Động Tâm Đúng Lúc

Chương 2



(3)

Trong quá trình các thiết bị được gắn lên người tôi đều nhắm chặt hai mắt, khoảnh khắc thiết bị lạnh buốt chạm vào cơ thể, tôi lập tức nổi da gà.

Mãi tới khi thiết bị cuối cùng được tháo xuống, tôi mới mở to mắt.

Không kịp phòng bị liền đối diện với tầm mắt của người đàn ông, áo blouse trắng sạch sẽ, mày kiếm tinh mâu*, khuôn mặt được che lại bởi lớp khẩu trang, nhưng vẫn có thể nhìn ra được người này rất đẹp trai.

*剑眉星眸: chỉ ngoại hình và phong cách đầu chính trực

Chắc là do ánh mắt của tôi vô cùng lộ liễu đi, anh ta quay đầu sang hướng khác: "Đợi một lát để lấy tờ đơn."

Tôi vội vàng chỉnh đốn lại quần áo, nghe vậy liền hỏi: "Lấy ở đâu?"

"Trên máy bên ngoài."

Nói xong anh ta liền đi khám cho bệnh nhân khác.

Đến sau là một bà lão đang rên rỉ, mặt mày tái xanh, môi trắng bệch.

Tôi lập tức tránh ra chỗ khác, tiếp theo phải lấy máu kiểm tra.

Sau khi lấy máu phải đợi một tiếng mới có kết quả, tôi ngồi ở một nơi trống trải - đại sảnh cấp cứu, không biết là do điều hoà để nhiệt độ nhỏ hay do tôi mặc ít, chỉ cảm thấy cơ thể lạnh cóng như sắp đông cứng lại.

Tôi lôi di động ra nghĩ muốn gọi điện nói cho ba mẹ một tiếng, nhưng lại sợ làm họ lo lắng, nghĩ một lát vẫn là quên đi.

Một mình ở nơi đất khách quê người, cũng chỉ có một mình đêm hôm khuya khoắt cấp cứu, không khỏi thở dài một hơi.

Đợi lại đợi, ngồi thẫn thờ ở đây cũng một tiếng rồi, tôi liền đem sổ khám bệnh đi tìm bác sĩ.

Nữ bác sĩ vẻ mặt nghiêm túc nhìn cuốn sổ khám bệnh, trong lòng tôi bắt đầu tràn ngập hoảng sợ.

"Tại sao thức đêm?"

Tôi: "Dạ....Chơi game..."

"Tại sao lại thức đêm chơi game?"

"Không biết có rất nhiều trường hợp vì thức đêm nên bị đột tử sao, không biết quý trọng thân thể của mình à?"

Tôi lặng im không dám mở miệng.

"Các chỉ số điều bình thường, dựa vào tình huống mà cô miêu tả, chắc là do áp lực tinh thần quá lớn, dẫn tới chứng Hysteria*, giống như phát tác bệnh cuồng loạn, nếu có thời gian có thể đi làm kiểm tra thần kinh một chút...."

*Hysteria còn gọi là chứng ictêri hay chứng cuồng loạn là một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc. Những người bị "hysteria" thường mất tự chủ do một nỗi sợ hãi gây ra bởi nhiều sự kiện trong quá khứ có liên quan đến một số mâu thuẫn nghiêm trọng, bệnh thường xuất hiện sau một chấn thương tâm lý ở những người nhân cách yếu.

Ý của bác sĩ là tôi không có mắc bệnh gì to tát cả, có thể về nhà rồi.

Về phần kiểm tra thần kinh gì đó kia, nếu có thời gian rảnh thì sẽ làm.

(4)

Khi ra khỏi bệnh viện, cũng đã hơn tám giờ rồi, đúng vào giờ cao điểm đi làm, báo cáo với công ty xin nghỉ một ngày, tôi dự định về nhà nghỉ ngơi cho thoải mái.

Trước của bệnh viện có rất nhiều ô tô ra ra vào vào, đi taxi rất vất vả.

Tôi cầm di động đứng ở bên đường chờ lái xe tới đón, lúc này một tiếng còi vang lên ở phía sau tôi.

Tôi quay đầu, chủ xe hạ cửa kính xuống, là vị bác sĩ đo điện tâm đồ cho tôi.

Anh ta kéo khẩu trang xuống, đập vào mắt tôi là một khuôn mặt đoan chính tuấn dật*, so với tưởng tượng của tôi còn đẹp trai hơn, tôi ngây người ra.

*端方俊逸: Vô cùng đẹp trai, vừa chính trực lại vừa khôi ngô

Anh ta liếc mắt về phía tôi: "Cô ở chỗ nào?"

"Hà, khu đông Hà Liên." Tôi lắp bắp trả lời

"Tôi ở gần đó, chở cô đi một đoạn." Anh ta ra hiệu tôi lên xe.

Lái xe ở phía sau liên tục bấm còi, tôi chỉ có thể chạy nhanh tới mở cửa xe ra.

Nhiệt độ điều hoà bên trong xe hơi thấp, cánh tay tôi lộ ra bên ngoài, bị gió lạnh thổi một cái liền nổi hết da gà.

Tôi lặng lẽ nhìn người bên cạnh một chút, anh ta ngược lại vẫn là áo sơ mi quần dài chỉnh tề, khó trách lai để nhiệt độ thấp như vậy.

Ngồi trên xe người ta, tôi không dám lỗ mãng, đành phải co ro lại, chà xát cánh tay.

Người bên cạnh nhìn tôi một cái, đưa tay chỉnh lại nhiệt độ, còn xoay cả cửa thông gió về phía anh ta.

Tôi liền mở miệng nói: "Cảm ơn bác sĩ Chương."

"Không có gì."

Âm thanh vẫn như cũ bốn bề yên tĩnh.