp. Ngay cả giấc Hoàng Lương cũng không bẽ bàng đến mức này.

“Ta có chút không khỏe, thỉnh vương gia cho ta được ra ngoài hít thở khí trời một lúc.”

Yến Hàn chấp nhận. Phượng Tư liền khẽ khàng rời khỏi buổi tiệc. Gia yến? Đều chỉ là giả tạo, còn không bằng gia đình bình dân quây quần nói chuyện bên bàn cơm. Tất cả mọi người ở đó đều đeo mặt nạ, nói năng cũng không dám có từ nào sai sót, sợ phạm vào thánh ý.

Phượng Tư tản bộ dọc bờ hồ, nhìn hoa đẹp trăng sáng thì thấy tâm tình dễ chịu bớt phần nào. Bỗng nhiên, từ xa có cái hoa đăng lạc lỏng trôi đến. Hắn nhất thời cao hứng, bước xuống sông kéo nó vào bờ.

“Sao lại có hoa đăng ở đây nhỉ?”

Phía sau có tiếng nói nam nhân truyền đến trả lời câu hỏi của hắn: “Là của thập tứ muội xếp.”

Phượng Tư bỡ ngỡ quay lại. Yến Tần đứng cách hắn tầm một sải tay. Dưới ánh trăng chiếu tỏ, y giống như khối ngọc bích hoàn hảo vẹn phần, khiến người ngưỡng mộ.

Phượng Tư hành lễ: “Ngũ vương gia!” Hành lễ xong mới phát giác không đúng. Y là đệ đệ của Yến Hàn, bối phận thấp hơn hắn, vậy người nên hành lễ trước phải là y.

Yến Tần đỡ lấy tay Phượng Tư ngăn hắn lại và nói tiếp: “Lần trước gặp mặt, không biết ngươi chính là thất hoàng tử của Bắc Dịch.”

“Ta cũng không biết ngươi là ngũ vương gia đương triều.” Phượng Tư đáp lại.

Yến Tần thu tay giấu sau tay áo, nghiêm mặt lại: “Không biết càng tốt, thế này thì ngượng hơn.”

Phượng Tư cũng cho là phải, nâng hoa đăng lên chuyển đề tài: “Ngươi nói thứ này là do thập tứ công chúa xếp sao?”

Yến Tần gật đầu: “Trịnh quý phi sinh khó mà chết. Ngân nhi quanh năm đau bệnh nên không thể đến dự tiệc. Bởi vì trong cung có quy định cấm để tang, vậy nên mỗi năm vào ngày giỗ của Trịnh quý phi, Ngân nhi không tiện đốt giấy tiền cho bà, chỉ có thể xếp một cái hoa đăng thả đi, xem như bày tỏ hiếu đạo.”

Nói đến đây, Yến Tần bỗng vươn tay ra giành lấy hoa đăng của Phượng Tư. Y bước ra bờ hồ thả lại xuống nước: “Vật này kém cát tường, không nên giữ thì hơn.”

Phượng Tư nghe rồi đột nhiên lạnh lòng. Thiên hạ rộng lớn, nhà nhà đều có nỗi buồn riêng.

Yến Tần thả xong đứng lên, chắp hai tay ra sau lưng nhưng mắt vẫn nhìn mặt hồ, cất giọng hỏi Phượng Tư: “Cây mã đầu cầm vẫn dùng tốt chứ?”

“Nhờ ơn ngũ vương gia, vẫn dùng rất tốt.”

Yến Tần quay lại đối diện Phượng Tư, chợt cười: “Nếu ngươi gọi ta là ngũ vương gia, ta phải gọi ngươi một tiếng tứ tẩu. Chúng ta cũng tính như quen biết từ trước khi ngươi gả cho tứ ca ta, có thể nào bình đẳng xưng hô hay không? Khi không có người ngoài, thân phận đều bỏ qua.”

Phượng Tư tán thành. Hắn biết tính cách của Yến Tần trước nay đều là thế, đối với người khác không tỏ ra trịch thượng cao xa gì, thậm chí còn chưa từng tự xưng “bản vương” bao giờ. Mừng thay cố nhân vẫn như xưa. Hắn cũng xem như tìm được chút an ủi nhỏ nhoi.

“Ngươi có thể gọi ta là A Tư.”

“Vậy ngươi hãy gọi ta là Triết Kha, đó là tên tự của ta. Mẫu hậu ta trước kia cũng rất thích mã đầu cầm. Mỗi ngày đều chơi cho ta và tứ ca nghe. Thế nhưng từ khi dọn đến An Thừa Cung, bà chẳng còn đụng đến mã đầu cầm nữa, có lần còn tức giận đập vỡ nó. Ta thương tiếc cây cầm, đã bỏ ra rất nhiều thời gian mới sửa được, vì vậy đối với nó cũng hiểu biết chút ít.”

Phượng Tư rất đồng cảm với cảnh ngộ của hoàng hậu. Cuộc sống cá chậu chim lồng, vò võ cô đơn nơi phòng không đó hắn đã từng nếm trải rất sâu sắc. Người phu quân mà mình trông chờ nương tựa cả đời lại là kẻ nhẫn tâm ruồng bỏ mình. Đừng nói là kéo đàn, ngay đến nhìn mây bay cũng không có tâm trạng, đều trách sao thời gian trôi qua quá chậm. Ngủ bao nhiêu giấc vẫn không hết được một ngày.

“Nếu có cơ hội, A Tư…ngươi có thể chơi một khúc mã đầu cầm cho ta nghe không?”

Phượng Tư hào sảng nhận lời: “Đương nhiên. Khi nào ngươi muốn nghe hãy cho người đến vương phủ báo một tiếng với ta.”

Yến Tần ái ngại: “Ta với tứ ca quan hệ không tốt, không tiện đến phủ.”

Phượng Tư tự trách hắn đãng trí. Yến Hàn và Yến Tần chính vì vụ biệt giam hoàng hậu mà xích mích với nhau. Yến Hàn không tỏ thái độ gì cả. Yến Tần trách y lạnh nhạt vô tình, chưa hề vì mẫu hậu của họ cầu tình lần nào. Lại nói, Yến Tần và Yến Luân qua lại khá tốt, còn Yến Hàn thì luôn ngấm ngầm đứng đầu phe đối lập Yến Luân. Tình huynh đệ giữa họ từ đó rạn nứt mỗi lúc một thêm sâu.

Chuyện triều chính Đại Yến Phượng Tư không nắm rõ lắm. Hắn chỉ hiểu một đạo lý đơn giản. Yến Hàn là đích tử của hoàng hậu nhưng không được lập làm Thái tử, trong khi chức vị Thái tử lại do con thứ phi nắm giữ. Tuy nói Thái tử cũng đồng thời là trưởng tử, từ xưa đến nay đạo lý “lập trưởng” là rất hiển nhiên, bất quá đối với Yến Hàn thì cục tức này vẫn khó nhịn xuống. Y năm năm ăn gió nằm sương trên chiến trường, bảo vệ một mảnh giang sơn Đại Yến phồn thịnh, không thể nào rộng lượng tới mức đi dâng tặng cho kẻ khác. Càng nói, Yến Luân vô dụng yếu đuối, không có tài cán gì mà còn rất háo sắc.

Nội giám của Yến Tần bỗng chạy đến nói là hoàng đế tìm y. Phượng Tư thấy cũng là lúc phải trở về nên đi cùng Yến Tần quay lại buổi tiệc. Khi hắn ngồi xuống, Yến Hàn chau mày nhìn hắn một cái. Yến Hàn vốn khó tính. Phượng Tư lại luôn làm mất lòng y, do đó cái chau mày này không hề khiến Phượng Tư hoang mang. Dù hắn không làm gì cả, Yến Hàn vẫn sẽ bực bội với hắn thôi.

Trên đường hồi vương phủ, Phượng Tư nhắm mắt tĩnh tâm, căn bản mà nói không khác chi pho tượng. Yến Hàn lặng lẽ đảo mắt một vòng quanh người hắn, rồi đảo thêm vòng nữa, hai hàng mi rũ xuống suy nghĩ. Phượng Tư và Yến Tần có quan hệ gì? Phượng Tư vừa đến Đại Yến, đúng lý chưa kịp có phe cánh gì cả. Hoặc là, do y đánh giá thấp năng lực của người này?