Đông Lôi Hạ Tuyết

Chương 9: Xuất thành



Hôm sau, Phượng Tư nằm ngắm đỉnh màn ngắm đến chán. Hắn đau nhức toàn thân là thật, nhưng không thể vì thế mà cứ nằm mãi một chỗ.

Phượng Tư ngồi dậy khoác thêm áo choàng ra ngoài mái đình bên hồ ngồi sưởi nắng và cho cá chép ăn. Việt Nhi không theo cùng hắn. Hắn cho phép nó tịnh dưỡng đến khi nào khỏi mới quay lại. Một vài hạ nhân đứng nói chuyện rầm rì ở đằng xa trong lúc quét dọn vườn tược. Họ nói cầm sư lang bạt nổi tiếng Âu Dương Thái vừa đến kinh thành. Vương hầu khanh tước ai ai cũng muốn gặp mặt để được nghe một khúc nhạc từ ông.

Phượng Tư dừng tay. Hắn cũng rất muốn gặp ông, nhưng mà Yến Hàn đã ban lệnh cấm xuất phủ, muốn rời khỏi e rằng chỉ có thể đến cầu y bỏ lệnh. Nghĩ đến đây, Tô quản gia chợt cùng thị nữ tới, còn mang theo một chén canh hạt sen bát bửu.

“Mang đi đi!” Phượng Tư nhìn chén canh nói.

Tô quản gia dường như đã dự liệu được câu trả lời này. Ông bất đắc dĩ nói: “Vương phi, lần này không thể không uống. Vương gia đã nói nếu người không uống, toàn bộ hạ nhân trong viện của người phải quỳ đến khi nào người chịu uống mới thôi.”

Lại lấy người của hắn ra để uy hiếp hắn? Phượng Tư nhẫn nhịn cầm chén canh lên, uống cạn một hơi rồi đặt lại khay của thị nữ. Hắn suýt chút nữa là quên. Hoàng tộc luôn có một quy tắc ngầm từ xưa đến nay. Nếu hoàng đế sủng hạnh phi tần nào đó mà không muốn nàng ta lưu lại người nối dõi, hôm sau liền sẽ ban canh cấm tử. Yến Hàn bắt buộc hắn phải uống chén canh này có lẽ không ngoài mục đích như vậy.

“Vương gia hiện đang ở đâu?”

Tô quản gia cung kính đáp: “Ở trong thư trai của Lễ Tư Viện.”

“Ngươi dẫn ta đến đó. Ta muốn gặp người.”

“Vâng!”

Phượng Tư theo Tô quản gia đến Lễ Tư Viện. Trong kiếp này, từ ngày bước chân vào vương phủ đến nay, đây là lần đầu tiên Phượng Tư chủ động vào nơi ở của Yến Hàn. Lòng hắn có chút bối rối, lỡ như lát nữa bị đuổi về thì sẽ rất mất mặt. Thế nhưng, vì để gặp được cầm sư Âu Dương Thái, hắn chỉ đành liều lĩnh một phen.

Tô quản gia đưa hắn đến thư trai thì cáo lui. Đoàn Hưng canh cửa bên ngoài báo giúp hắn một tiếng: “Vương gia, có vương phi đến thỉnh an.”

Bên trong căn phòng truyền đến một trận im lặng. Phượng Tư tự nói với chính mình đúng như hắn dự đoán rồi. Đột nhiên, Yến Hàn lại cất giọng trầm đều: “Để vương phi vào.”

Yến Hàn đang lười nhác chống tay lên bàn nhắm mắt. Lý phu nhân đứng phía sau xoa bóp vai cho y. Giữa gian phòng, Yến Trọng và thập nhất vương gia Yến Đôn mỗi người một bàn nhỏ đang ngồi luyện chữ. Tuổi tác của họ cũng không chênh lệch là bao. Phượng Tư ngây ngô một lúc. Đông người thế này thì bảo hắn cầu xin sao được?

Phượng Tư vừa hành lễ xong, còn chưa có cơ hội mở miệng thì Yến Hàn đã mở mắt, nói: “Đến đây! Thay Thu La hầu hạ bản vương.”

Lý phu nhân ngoãn ngoãn tránh đi, nhường chỗ lại cho Phượng Tư. Phượng Tư ngạc nhiên. Nàng bình thường mồm mép cũng chẳng thua kém gì Từ phu nhân, sao nay bỗng dưng lại biến thành thỏ con, ngay cả ngẩng đầu cũng không dám?

Phượng Tư đặt tay lên vai Yến Hàn, xoa xoa được mấy cái thì nghe y nói tiếp. Không phải với hắn mà với Lý phu nhân: “Nàng về đóng cửa chép ba ngàn trang kinh Phật để tu tâm dưỡng tính, không chép xong không được ra ngoài.”

Lý phu nhân vâng dạ răm rắp rồi lui đi. Phượng Tư bấy giờ mới hiểu ra. Vì chuyện ẩu đả đêm qua, nàng và Từ phu nhân có lẽ đều bị Yến Hàn giáo huấn nặng nề.

“Vương phi!”

“Hử?”

“Ngươi không thể dùng thêm sức sao?”

“Vâng vương gia.”

Tranh thủ lúc Yến Hàn chưa nhắm mắt tiếp, Phượng Tư nhỏ giọng cầu tình: “Vương gia, ta muốn ra phố mua vài món đồ, người có thể cho ta xuất phủ được không?”

“Đồ gì?”

“Đều là mấy món lặt vặt không tiện kể ra làm bẩn tai vương gia.”

“Bản vương lại không sợ bẩn tai.”

“Thì là…một số bút mực.” Phượng Tư miễn cưỡng kể đại.

“Bảo Tô quản gia mang đến cho ngươi. Lẽ nào bút mực của vương phủ còn kém hơn ngoài phố?”

“Này cũng không phải. Ta còn muốn thay mới dây đàn mã đầu cầm. Chỉ có chính ta đi thì mới biết dây nào là ưng ý với ta nhất.”

“Ngươi nói ra tên tiệm nhạc cụ. Tô quản gia sẽ gọi chủ tiệm mang toàn bộ dây đàn mà hắn có đến vương phủ cho ngươi tùy ý lựa chọn.”

Phượng Tư cứng miệng. Này là ý kiên quyết không cho hắn xuất phủ sao?

Yến Trọng nghe được cuộc đối thoại của họ bỗng cười lớn: “Tứ ca, vẫn biết là hai người thành thân chưa lâu nhưng cũng không cần dính nhau đến vậy. Tứ tẩu chỉ xin xuất phủ mua chút đồ mà huynh cứ làm khó mãi.”

“Huynh không thể biết được khi vương phi rời khỏi tầm mắt mình thì lại làm ra chuyện gì khiến huynh phải lo lắng.” Yến Hàn như cười như không nói.

Yến Đôn cũng lên tiếng: “Hoàng tẩu, tẩu thật diễm phúc.”

Phượng Tư cười gượng đón nhận thành ý của Yến Đôn. Diễm phúc? Cái này nào phải là lo lắng theo nghĩa quan tâm cho người mình yêu. Đây chính là lo lắng vì sợ hắn gây ra hậu họa gì cho y phải gánh. Nói tàn nhẫn hơn thì cũng có nghĩa là sợ hắn sẽ phản bội y.

Sau khi hai vị vương gia nộp chữ lại cho Yến Hàn, Yến Hàn đánh giá rồi cho họ ra về. Phượng Tư mỏi tay rồi. Nếu hắn không xin xuất phủ được thì cũng không việc gì phải ở đây cho Yến Hàn sai bảo.

“Vương gia còn nhiều công vụ trên người, ta không dám quấy rầy lâu, xin được trở lại Hỉ Thước Hiên.”

Yến Hàn nhìn hắn, tinh tế đảo mắt một vòng. Y không cho phép, hắn cũng không dám nhúc nhích.

“Đêm qua còn tưởng vương phi sắp chết đến nơi nên bản vương mới khoan dung, không ngờ được vừa sáng ra vương phi vẫn còn sức lực để xin xuất phủ?”

Phượng Tư chột dạ. Câu hỏi này thật sự khó trả lời.

“Muốn đi đâu? Đã không còn người ngoài, nếu vẫn muốn diễn kịch thì tùy ngươi, nhưng cũng đừng mong được xuất phủ.”

Phượng Tư đành phải thú thật: “Cầm sư Âu Dương Thái và gia sư Cố Tề Lâu là bạn chí cốt nhiều năm nhưng ta chưa có cơ hội gặp qua ông. Nay nghe tin Âu Dương tiên sinh đến kinh thành, có lẽ lưu lại không lâu, rất muốn được gặp mặt một lần.”

“Chỉ đơn giản vậy?” Yến Hàn nhấn mạnh hỏi lại.

“Vâng. Thỉnh vương gia thành toàn.”

Yến Hàn yên lặng nửa ngày không đáp, khi đáp lại khiến Phượng Tư giật cả mình.

“Bản vương đi cùng ngươi.”

“Thật sự không cần. Vương gia bề bộn nhiều việc, một mình ta đi là được rồi. Ta cam đoan không quá giờ Thân sẽ về tới.”

“Bản vương còn không ngại, ngươi ngại cái gì? Hay là, ngươi vốn dĩ muốn đi làm chuyện gì lén lút sau lưng bản vương?”

“Ta không có cái gan đó.”

Ý của Yến Hàn đã quyết, ai có thể thay đổi được? Phượng Tư chỉ còn biết nghe theo.

Khi vào trong xe, Phượng Tư vẫn ngồi ở vị trí quen thuộc, chính là khư khư ôm một góc cho riêng mình, để mặc Yến Hàn ở góc đối diện. Yến Hàn trước kia cũng đã chướng mắt rồi, nhưng nay càng chướng mắt thêm vô duyên cớ. Y cau có nói: “Bản vương không định ăn tươi nuốt sống vương phi, có cần phải tránh bản vương như tránh tà?”

“Vương gia đùa rồi.” Phượng Tư tự giác ngồi sát lại.

Yến Hàn lại nói: “Đoàn Hưng đã nghe ngóng qua, Âu Dương tiên sinh đang ở Trà Lâm ngoài kinh thành thết đãi các vị môn sinh. Giờ chúng ta sẽ đến Trà Lâm.”

“Vâng!”

Con đường ra ngoài thành tương đối khó đi. Xe ngựa có lúc lắc lư mạnh, đem cả người Phượng Tư đổ nhào vào Yến Hàn. Hắn trải qua một đêm chịu hành hạ, nửa thân bên dưới vô cùng khó chịu, ngồi xe ngựa đã là một sự miễn cưỡng. Đằng này, đường xá còn dằn xóc không yên, khiến cho vùng nhạy cảm bị rách càng thêm nặng.

Yến Hàn vẫn ngồi vững như Thái Sơn, nhìn hắn một cái, không rõ tâm tư, bỗng nói ra ngoài xe bảo Đoàn Hưng đánh chậm lại. Phượng Tư ái ngại nhìn y, tự hỏi phải chăng là y thương xót cho hắn, nhưng lại không dám hỏi ra miệng.

Lúc đến Trà Lâm, Yến Hàn nghe Âu Dương Thái đang giảng đến Ngư Tiều Vấn Đáp, một khúc điệu ngợi ca tình cảm yêu mến thiên nhiên, tự do tự tại của bậc thánh nhân. Âu Dương Thái giảng xong chợt hỏi: “Vậy thì các trò có biết điều quý trọng nhất của một nhạc sư giỏi là gì không?”

Các môn sinh tranh nhau thể hiện. Người nói là nhạc khí tốt, người nói là nhạc phổ hay, nhưng Âu Dương Thái đều nhất loạt lắc đầu.

“Là tri âm.” Phượng Tư mạo muội bước lên trước đáp.

“Sao lại nói vậy?” Âu Dương Thái hỏi.

“Đều nói bảo kiếm trao anh hùng, hồng phấn tặng giai nhân. Thứ cao quý đến mức nào cũng phải xem có người thật lòng biết trân trọng hay không? Xưa có Chung Tử Kỳ là người duy nhất nghe hiểu tiếng đàn của Bá Nha, mà khi Chung Tử Kỳ mất, Bá Nha cũng không tiếc đập vỡ cây cầm, thề từ nay không đàn nữa. Thế mới hiểu tri âm khó tìm biết bao. Cho dù có đàn được thứ âm thanh trác tuyệt đến đâu, mà vào tai người không biết thưởng thức, thì có khác gì lãng phí tâm sức? Còn như gặp được tri âm, chỉ hận tài năng vẫn chưa đủ, không thể càng vì người ấy mà tạo ra tiếng nhạc thanh mỹ hơn nữa.”

“Quả nhiên là kiến giải bất phàm. Xin hỏi quý tính đại danh của công tử?”

Phượng Tư cúi người chào Âu Dương Thái: “Tại hạ họ Phượng, gia sư là Cố Tề Lâu. Tại hạ đã từng nghe gia sư nhiều lần nhắc đến Âu Dương tiên sinh, thậm chí đến lúc gia sư tạ thế vẫn mong muốn tại hạ đến gặp tiên sinh một lần.”

Âu Dương Thái lật đật đứng lên khỏi bàn, xúc động bước nhanh đến chỗ Phượng Tư cầm lấy tay hắn: “Ra là đệ tử của Cố huynh, chả trách lại có được tài năng này.”

“Gia sư trước khi tạ thế có viết một khúc nhạc muốn ta thay người gửi đến cho tiên sinh.”

Âu Dương Thái kéo tay Phượng Tư lại gần cây cổ cầm của ông: “Mời hiền điệt!”

Phượng Tư ngồi vào bàn so dây, đem khúc nhạc đã thay sư phụ hắn cất giữ rất nhiều năm trời mà đàn ra. Do quá nhập tâm, hắn không phát giác được Yến Hàn đang chăm chú nhìn về phía hắn. Đoàn Hưng ở cạnh y ngưỡng mộ đến mức khen thành lời: “Vương phi của chúng ta giỏi thật.”

Yến Hàn đột nhiên sờ lên vai trái. Bàn tay đang điêu luyện gảy cầm đó đêm qua đã in hẳn năm dấu móng tay sâu lún lên vai y. Quả nhiên là rất giỏi. Trước đây có một thị thiếp từng cào cổ y trong lúc thân mật, hôm sau liền bị đuổi khỏi phủ. Vết cào của nàng ta so với Phượng Tư vẫn còn cạn hơn vài phần.

Yến Hàn cười nhẹ. Nụ cười chưa kịp lan ra khuôn mặt đã nghe Đoàn Hưng cảnh giác nói: “Vương gia, ngũ vương gia cũng tới.”

Yến Tần đứng ở đằng xa, lẩn khuất trong đám môn sinh cũng đang hướng cặp mắt dõi theo Phượng Tư. Yến Hàn giật khóe môi. Nụ cười lạnh hẳn mà thay bằng một khuôn mặt ảm đạm sát khí. Đợi cho Phượng Tư bái biệt Âu Dương Thái xong, Yến Hàn kéo tay hắn một mạch vào thẳng xe ngựa, buông rèm, không cho hắn kịp nhìn thấy được gì. Đoàn Hưng vung roi lên tiếp tục công việc đánh xe.

“Vương gia, người sao vậy?”

Yến Hàn lườm hắn: “Ngũ đệ cũng tới. Các ngươi có hẹn?”

Phượng Tư lắc đầu ngơ ngác: “Ta không biết việc này. Nhưng mà, ngũ vương gia cũng là người yêu thích âm luật. Y đến gặp Âu Dương tiên sinh thỉnh giáo có gì là lạ? Vương gia hà tất cho rằng y đến thì phải có liên quan gì tới ta.”

Yến Hàn nét mặt hầm hầm, không phản biện được. Phượng Tư nói đúng, không bằng không cớ thì không thể cho rằng Yến Tần làm gì cũng liên quan đến hắn.

Về đến vương phủ, bọn họ ai quay lại nơi người nấy. Đêm xuống, Yến Hàn ghé qua chỗ Dương phu nhân dùng bữa nhưng đến lúc buông màn lại không có hứng thú làm chuyện kia, cuối cùng rời khỏi đi tản bộ vòng quanh bờ hồ. Gần đây tâm trạng của y không bình lặng, lúc lên lúc xuống tựa như thủy triều, đều chỉ bởi sự xuất hiện của một người.

Tô quản gia cùng vài hạ nhân ôm mấy chậu hoa đỗ quyên mới nở ngẫu nhiên đi ngang qua, dừng lại hành lễ với Yến Hàn. Yến Hàn hỏi ông: “Chỗ hoa này phân phát ở đâu?”

Tô quản gia bẩm báo: “Nô tài đang định đem đến viện của Tầm phu nhân, Từ phu nhân và Khả phu nhân. Viện của Dương, Lý, và Trần ba vị phu nhân này lúc sáng đã đem hoa qua rồi.”

“Sao lại không có của vương phi?”

“Việt Nhi nói là do mũi của vương phi vô cùng nhạy bén, ngửi nhiều mùi hương sẽ khiến đau đầu nên không cần mang hoa kiểng đến.”

Yến Hàn đăm chiêu suy nghĩ. Y hình như không biết nhiều lắm về Phượng Tư.

Ở Hỉ Thước Hiên, Phượng Tư đang ngủ chợt trở người, cảm thấy có cái gì đó lành lạnh không ổn nên mở mắt ra. Yến Hàn ngồi bên giường nhìn hắn, suýt chút là dọa hắn phải thét lên.

“Vương gia, sao người lại ở đây?” Phượng Tư định nhổm dậy nhưng Yến Hàn đẩy hắn nằm xuống như cũ.

“Vương phủ này là của bản vương, bản vương muốn đi đâu thì đi.” Yến Hàn trả lời qua loa.

Phượng Tư nhăn mặt: “Là ta đã nhiều lời.”

“Không cần bận tâm đến bản vương, ngủ tiếp đi.” Yến Hàn chỉ đơn thuần muốn đến nhìn hắn, không định sẽ làm hắn thức giấc.

Phượng Tư khó hiểu kéo chăn lên và nhắm mắt lại. Yến Hàn đã bảo thế, hắn sao có thể không ngủ? Nhưng mà, cứ nghĩ đến Yến Hàn vẫn đang chằm chằm nhìn vào mình, khắp người hắn như có kiến bò, không sao ngủ được.

Trăn trở cả nửa nén hương, hắn vẫn còn thức. Không nghe xung quanh có tiếng động gì khác, hắn lại mở mắt để nhìn xem Yến Hàn đi chưa thì chạm phải một cặp mắt nhu tình ẩn ý đang nhìn mình. Yến Hàn cúi thấp hỏi: “Không ngủ được?”

Phượng Tư đang lúc chưa biết trả lời ra sao thì nghe được Yến Hàn nói tiếp: “Trùng hợp, bản vương cũng không ngủ được.”

Yến Hàn tiến tới, môi mắt gần kề, hắn lập tức hiểu ra y muốn làm gì. Y hôn lên mi mắt hắn, phủ xuống cánh mũi xinh đẹp, nghe được hơi thở hắn của hắn rụt rè như trẻ nhỏ trong lòng mẫu thân, bất giác cảm thấy có tia rung động dâng lên.

Yến Hàn gặm môi hắn, tiến lưỡi vào trong, không mạnh không nhẹ, khí lực vừa đủ để cho hắn có thể đáp trả y. Dưới ánh mắt mãnh liệt thôi thúc của y, Phượng Tư cũng bắt đầu ngoan ngoãn phối hợp. Áo trong áo ngoài lần lượt được tiễn đi. Yến Hàn ngắt đầu nhũ hắn hôn chậm dần xuống dưới. Lúc nãy ở viện của Dương phu nhân rõ ràng không có chút tâm tình nào, nhưng giờ đột nhiên rất cơ khát, chỉ muốn ôm thân thể Phượng Tư lăn thành một đoàn.

Khi Yến Hàn mới chạm tay đến miệng tiểu huyệt, Phượng Tư liền nhăn nhúm mặt mày khiên cưỡng nói: “Vương gia…đừng…vẫn còn đau.”

Yến Hàn nhìn qua một lượt, đúng là nơi này có bộ dạng rất thảm hại, vừa sưng húp vừa đỏ bầm. Lúc chiều Phượng Tư tự cọ rửa, vẫn còn sờ được vài tia máu chảy ra. Lỗi cũng không hoàn toàn ở Yến Hàn, vết thương nặng hơn là do bị xe ngựa xóc lên xóc xuống.

Yến Hàn cầm tay Phượng Tư đặt ở hạ thân. Cách một lớp vải, Phượng Tư vẫn cảm nhận được nhục bổng đang cương lên. Yến Hàn hỏi hắn: “Bản vương đã thế này, ngươi nghĩ phải làm sao đây?”

Phượng Tư nhanh chóng tìm đối sách: “Vương gia xin đừng vào, ta dùng miệng giúp người là được.”

Phượng Tư sợ nhất là Yến Hàn không cho, lật đật hướng nhục bổng nắm lấy thể hiện thành ý. Khi Yến Hàn nằm sang một bên chấp nhận thỏa thuận, hắn mới dám thở ra một hơi nhẹ lòng. Nếu Yến Hàn không đồng ý, nói thực hắn không biết phải làm sao.

Phượng Tư tự biết làm không tốt Yến Hàn sẽ đổi ý nên đem toàn bộ tâm sức ra liếm mút cật lực. Sự chủ động lần này so với thái độ con cá chết bị ép mà làm lần trước khiến Yến Hàn hài lòng hơn rất nhiều. Y không làm khó hắn, ra vài lần thì trời đã sáng.

Yến Hàn rời giường, miễn cho Phượng Tư hầu hạ, tự mặc lại y phục và nói: “Bản vương nghe nói ngươi có khứu giác rất nhạy bén, phải không?”

Phượng Tư nằm trong chăn, vừa mệt vừa buồn ngủ nhưng vẫn phải ráng mở to mắt tiếp chuyện với y: “Vâng, vương gia.”

“Hôm nay bản vương đã có hẹn, ngày mai ngươi cùng bản vương vào cung thăm Huệ quý phi một chuyến.”

Yến Hàn vừa rời đi, Phượng Tư liền không tự chủ nhắm mắt lại, cứ thế mà ngủ suốt nửa ngày.

Buổi trưa ở đệ nhất thanh lâu kinh thành Phượng Lan Đài, Yến Hàn có hẹn với cửu vương gia Yến Hồi và thập vương gia Yến Vị. Thanh lâu này do một người bằng hữu của Yến Hồi mở, vậy nên khi bọn họ đến đây thường sẽ được đón tiếp ở phòng chữ Quý lộng lẫy nhất. Toàn bộ vật dụng đều được trang trí bằng vàng hoặc phỉ thúy. Khi bọn họ không đến, căn phòng này được khóa lại cẩn thận, ai cũng không thể vào.

Yến Hồi trái một nàng, phải một nàng. Yến Vị thì cả hai nàng đều tranh nhau nằm trên đùi hắn. Yến Hàn không phải chính nhân quân tử. Y cũng đã từng ở tại Phượng Lan Đài mua kỹ nữ, nhưng hôm nay lại không muốn bị ai đụng chạm đến nên ngồi ở chiếc bàn giữa phòng uống rượu. Những kỹ nữ có thể vào phòng chữ Quý đương nhiên đều chưa từng tiếp khách qua. Nếu may mắn được một trong các vị vương gia lâm hạnh sẽ được thưởng bạc và cho phép rời khỏi thanh lâu, số tốt hơn có thể được đón về phủ làm thị thiếp. Cứ nhìn Yến Vị là sẽ biết. Đa phần các vị phu nhân của Yến Vị đều là từ Phượng Lan Đài tuyển chọn ra.

Yến Hồi ngà ngà say nói: “Ta nói này thập đệ, đệ đã có hai mươi mấy vị phu nhân rồi, còn định nạp thêm phu nhân nữa sao? Lần này là cô nương nhà nào bất hạnh vậy?”

Yến Vị cười sang sảng: “Tứ ca huynh xem, cửu ca thật độc miệng mà. Đệ cùng lắm chỉ có mười hai vị phu nhân thôi, bị huynh ấy nói một hồi lại thành ra hai mươi mấy. Cửu ca, huynh cũng đâu kém đệ. Trong phủ huynh ít nhất cũng mười vị rồi. Vị phu nhân lần này của đệ không có gia thế, chỉ là con gái một chủ phường dệt thôi, nhưng nàng ta rất đẹp, mà quan trọng hơn hết, kỹ thuật chiều chuộng trên giường cũng rất tốt.”

Người kỹ nữ trên đùi Yến Vị ganh tị: “Gia, người đang chê kỹ thuật của bọn muội không tốt sao?”

Yến Vị nựng cằm nàng: “Lưu Ly giận rồi sao? Là bản vương không tốt mà. Bản vương tự chịu tội với nàng.” Rồi y nâng chén rượu uống cạn.

Yến Hàn đặt chén rượu xuống: “Trong các huynh đệ chúng ta, thập đệ chính là biết thương hoa tiếc ngọc nhất.”

Yến Vị tự tin hỉnh mũi: “Còn không phải sao? Đệ yêu hết những bông hoa xinh đẹp trong thiên hạ này, đâu như nhị ca…ai…nghe đồn trong phủ huynh ấy lại có nam thiếp mới bạo bệnh chết. Người này cũng không xa lạ với chúng ta đâu. Chính là Bạch Hạc Đình trước kia phụ hoàng muốn mời dạy học cho thập tam đệ và thập tứ muội, nhưng xui xẻo bị nhị ca nhìn thuận mắt, thế là phụ hoàng bèn tặng đi.”

Yến Hồi kinh ngạc: “Không phải phụ hoàng ban hắn ở tạm phủ của tứ ca sao? Nhị ca làm cách nào mà gặp được?”

Yến Hàn bình thản nói: “Là bản vương dẫn hắn đi yết kiến nhị ca.”

Yến Vị cười ha hả: “Tên này rốt cuộc đã chọc giận gì tứ ca vậy? Tứ ca, huynh làm vậy là cố tình đưa dê vào miệng cọp còn gì?”

Yến Hàn nhếch mắt, hỏi ngược lại Yến Vị: “Đệ cũng muốn làm dê sao?”

Yến Vị nghẹn họng: “Đệ nói sai. Đệ tự phạt nha.” Rồi lại dốc cạn chén rượu trong tay.

Yến Hồi hỏi: “Tứ ca, trong phủ xảy ra chuyện gì sao? Sắc mặt huynh hôm nay không tốt lắm, cũng không ôm ấp mỹ nhân nào.”

Yến Vị chen vào, đùa giỡn một câu: “Chắc là cãi nhau với tứ tẩu rồi.”

Yến Hàn giương ánh mắt nguy hiểm về phía Yến Vị, Yến Vị giật thót, lại tự phạt rượu.

Yến Hàn trả lời: “Không có chuyện đó. Vương phi…” Chần chừ ít lâu, y lại nói tiếp: “Rất tốt!”

Tiệc rượu xong, trên đường ngồi trên xe ngựa trở về phủ, Yến Hàn ngửi được mùi hạt dẻ nướng. Y vén một góc nhỏ màn che, nói với Đoàn Hưng: “Lát nữa cho người đi mua hết các loại hạt nướng trong kinh thành mang đến Hỉ Thước Hiên của vương phi. Nhớ kỹ, trừ hạt dẻ.”